Bọn người Bạch Hành Chỉ sau khi cơm nước xong xuôi nhất định sẽ đòi đi KTV, lấy lý do muốn chúc mừng, Lục Nham còn không hiểu đám nhãi con này hay sao, không phải bọn họ chơi chưa đủ, mà là muốn đổi sang chỗ khác chơi.
" Bảo bối, anh muốn đi không? " Diệp Ly bị hơi nóng xông cho mặt mũi hồng hào, ánh mắt long lanh, mềm mại chọc người ức hϊếp, Lục Nham lau miệng cho cậu, tiến tới nhẹ nhàng hỏi Diệp Ly.
" Hả? " Diệp Ly chưa từng đến KTV, chỉ biết đó là nơi để ca hát, từ nhỏ đến lớn cậu đều là học sinh giỏi, trừ đến trường ra cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, không ra ngoài chơi, lần trước đến quán bar tìm Diệp Ngọc, đó đại khái là nơi phức tạp nhất mà cậu từng đi.
" Chị dâu nhỏ, đi đi đi. . . " Phạm Kiệt ở bên cạnh phe phẩy cái đuôi to, nháy mắt, mong đợi nhìn cậu.
" Nhưng tôi chưa từng đến đó. . . " Cậu hơi do dự, dù gì thì lần đến bả trước đó đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp trong lòng Diệp Ly.
" Không sao đâu, cùng đi chơi a, chúng tôi bảo vệ cậu, hơn nữa không phải còn có Lục Nham nhà cậu ở đây sao? " Qúy Tắc biết cậu đang do dự chuyện gì, mập mờ nháy mắt nhìn cậu.
" Phải đó phải đó, có Lục Nham nhà cậu ở đây, cho dù cậu có cởi sạch cũng không ai dám tới gần. " Bạch Hành Chỉ ở một bên run run chân, cười hề hề, trông cực kỳ thiếu đánh.
Lục Nham đi tới đạp cho anh một cước, " Ông nói gì đó, muốn ăn đòn. "
" A a. . . " thân thể Bạch Hành Chỉ chợt lóe tránh ra, " Được được được, là tôi cởi, tôi mới là người cởi được chưa. "
" Bảo bối, đừng để ý bọn họ, nếu anh không muốn đi, tụi mình về nhà. " Lục Nham ôm Diệp Ly vào lòng, cúi đầu nhìn cậu.
" A. . . " Mấy con mắt xung quanh nhìn chòng chọc cậu, ánh nhìn mãnh liệt khiến cậu có chút chịu không nổi, muốn xem nhẹ cũng không được, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, " Vậy thì đi đi. "
" Ôi! Chị dâu nhỏ vạn tuế! " Phạm Kiệt nhảy cẩn lên hoan hô, Diệp Ly đỡ trán, Phạm Kiệt này, đã nói đừng có gọi cậu là chị dâu nhỏ rồi mà, đúng là không đổi được hắn.
Vì vậy đoàn người ùn ùn đổi sang chiến trường mới là KTV, vừa vào cửa Sở Cẩm Phàm liền như tìm được sân nhà của mình, mặc dù hắn chỉ là một học sinh thể thao, tuy nhiên ca hát vẫn rất êm tai, trước kia còn từng đi hát ở quán bar.
Diệp Ly sợ hãi đi theo sau lưng Lục Nham, mặc cho hắn dắt mình đi, dọc đường đi, chỉ toàn nghe thấy đủ loại âm thanh quỷ khóc sói tru, thật là quá tội nghiệp cho lỗ tai rồi.
Sở Cẩm Phàm đi vào liền chọn bài hát tiếng Anh《Love Me Like You Do》mình thích nhất
" You "re the light you "re the night
You "re the color of my blood
You "re the cure you "re the pain
You "re the only thing I wanna touch
Never knew that it could mean so much
So much
You "re the fear I don "t care
Cause I "ve never been so high
Follow me to the dark
Let me take you past our satellites
You can see the world you brough
to life your life
So love me like you do love love love me like you do
Love me like you do love love love me like you do
Love me like you do love love love me like you do
. . . . "
Giọng hát của hắn dễ nghe, rất thích hợp hát tiếng Anh, lập tức liền khiến bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, Bạch Hành Chỉ cùng Phạm Kiệt cũng hưng phấn bừng bừng nhào tới đòi hợp ca.
