Chương 15

Khó khăn lắm mới cầm cự chờ đến giờ tan học, tâm tư Diệp Ly cho tới giờ vẫn không có đặt trên bài giảng, lòng đầy nghi ngờ không hiểu, vì sao Lục Nham lại chuyển tới lớp cậu? Chẳng lẽ là vì cậu sao. . .

Diệp Ly liếc nhìn Lục Nham, kể từ khi cô Trương bắt đầu vào tiết, hắn đã nằm lên bàn ngủ, tan học rồi vẫn không dậy.

Bản thân cậu xoắn xuýt như thế , hắn lại có thể ngủ ngon như vậy, Diệp Ly cầm bút, đến gần dè dặt vẽ vài đường lên mặt Lục Nham, giống như kẻ trộm, thở cũng không dám thở mạnh.

Diệp Ly hài lòng nhìn tác phẩm của mình, gương mặt góc cạnh của Lục Nham khi ngủ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, không còn hùng hổ dọa người, từ một con hổ lớn biến thành một chú mèo nhỏ.

" Bảo bối, chơi đủ chưa? " Hổ bự đột nhiên mở mắt, cười nhạo nhìn Diệp Ly, lúc Diệp Ly tiến lại gần, vừa ngửi thấy mùi thơm sữa quen thuộc, hắn đã tỉnh.

Cảm giác được Diệp Ly cẩn thận đến gần mình, trong lòng Lục Nham cảm thấy buồn cười, bề ngoài vẫn tỉnh bơ, muốn nhìn một chút xem cậu muốn làm gì.

" Anh. . .Anh không có. . .Không có làm gì hết. " Diệp Ly bất ngờ bị hắn dọa cho hết hồn, trực tiếp ném bút đi.

" Sao em lại. . .Lại giả bộ ngủ? " Diệp Ly khí thế hừng hừng trợn mắt nhìn Lục Nham, nhưng thật ra là vì chột dạ.

Lục Nham cười khanh khách, sao lại thành lỗi tại hắn rồi, bất quá sau khi gặp Diệp Ly, tôn chỉ của hắn đã biến thành bạn trai nói cái gì thì chính là cái đó, sai cũng là đúng.

" Vậy em xin lỗi nha? "

" Được rồi, miễn cưỡng tha thứ cho em. " Diệp Ly quay đầu không nhìn tới gương mặt nở hoa kia, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, trong lòng vui vẻ, may mà mình đủ thông minh, lên tiếng trước áp đảo trước, nếu không đã bị phát hiện.

Lục Nham thấy cậu cho rằng hắn không nhận ra, bộ dáng ngầm cảm thấy may mắn, liền chỉ muốn ôm cậu vào lòng xoa xoa, hắn nhích lại gần bên tai Diệp Ly.

" Diệp Ly bảo bối. . . "

" Hả? " Diệp Ly hơi nhột, lui về sau xíu.

" Bây giờ không có ai. " Tan học đã được một lúc, người cũng đi hết, phòng học chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

" A? " Diệp Ly nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu ý hắn muốn gì.

" Cho nên, chúng ta có thể làm một số chuyện chỉ khi ít người mới có thể làm. "

" Cái gì. . .Ân. . . " Diệp Ly chưa kịp nói hết đã bị lưỡi của Lục Nham chặn toàn bộ miệng.

Một hồi lâu sau Lục Nham mới thả cậu ra, kề sát mặt Diệp Ly cọ tới cọ lui, yêu thích làn da nhẵn nhụi của cậu đến không muốn buông tay.

" Ân. . .Không được. . .Dính. . . " Diệp Ly lấy bút vẽ lên mặt Lục Nham, một hồi lâu cũng không làm được, bị Lục Nham kề sát, mực dính lên mặt cậu, mà mặt Lục Nham lại bị vẽ cho một đường.

Diệp Ly nâng đầu Lục Nham, muốn đẩy hắn ra, lại bị Lục Nham bắt gọn hai tay. Hắn chính là cố ý, làm sao có thể tùy tiện để cậu ra tay được.

Đến khi Lục Nham rốt cuộc chịu buông cậu ra, cậu đã sớm thở hổn hển, Diệp Ly nghĩ không ra, sao mỗi lần cả hai đều dùng sức mà cậu lại là người mệt mỏi hơn đối phương chứ.

