Một ngày nọ, Lục Nham đem hộp trà mắc tiền tới thăm ba vợ đại nhân, hai người ở phòng khách uống trà đánh cờ, dĩ nhiên đánh cờ là Lục Nham mới học sau này.
Lục Nham mặc dù thành tích học tập kém, nhưng đầu óc lanh lợi, cách thức đánh cờ gì đó chỉ cần mất hai ngày là học được, kỹ thuật cũng khá tốt, hơn nữa trong lúc chơi hắn còn nói vài câu đùa dí dỏm, chọc ba Diệp mặt mày hớn hở.
Diệp Ly nhìn hai người trò chuyện vui vẻ ở phòng khách, lâm vào trầm tư, cậu cảm thấy nếu cứ theo cái đà này, một ngày nào đó mình sẽ bị Diệp ba ba bán đi.
" A Nham này, nếu con bận rộn thì không cần phải ngày nào cũng chạy đến đây đâu, tâm ý của con chú nhận , còn có hộp trà kia nhìn một cái là biết rất đắt, lần sau cũng đừng mang theo, chú nếm được chút mùi vị là đủ rồi. "
Diệp ba ba kéo con trai ngồi xuống, cười híp mắt nói.
" Không sao đâu chú, con không vội, chú là ba của A Ly, nuôi anh ấy lớn như vậy cũng vất vả lắm, bây giờ giao anh ấy cho con, chăm sóc chú là việc con phải làm. "
Lục Nham gãi đầu, cười ha ha, " Số trà kia chú cứ yên tâm uống, mấy thứ đó cũng là do người khác tặng cho ba cháu, không tốn tiền, ông ấy cũng không uống, cháu làm vậy coi như là mượn hoa hiến phật (1). "
(1): Lấy của cải của người này đem cho người khác, mình chẳng mất gì mà còn được tiếng phúc đức. " Ha ha ha.... "
Cười cười, Diệp ba ba đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, thần sắc nghiêm túc nói, " Đúng rồi, nhà cháu, ba mẹ cháu biết chuyện cháu với A Ly không? "
" Cái này chú yên tâm, ba mẹ đã sớm biết tính hướng của cháu, bọn họ rất thản nhiên đón nhận, lại còn thúc giục cháu mau tìm bạn trai dẫn về nhà, hai người họ rất tốt, cho nên chú không cần lo lắng anh ấy ở nhà cháu sẽ gặp oan ức, hơn nữa, cháu sẽ không để anh ấy ủy khuất đâu. "
Lục Nham nhìn ánh mắt ba Diệp, chân thành đảm bảo.
" Vậy thì tốt, vậy thì tốt. " Diệp ba ba yên lòng, lại bắt đầu nghiên cứu thế cờ trước mắt, thế cục bây giờ rất bất lợi với ông, nếu như thua bởi một người bạn nhỏ, cũng mất mặt lắm đó, sẽ bị bạn chơi cờ chung với ông lấy làm trò cười nha
Lục Nham nhìn thấy ba Diệp trầm tư suy nghĩ, dáng vẻ gặp vướng mắc, cười một tiếng, tỉnh bơ để ông đánh bại, tiếp tục nói.
" Cháu còn tính ngày nào đó đưa anh ấy về nhà gặp ba mẹ cháu, chọn thời gian để ba mẹ hai bên gặp nhau, sớm quyết định chuyện này, đỡ cho cháu cả ngày phập phòng lo sợ có người tơ tưởng anh ấy. "
" Hai người đàn ông không phải không thể kết hôn sao? " Diệp ba ba ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, thời đại thay đổi từ lúc nào vậy, là ông theo không kịp à?
" Đó là ở trong nước, cháu nghĩ rồi, chờ bọn cháu thi đại học xong, cháu liền dẫn anh ấy đến Anh hoặc Hà Lan, ở đâu cũng tốt, chỉ cần anh ấy thích, dẫn theo cả ba mẹ hai bên, tổ chức hôn lễ, làm giấy hôn thú, hoàn toàn giam người ở bên cạnh cháu. "
Lục Nham đã sớm hoạch định tương lai của bọn họ, tâm tâm niệm niệm chỉ cần kỳ thi đại học kết thúc, là cậu có thể vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về mình.