Nhìn bọn họ đùa giỡn, Diệp Ly cũng thả lỏng bản thân, tựa vào l*иg ngực Lục Nham lẳng lặng nghe bọn họ hát, đầu cũng theo bản năng mà lắc lư.
Lục Nham thấy cậu nghe hát đến mê mẩn như vậy, rất bất mãn, hắn nắm cằm cậu, trực tiếp hôn lên, trong ánh đèn mờ ảo, đám người Qúy Tắc í ới hát, vốn không để ý đến bên này.
Diệp Ly bất đắc dĩ ứng phó với đòi hỏi của Lục Nham, cậu không nghĩ ra mình đã làm gì, tại sao lại chọc trúng vị Bồ Tát sống bên cạnh rồi, Diệp Ly không biết được một điều, rằng cậu chẳng cần làm gì, cũng đủ có sức hấp dẫn chí mạng với Lục Nham.
Lục Nham vừa hôn liền không dừng lại được, động tác trên tay rất không đàng hoàng, mò tới xoa bóp bên trong quần áo Diệp Ly, Diệp Ly không thể nhịn nữa đẩy tay hắn ra, đánh một cái lên vai hắn, cái tên tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não này.
" Ân a. . . " Lục Nham buông cậu ra, nhích tới ngậm vành tai cậu, ép Diệp Ly rêи ɾỉ một tiếng.
" Bảo bối, trong mắt anh chỉ có thể có em. " Lục Nham hôn Diệp Ly, đứng dậy chọn bài hát, sau đó đuổi bọn người Sở Cẩm Phàm đi, ngồi vào chiếc ghế bar cao, mỉm cười nhìn Diệp Ly, chậm rãi hát.
"
Cuộc sống đổi sang sắc màu mới
Xích mích xảy ra bất thường
Sự điên cuồng đã không thể kiềm nén
Chờ đợi liều thuốc lưu truyền
Để thăm dò sự dịu dàng
Vẫn chính là thiếu đi một chút gì đó
Hai đoạn tình yêu xa xôi lơ lửng trên bầu trời
Nếu như gió ngừng thổi cũng không sao cả
Chỉ vì em từng nói
Everything will be okay
Em đã chuẩn bị xong chưa 3 2 1
I "m always online
Cùng em 1 - 1
Tình yêu bắt đầu lan tỏa
Chúng ta tiếp tục vượt qua bầu trời
Và cả dãy ngân hà oh
Chuẩn bị đếm ngược 3 2 1
Loại bỏ đi sự cô đơn của tôi
More and more càng trở nên sâu sắc
Tình yêu bừng sáng, tình yêu nở rộ
I "m always online. . . "
Thanh âm của Lục Nham rất thấp, giống như mỗi lần hắn rủ rỉ bên tai cậu, cực kỳ êm tai, nhưng lại có điểm không giống nhau, Diệp Ly không nói được, chỉ cảm thấy rằng không có bài hát nào có thêm êm tai hơn bài hát này.
Thanh âm hài hòa động lòng người tựa như một cơn gió dịu dàng dưa Diệp Ly bay lên mây, cả người phơi phới, còn có chút choáng váng, cậu ngơ ngác nhìn Lục Nham, quên mất những thứ khác.
Khúc ca kết thúc, không khí sau ánh đèn mờ ảo lại đột nhiên yên tĩnh lại, bọn người Bạch Hành Chỉ cũng phối hợp không nói gì, Lục Nham thâm tình nhìn Diệp Ly, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu, thong thả nói, " Bảo bối, chỉ cần anh quay đầu lại, em vẫn sẽ ở đây. "
Nói xong đôi chân dài sải bước tới chỗ Diệp Ly.
" Oa! ! ! Hay quá, Lục ca thật là đẹp trai. "
" Hôn một cái, hôn một cái đi. . . "
Bạch Hành Chỉ huýt sáo, mấy người bên cạnh cũng nhao nhao lên.
Lục Nham đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly, Diệp Ly vẫn còn trong bộ dạng ngẩn ngơ, mắt to vòng tới vòng lui trên người Lục Nham.
Lục Nham cười một tiếng, ôm người vào lòng, cố định đầu nhỏ của cậu, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Ly.
" Cục cưng, em yêu anh, vĩnh viễn yêu anh. " Nói xong không đợi Diệp Ly phản ứng, trực tiếp hôn cậu.
" Oa ôi. . . "
" Ô hô. . . "
Bọn người Phạm Kiệt vỗ tay hoan hô mấy tiếng, sau đó thức thời nhường chỗ lại cho đôi tình nhân nhỏ, tiếp tục chạy đi ca hát.
Cũng có lẽ để chứng mình cho điều gì đó, lần này Lục Nham hôn vô cùng khí thế, không cho cự tuyệt, tùy ý cướp đoạt trong miệng Diệp Ly, như ở nơi không người, nhưng đang hôn thì đột nhiên nếm được mùi vị mặn mặn.
Lục Nham mở mắt ra nhìn, Diệp Ly khóc đến đáng thương, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, hắn vội vàng buông người ra.
" Sao vậy, bảo bối, em cắn trúng anh sao? "
" Ô ô. . . ." Diệp Ly vừa khóc vừa lắc đầu, tựa vào vai Lục Nham, sụt sùi nói, " Không. . . Chỉ là. . .Anh cảm động, ô ô. . . "
Lục Nham dở khóc dở cười, hắn làm gì mà để cho người ta phải cảm động đến khóc luôn vậy, nên khen hắn thành công hay là thất bại đây, đồng thời cũng đau lòng không chịu được, bảo bối nhà hắn thật là biết cách trêu ghẹo người ta a.
" Đừng khóc. . . " Lục Nham vỗ về Diệp Ly, " Em sẽ luôn yêu anh, vĩnh viễn sẽ ở đây. . . "
" Ừ. . . "
Bọn họ hát được một hồi, Bạch Hành Chỉ nói muốn chơi trò chơi. " Chỉ toàn ca với hát, không có ý nghĩa a, chúng ta chơi trò chơi, người thua sẽ chọn thật lòng hoặc đại mạo hiểm (1), thấy sao? "
(1): Nó là trò truth or dare á mọi người " Được a ! Được a ! " Phạm Kiệt hưng phấn gật đầu, hắn thích nhất là chơi người ta.
" Này. . . " Qúy Tắc chế nhạo nhìn hắn, giễu cợt nói, " Thứ đó của mày dài bao nhiêu cm tao còn biết, làm gì còn lời thật lòng gì để nói nữa, không vui. "
" Ha, mày mày, tao khinh thường mới không nói cho mày nghe, vậy tụi mình chơi đại mạo hiểm, người nào thua phải uống rượu, ai uống say trước, thì là con của những người còn lại. " Phạm Kiệt vỗ bàn hạ chiến thư với Qúy Tắc.
" Được a, chơi thì chơi, ai sợ ai. " Qúy Tắc vén tay áo, trừng hai mắt nhìn Phạm Kiệt, hai người xoay lưng đi ra ngoài, đương nhiên là đi chọn rượu.
" A. . .Đợi anh nữa, anh cũng muốn đi. " Bạch Hành Chỉ đứng lên nói, lảo đảo chạy theo.