" Ha ha ha, người trẻ có cách nghĩ của người trẻ, so với chú khi đó dũng cảm hơn nhiều, quả nhiên là chú tuột hậu, lúc đầu chú theo đuổi Ôn Vân. . . "
Diệp ba ba lại bắt đầu nhớ lại chuyện năm đó, người già thường sẽ đem ký ức trước đây ra để thưởng thức lại.
Lục Nham không mất kiên nhẫn chút nào, nghiêm túc cẩn thận nghe ông kể lại những chuyện xưa.
Diệp Ly đứng ở cửa phòng, nghe lén bọn họ nói chuyện, nghe được Lục Nham muốn dẫn cậu về gặp ba mẹ, có chút khẩn trương nho nhỏ, nhưng vẫn lặng lẽ cong cong khoé mắt.
...
Gần đây Lục Nham đột nhiên có hứng thú với Diệp Ly hồi còn nhỏ, hắn ở trong phòng cậu lật đông lục tây tìm kiếm, mỗi lần nhìn thấy đồ vật có liên quan đến cậu lúc nhỏ liền hưng phấn không nhịn được.
Bằng khen hồ bé nè, đồ chơi nè, bị hắn cầm trong tay vuốt ve, đều sắp bị hắn sờ hư, còn lấy chiếc váy trẻ con màu hồng từ trong kho đồ của cậu ra.
Thứ đó là khi cậu còn bé, mẹ Diệp đột nhiên tâm huyết dâng trào, cho cậu ăn mặc như búp bê đi ra ngoài chơi, tất cả những người thấy cậu đều khen cậu đẹp, khi đó cậu còn nhỏ đâu có hiểu gì, chẳng qua nghe có người khen mình liền vui vẻ.
Sau đó mẹ Diệp qua đời, cậu cũng không chịu vứt cái váy nhỏ này, lưu lại làm kỉ niệm, lúc nào nhớ mẹ thì lấy ra xem một chút, trò chuyện an ủi.
Diệp Ly nào nghĩ tới cả thứ này cũng bị hắn moi ra, còn hứng thú bừng bừng lăn qua lộn lại thưởng thức, khoa tay múa chân trên người cậu, muốn cậu mặc cho hắn xem, đương nhiên là có đánh chết Diệp Ly cũng không đồng ý.
Đừng nói bây giờ cậu đã lớn, dù là hồi còn nhỏ cũng căn bản mặc không được, cho dù có thể mặc được, cậu cũng tuyệt đối không mặc, đó là đồ con gái, nhưng cậu lại là con trai thật, mặc váy gì đó, quá xấu hổ.
Lục Nham còn chạy tới tìm ba Diệp xin quyển album cũ, nằm trên giường nhiệt tình quan sát, bên trong trừ vài tấm ảnh gia đình, cơ hồ tất cả đều là hình Diệp Ly lúc nhỏ, Lục Nham nhìn mà mắt cũng sáng lên.
Lục Nham cảm thấy Diệp Ly thật sự là đáng yếu từ lúc nhỏ cho đến lớn, bộ dáng Diệp Ly mềm mại đáng yêu, phấn nộn, thật là khiến người ta hận không thể ăn cậu vào bụng, ánh mắt long lanh xoay tròn nhìn người ta, đáng yêu đến nổi tâm can cũng run rẩy.
Trong này còn có hình Diệp Ly lúc mặc bộ váy nhỏ kia, cậu bị chỉnh trang như búp bê, Lục Nham nhìn đến đây hai mắt cũng sáng lên, cái này cũng quá là đẹp đi, tựa như thiên sứ nhỏ rơi xuống trần gian vậy.
Lông mi thật dài cong lên, bên trong con ngươi xinh đẹp là những chấm sáng nhỏ vụn chợt lóe, môi không son vẫn đỏ, đầu đội tóc giả uốn cong màu vàng, mặc váy hồng, hướng về ống phía kính cười ngọt ngào, ánh mắt trong veo vô tội.
Lục Nham nhìn đến say lòng, nước miếng cũng sắp chảy ra, vội vàng lau miệng, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Diệp Ly, trong lòng suy nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội để Diệp Ly mặc váy cho hắn nhìn, còn muốn để cậu mặc váy thao hắn.