Không lâu sau, Diệp Ly nhìn một bàn toàn rượu, kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được, quay đầu đáng thương hề hề nhìn Lục Nham, " Lục Nham. . .Anh không biết uống rượu. "
Lục Nhan sờ đầu cậu, trấn an nói: " Không sao, anh cứ tùy tiện chơi, thua em uống thay anh, bọn họ uống không lại em, yên tâm, bạn trai anh ngàn chén không say. "
" Được. "
" Cứ vậy đi, chị dâu nhỏ chắc chắn không biết chơi theo những kiểu kia, chúng ta cứ chơi đơn giản nhất, đếm đến 7 thế nào? " Phạm Kiệt hứng thú bừng bừng đề nghị.
" Hừ. . .Với cái trí thông minh số hai của mày, mồi nhậu còn không đủ, còn đòi đếm đến 7, sợ rằng mày phải chơi đến chết. " Qúy Tắc quái gỡ lên tiếng, châm biếm hắn.
" Ai cần mày quản, mày không chơi thì thôi. " Phạm Kiệt trợn mắt nhìn hắn.
" Chơi, phải chơi, nhìn xem hôm nay tao làm sao khiến mày phải thua đến quỳ xuống xin tha gọi ba. " Qúy Tắc trực tiếp ngồi xuống ghế salon.
" Anh đồng ý, trò này đơn giản thôi. " hai mắt Bạch Hành Chỉ sáng lên.
" Chơi thế nào vậy? " Diệp Ly chưa chơi những thứ này bao giờ, có chút mới mẻ, tò mò nhìn Lục Nham.
" Khụ. . . " Lục Nham bị ánh nhìn thuần túy của cậu nhìn cho một trận dục hỏa đốt lòng, cúi đầu hôn lên mí mắt cậu, giới thiệu quy tắc trò chơi cho Diệp Ly, " Thật ra thì rất đơn giản, chính là bắt đầu từ số 1, từng người một hô con số tương ứng, ai hô đến số tương ứng với bội số của bảy sẽ thua. . . " (*)
(*): mình edit vậy thôi chứ cũng không hiểu đây là trò gì nữa :)) Diệp Ly dù sao cũng là học bá, năng lực hiểu rất mạnh, Lục Nham giới thiệu một lần quy tắc trò chơi cậu đã hiểu.
" Hiểu không? Chị dâu nhỏ. " Phạm Kiệt hỏi.
" Ân. . . " Diệp Ly khẽ vuốt cằm.
" Được, vậy chúng ta bắt đầu chơi. "
" 1 "
" 2 "
" 3 " . . . " 84 ", sau khi Phạm Kiệt đọc lên con số này, nháy mắt liền bùng nổ.
" Sai rồi sai rồi, cậu thua. " Bạch Hành Chỉ hưng phấn kêu to, vòng đầu tiên mọi người chơi tương đối cẩn thận, hô đến 84, Phạm Kiệt đã đạp phải lôi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Ly cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cậu cảm thấy trò chơi này cũng không khó, nhưng vẫn rất khẩn trương.
" Uống! " Qúy Tắc trực tiếp cầm chai rượu đặt trước mặt hắn, khıêυ khí©h nhìn Phạm Kiệt.
" Con mẹ nó, đây là sai lầm, uống thì uống, mày chờ đó. " Phạm Kiệt ảo não gõ đầu, trực tiếp một hơi uống cạn hai chai rượu, Bạch Hành Chỉ ở bên cạnh vỗ tay nói tuyệt, Diệp Ly nhìn đến ngây ngốc.
" Không được, chưa xong đâu. " Lục Nham nhàn nhạt mở miệng.
" Tao uống xong rồi a. " Phạm Kiệt nghi ngờ nhìn Lục Nham, hòa thượng ngốc nghĩ không ra.
" Rượu tuy uống xong, nhưng còn đại mạo hiểm đâu. . . " Lục Nham tà ác cười, trong mắt đều có tính toán hết rồi.
" Đυ., không phải nói chọn uống thì không cần chọn đại mạo hiểm sao? "
" Tao đâu có nói. " Lục Nham không nhanh không chậm mở miệng.
Phạm Kiệt mặt đầy mộng bức, Qúy Tắc cũng không ngờ tới, còn có kiểu chơi như vậy.
" Phải phải phải, đại mạo hiểm, đại mạo hiểm. " Bạch Hành Chỉ ở bên cạnh đáp lại, mặt cười đến sắp nứt ra luôn, quả nhiên gừng càng già càng cay a.
" Lục ca. . . " Phạm Kiệt cầu xin tha thứ nhìn Lục Nham.
" Ê ê ê. . .Chớ câu dẫn tao, lãnh đạo nhà tao còn đang ở đây đó. " Lục Nham coi thường hắn, quay đầu hôn lên mặt Diệp Ly một cái, Diệp Ly ghét bỏ xoa xoa mặt, sau đó hôn lại hắn.
" Được rồi, được rồi, nói đi đại mạo hiểm cái gì. " Phạm Kiệt bị hai người bọn họ tú ân tú ái, dứt khoát tự giận mình,
" Ừ. . .Vậy đi. " Bạch Hành Chỉ suy nghĩ một chút, " Cậu với Qúy Tắc hít đất mười cái, nó nằm dưới cậu nằm trên. "
" Phụt. . . " Qúy Tắc liền phun ngụm nước từ trong miệng ra ngoài, " Ông đây là phạt nó hay phạt tôi vậy, tôi lại không thua, dựa vào đâu mà. "
Phạm Kiệt liếc nhìn Qúy Tắc núp ở xa xa, cười ha ha, không có ý tốt mở miệng, " Tiểu Qúy Qúy. . .Tới đây, người ta sẽ nhẹ nhàng a. "
Nếu như có thể Qúy Tắc rất muốn lôi người trước mặt này ra chém.
" Tao thấy cũng không tệ. " Lục Nham lặng lẽ bổ thêm bộ dao.
Qúy Tắc căm nín nhìn trần nhà, cuối cùng vẫn chấp nhận nằm dưới người Phạm Kiệt. Hai tay Phạm Kiệt chống hai bên tai Qúy Tắc, hơi cúi đầu liền có thể chạm vào mặt Qúy Tắc, hô hấp nóng bỏng dây dưa với nhau, Qúy Tắc có loại ảo giác như đang say.
Dù gì cũng là học sinh thể thao, mấy cái hít đất đối với Phạm Kiệt không là gì cả, nhìn dáng vẻ hắn cười dạt dào ý xuân, Qúy Tắc chỉ muốn nhào tới cắn một cái.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, Qúy Tắc cảm thấy thời gian của mấy cái hít đất này phá lệ mà dài đằng đẵng, hơn nữa hắn luôn cảm thấy mỗi lần Phạm Kiệt cúi người, đều sẽ vô tình hoặc hữu ý chạm vào chỗ đó của hắn, Qúy Tắc cảm giác mình mà còn nhịn được nữa, thì đơn giản hắn không phải là đàn ông đâu
Lúc Phạm Kiệt đếm ngược còn ba cái, Qúy Tắc ôm cổ hắn, hung tợn nói bên tai Phạm Kiệt, " Mẹ nó mày còn chạm vào tao một chút nữa, có tin ông đây phế luôn thằng nhỏ của mày không. "
Phạm Kiệt bị giọng nói của hắn dọa sợ hết hồn, không dám đùa dài, tăng tốc hít thêm vài cái là xong, sau đó đứng dậy.
Qúy Tắc ngồi dậy phủi phủi quần áo, trợn mắt nhìn Bạch Hành Chỉ một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, " Tới, chúng ta tiếp tục, xem tôi làm sao xử lý ông. . . "
Vì vậy bọn họ lại bắt đầu chơi tiếp, nửa đường cảm thấy chơi không lại Diệp Ly, cố ý đổi cách chơi một chút, Diệp Ly còn bị yêu cầu hôn môi với Lục Nham năm phút, hôn đến thiếu điều cậu muốn tắt thở, hơn nữa nhiều người không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm như vậy, cậu cảm thấy mình sắp thẹn thùng đến chết rồi.