Diệp Ly đang làm bài tập, bỗng nhiên cảm giác sau lưng hơi lạnh, cậu nổi da gà, cầm lấy điều kiểm chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp xuống.
Lật lật, chợt thấy một tấm Diệp Ly không mặc quần, cái mông để trần, lộ ra tiểu kê ba, hắn tức giận rút nó ra, nhào qua đè cậu xuống giường, cắn loạn thân thể Diệp Ly.
Diệp Ly bất đắc dĩ ôm cái đầu lớn của hắn, lách qua người hắn né ra, " Em lại phát điên gì đó. "
" Bảo bối, em ghen. " Lục Nham chôn trong ngực cậu liếʍ liếʍ, buồn rầu mở miệng.
Diệp Ly có chút mơ hồ, còn chưa hiểu bây giờ là tình huống gì, " Ở đây cũng không có người khác, em đây là ăn giấm của ai. "
" Anh đều bị mấy người khác nhìn hết. " động tác trên miệng của Lục Nham vẫn không ngừng, đưa hình trong tay cho Diệp Ly xem, Diệp Ly bị hắn làm cho có chút thở không nổi.
Diệp Ly liếc nhìn bức hình trong tay hắn, liếc mắt, cạn lời nói, " Đây đã là chuyện xảy ra bao lâu rồi, đứa bé có chút xíu như vậy thì có cái gì để mà nhìn, hơn nữa đây là do mẹ anh chụp, chung quy cũng chỉ có bà nhìn thấy mà thôi. "
" Mẹ vợ cũng không được nhìn, em mặc kệ, mông của anh chỉ em mới có thể nhìn, chỉ em mới có thể sờ, chỉ em mới có thể hôn, chỉ em mới có thể cắn, là dành riêng cho một mình em. "
Lục Nham nói rồi lại nói, đưa tay vào quần cậu, hung hắn bóp cánh mông nộn thịt một cái, chọc cho cậu thở gấp. " Ư a.... "
" Em, đúng là gây sự vô cớ. "
" Nếu anh không nghe lời em, em liền ghi tên của mình lên mông anh, để lại ký hiệu của mình, để xem anh còn dám cởϊ qυầи trước mặt người khác nữa hay không. "
" Em là cái đồ lưu manh, không được, a. . .Bây giờ vẫn là ban ngày, bài tập còn chưa làm xong...Ba sẽ nghe. . .A... "
" Em không nhịn được, bảo bối. "
Lục Nham nắm hai tay cậu, cả lời muốn nói cùng tiếng rên rĩ đều biến mất khi môi lưỡi giao triền, đến nổi việc xem hình gì đó, đều bị Lục Nham quên sạch.
...
Quốc tế lao động năm nay được nghỉ khá dài, Lục Nham dẫn Diệp Ly ăn mặc thật đẹp, định đưa người về khoe với ba Lục mẹ Lục.
Diệp Ly xấu hổ, ban đầu sống chết không chịu, bị Lục Nham kéo lên giường hung hăng yêu thương một phen, đồng thời dùng đủ loại biện pháp mềm yếu, cầm " súng " chỉ cậu, không đồng ý liền làm một lần nữa.
Diệp Ly thật sự không chịu nổi, thấy hắn như vậy liền sợ hãi, bất đắc dĩ đồng ý, kết quả vẫn bị đè xuống, ăn sạch sành xanh.
Diệp Ly dọc theo đường đi đặc biệt khẩn trương, sau khi xuống xe hai chân cũng run run, một mặt là hồi hợp, mặt khác là vì tên khốn khϊếp đứng cạnh cậu đang rất được thời đắc ý.
" Nếu không chúng ta ngày khác rồi tới thăm hỏi đi, anh. . .Anh còn chưa chuẩn bị xong. "
Diệp Ly nhìn biệt thự sang trọng trước mắt, nuốt nước miếng một cái, chỗ này nhìn như là nơi sẽ diễn ra loại tình tiết như trong phim ân oán nhà giàu chiếu trên tivi, mẹ chồng nàng dâu tranh chấp gì đó.