Chơi đến cuối cùng, mỗi người đều uống không ít, duy nhất tỉnh táo chỉ có mỗi Diệp Ly và Lục Nham, Diệp Ly là vì thua rượu đều được Lục Nham cản cho, mà Lục Nham đơn giản là vì tửu lượng tốt, thật sự ngàn ly không say.
Qúy Tắc cùng Phạm Kiệt say xỉn ngã lên ghế salon, câu chân bá cổ nằm chung với nhau, lầm bầm lầu bầu những lời mà bọn quỷ say hay nói với.
Bạch Hành Chỉ bị rót nhiều nhất, say cũng lợi hại nhất, anh ngồi dưới đất, mặt tựa lên bàn, không biết đã ngủ hay chưa. Sau đó đột nhiên anh đứng lên, lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.
" Lão Bạch, ông đi đâu đó. " Lục Nham nhìn bước chân lảo đảo của anh, hiển nhiên là say không nhẹ, mở miệng hỏi.
Bạch Hành Chỉ nghiêng đầu nhìn hắn, thật lâu sau mới phản ứng được Lục Nham hỏi gì.
" Đi tiểu một chút. . . " Nói xong lại tiếp tục lảo đảo bước đi.
Nhà vệ sinh ở ngoài cửa, cũng không xa, Lục Nham liền không hỏi tiếp.
Bạch Hành Chỉ đang đứng trước bồn vệ sinh , bắt đầu cởϊ qυầи, đầu óc dưới tác dụng của cồn trở nên trì trệ, động tác cũng rất vụng về, cởi nửa ngày cũng không cởi được quần, còn bị kẹt, anh khó chịu, sắp khóc lên, khóe mắt cũng chực rơi lệ.
Tân Cửu xã giao một đêm, uống nhiều rượu, đi ra chuẩn bị vào nhà vệ sinh, vừa vào liền nhìn thấy một màn như vầy, nam sinh mặc một chiếc áo sơ mi, quần jean đơn giản, giống như một sinh viên thanh thuần, đứng trước bồn vệ sinh, mặt đỏ bừng, chân mày kéo căng.
Tướng mạo người nọ thanh tú, ngũ quan rất tinh xảo, phối hợp lại với nhau khiến cho người ta sinh cảm giác không thể nào chán ghét được, cho người ta một loại cảm giác như gió xuân, giống một viên ngọc mềm mại.
Thần xui quỷ khiến, Tần Cửu đóng cửa lại, tiến lên trước, đi tới bên cạnh người kia, mở miệng hỏi, " Người bạn nhỏ, cậu sao rồi, cần giúp đỡ không? "
" Ân. . .Đau. . .Khó chịu. . . " Bạch Hành Chỉ dù nghe cũng không biết là ai đang nói chuyện, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm, không biết làm sao.
Tân Cửu cúi đầu nhìn, thì ra dây kéo khóa quần làm kẹt nơi đó của cậu, Tân Cửu đưa tay cẩn thận giúp cậu kéo khóa quần xuống, dù sao thì địa phương đó cũng rất yếu ớt.
Làm xong hết mọi thứ, Tân Cửu thu tay chuẩn bị giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân, nhưng Bạch Hành Chỉ ở bên kia lại xảy ra vấn đề, phần thân nóng bỏng của Bạch Hành Chỉ sau khi được giải thoát lập tức nhảy ra ngoài, không thể tránh khỏi đυ.ng phải tay Tân Cửu. Chất cồn trong rượu kí©h thí©ɧ toàn thân anh đều nhạy cảm, nhất là thứ đó bình thường cũng rất nhạy cảm, thì càng thêm khỏi phải nói, vừa đυ.ng đến bàn tay lành lạnh của Tân Cửu, lập tức liền cứng.