Lỡ đầu vừa bước vào mẹ Lục hung thần ác sát buộc cậu uống thuốc phá thai, tàng hồng gì gì đó, vậy phải làm sao, cậu theo bản năng sờ cái bụng bằng phẳng của mình, quên mất bản thân là con trai sẽ không thể mang thai.
Lục Nham ôm ngang người đi vào, Diệp Ly đột nhiên bay lên không, theo phản xạ ôm chặt cổ Lục Nham.
" Có em ở đây, anh không cần chuẩn bị gì hết, anh cũng đừng sợ, ba mẹ em rất dễ sống chung, em thích bọn họ cũng nhất định sẽ thích, huống chi anh đáng yêu như vậy, không ai là không thích. "
Diệp Ly ngượng ngùng, yên lặng vùi mặt vào lòng hắn.
Từ tối hôm qua mẹ Lục đã bắt đầu cảm thấy rất phấn khởi, con trai hôm nay phải dẫn bạn trai về nhà, nhiều năm như vậy đừng nói là bạn trai, ngay cả con trai cũng không chịu về nhà.
Hiếm thấy chính thức thông báo với bọn họ như vậy, còn đặc biệt dặn dò bọn họ nói bạn trai rất xấu hổ, không cho phép ức hϊếp cậu, rõ ràng là đặt người ta ở đầu quả tim.
Lúc sáng bà liền bò dậy chuyên tâm trang điểm thay quần áo, không chê phiền phức đứng trước gương thử đồ, một bộ lại một bộ.
" Lão Lục, lão Lục, ông mau nhìn giúp tôi xem bộ nào thích hợp? "
Hôm nay ba Lục cũng cố ý không đến công ty, ở nhà chờ Diệp Ly đến, bất đắc dĩ bị mẹ Lục kéo đi giúp bà chọn quần áo.
" Bà mặc cái nào cũng đẹp hết, tùy tiện chọn một bộ là được. "
" Vậy cũng không được, làm sao có thể tùy tiện, đây chính là lần đầu con dâu đến nhà, phải cho nó chút ấn tượng tốt, nếu không quay đầu liền bỏ rơi con trai chúng ta thì làm sao, với cái tính khí xấu xa của Lục Nham, tìm một đối tượng không dễ dàng. "
" Haiz. . ." Ba Lục bất đắc dĩ thở dài, " Vậy thì chọn màu đỏ đi. "
" Màu đỏ? Không được, màu sắc quá nổi bật, như vậy không đẹp, vạn nhất con dâu cảm thấy tôi già mà không đứng đắn thì sao? "
" Vậy thì màu đen, trang trọng. "
" Màu đen cũng không được, quá mức trang trọng, nặng nề tử khí, lỡ đâu người ta cảm thấy khó sống cùng tôi thì sao. . . . "
Ba Lục im lặng nhìn cửa sổ, Lục Nham ơi, con có thể nhanh trở về không, mau tới cứu ba con đi.
Cuối cùng mẹ Lục cũng chọn được bộ sườn sám màu trắng, trang trí họa tiết bông hoa, tóc dài được búi lên, trang điểm kĩ lưỡng.
Mẹ Lục cũng xuất thân trong một gia đình lớn, nhận được chất lượng giáo dục tốt, đứng ở đó, khí chất xuất trần, ngược lại có loại cảm giác phong độ như mỹ nhân thời dân quốc (2).
(2): "Dân quốc" là cách dịch tên gọi thể chế cộng hòa sang Trung văn từ các tiếng châu Âu lúc bấy giờ. Ba Lục ngồi ở phòng khách xem giá cổ phiếu, mẹ Lục bận bịu, dặn dò phòng bếp làm nhiều thức ăn, còn đích thân động thủ, thể hiện sở trường của mình.
Mẹ Lục bận rộn chuẩn bị nửa ngày, lúc vừa định lên lầu lấy đồ, chuông cửa reo.
" Tới rồi! Tới rồi! " Người giúp việc vừa định đi mở cửa, chỉ thấy mẹ Lục hào hứng giành trước một bước, mở cửa.
Hết chương 29.
Còn 2 chương nữa là hoàn rồi mọi người ơi 💐💐💐