Bạch Hành Chỉ uống rất nhiều rượu, nên rất muốn đi tiểu, cảm giác căng chặt khiến anh khó chịu, nhưng mà chỗ đó lại vừa nóng vừa cứng, thật giống như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nào tiểu ra, anh không biết xảy ra chuyện gì, gấp đến độ không biết làm sao xoa xoa nơi đó, còn tự làm mình đau đến bật khóc.
Tân Cửu nghe ở bên cạnh truyền đến tiếng tỉ tê nho nhỏ, quay đầu nhìn, sợ hãi đến nổi phải nhanh chóng nắm lấy tay Bạch Hành Chỉ, trời đất, nơi đó mềm yếu như vậy, sao có thể dùng sức xoa như thế, Tân Cửu cúi đầu nhìn nơi đã bị xoa đỏ, còn tiếp tục làm nữa không phải sẽ trực tiếp phế luôn sao.
" Ân. . .Khó chịu. . .Muốn tiểu. . . Ô ô. . . . " Bạch Hành Chỉ không ngừng giãy dụa trong tay Tân Cửu, khó chịu khóc lóc, anh muốn đi tiểu thôi mà, sao mà khó khăn quá vậy.
Tân Cửu nhìn anh khóc, bộ dáng điềm đạm đáng thương, thở dài, coi như hắn làm người tốt nên làm tới cùng đi, vì vậy cam chịu số phận đưa tay thay anh xoa nắn tính khí.
" A. . . " Bạch Hành Chỉ đột nhiên bật ra tiếng rêи ɾỉ, nắm chặt tay Tân Cửu, Tân Cửu cũng theo đó mà đẩy nhanh động tác trên tay.
Đến khi Bạch Hành Chỉ rốt cuộc từ trong tay Tân Cửu bắn ra, đồng thời thống khoái tiểu ra, miệng cũng không còn kêu khó chịu.
Tân Cửu xoay người rửa tay, giải quyết như cầu sinh lý của mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Hành Chỉ chưa kéo quần không nói, lại còn để nguyên quần trên chưa kéo đi ra ngoài.
Tân Cửu thật muốn hộc máu, người này tửu lượng cũng quá kém đi, say lợi hại như vậy, ngay cả quần cũng có thể quên kéo lên.
Tân Cửu vội vàng đi ra kéo người lại, Bạch Hành Chỉ đang say ngược lại khá nghe lời, ngoan ngoãn dừng lại, ánh mắt mê mang nhìn Tân Cửu, rất rõ ràng đầu óc còn chưa chạy được.
Tân Cửu xé giấy xoa xoa cho anh, sau đó kéo quần anh lên, qua nhiều năm như vậy, người xung quanh không có ai là không sợ hắn, đây là lần đầu có người bắn vào tay hắn, còn để hắn phải kéo quần lên giùm.
Sau khi quần áo đều tốt rồi, Bạch Hành Chỉ lại lảo đảo đi ra, Tân Cửu vừa xoay người ném rác, liền nghe " rầm " một tiếng, dọa hắn sợ hãi quay đầu, hay lắm, người này đập đầu xuống đất rồi.
Bạch Hành Chỉ giải quyết xong vấn đề sinh lý, toàn thân cùng trong lòng đều thả lỏng, dưới tác dụng của cồn khiến anh mơ màng buồn ngủ, đi được hai bước liền trực tiếp ngủ.
Tân Cửu lại thở dài, tối nay hẳn là cái ngày mà hắn làm nhiều chuyện tốt nhất, cam chịu đi tới, lật ngang người ôm lên, cũng may. . .Mặt còn chưa bị hủy, người bạn nhỏ xinh đẹp như vậy, trên trán sưng một cục to.
Lại không biết nhà cậu ở đâu, cũng chỉ có thể trước đem người về nhà, chỉ hy vọng sáng mai cậu tỉnh dậy có thể nhớ chuyện tối nay, nếu không còn tưởng hắn làm gì cậu, trong lòng Tân Cửu lặng lẽ nghĩ, ai biết một lời lại như đoán trước tương lai.
Hết chương 16.