Hai người nhìn nhau, cười một tiếng, niềm vui của tình yêu thời thanh xuân, thật ra rất đơn giản.

Buổi chiều vào học, vết mực trên mặt cả hai đã được rửa sạch sẻ, Diệp Ly vùi đầu ghi chép, đột nhiên cánh tay bị đυ.ng một cái, sau đó một tờ giấy được đưa tới trước mặt cậu.

" Cuối tuần có rãnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm, đi với đám bạn cùng phòng, dẫn anh về nhà mẹ em "

Mấy câu trước còn bình thường, đến câu cuối, biểu tình trên mặt Diệp Ly 囧, cái gì mà nhà mẹ, xấu hổ quá.

" Bọn họ biết chuyện hai đứa mình không? " Diệp Ly lặng lẽ truyền giấy, cậu cảm nhận được tầm mắt nóng hừng hực của Lục Nham đang nhìn mình, nhưng không dám nghiêng đầu nhìn lại, cậu không giống Lục Nham, hơi nhúc nhích một chút liền sẽ bị giáo viên phát hiện.

" Biết. "

" Được. " Diệp Ly vội vả viết xuống một chữ, lại vội vàng cúi đầu ghi chép, cậu nhận thấy giáo viên đã sắp nhìn về phía này.

Lục Nham không cố kỵ chút nào, hắn chống đầu, nhìn chằm chằm Diệp Ly, bảo bối nhà hắn đùng là mỹ nhân trời sinh a, ngay cả gò má nhìn cũng đẹp như vậy, lông mi cong cong như phiến quạt nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vào lòng hắn.

Lục Nham vuốt ve tờ giấy trên tay, chữ viết của Diệp Ly rất đẹp, không giống hắn xiên xiên vẹo vẹo, có lẽ là do có luyện qua thư pháp đi.

A. . . . .Có một người bạn trai là học bá so với hòa thượng xuất gia không khác là bao, sợ quấy rầy cậu học tập, cũng không dám tùy tiện táy máy tay chân, cảm giác được nhìn mà không sờ được, hắn gần như sắp thành thánh nhân luôn rồi, bạn học Lục Nham cảm thấy vô cùng dục cầu bất mãn.

Cuối tuần, đám người Quý Tắc cuối cùng cũng chọn được một quán lẩu, nghe nói chị dâu nhỏ của bọn họ tương đối ngượng ngùng, cho nên cố ý chọn một phòng riêng, để đám người bọn họ chơi chung với nhau, tránh cho người khác làm phiền.

Lục Nham lái xe tới đón Diệp Ly, trên đường nhận được điện thoại của Bạch Hành Chỉ.

" Chuyện gì? "

" Bà cậu Lục đại gia, Lục Nham, cậu cũng đi ngang qua đây, sao không chở theo bọn anh! " Bạch Hành Chỉ ở đầu dây bên kia gào thét, Lục Nham ném bọn người Quý Tắc trước của nhà anh, chờ anh chậm chậm rì rì đi xuống, nhìn thấy xe hắn nghênh ngang rời đi, chỉ chừa lại cho anh mỗi cái đuôi xe.

Quý Tắc bất đắc dĩ khoát tay với anh, Lục Nham vì mỹ nhân mà tàn sát huynh đệ, bọn họ làm gì được hắn đây chứ?

Sở Cẩm Phàm vỗ vai anh, " Đi thôi, tụi mình bắt xe đi. "

" Bắt xe cái quần gì, phạm vi xung quanh đây có xe đâu mà bắt. " Bạch Hành Chỉ phiền não gãi đầu.

Chỗ ở của anh cách trường học rất gần, nhưng vị trí tương đối vắng vẻ, trừ xe buýt chạy đến vào buổi sáng, cơ bản sẽ không có xe khác tới đây, bình thường anh ra ngoài đều dùng xe đạp điện, nhưng cũng không thể để cho anh dùng xe đạp điện để chở ba người a.

Vì vậy cả đám bốn người bị bỏ lại, chỉ có thể cam chịu số phận đi bộ.

Đi tới cuối cùng, Bạch Hành Chỉ sắp không chịu nổi, móc điện thoại lên án Lục Nham.

" Mẹ nó cậu biết bọn anh đi mất bao lâu không! Chân ông đây cũng sắp gãy rồi. "

" Mấy người có thể đi xe. "

" Cậu đang đùa anh sao? Mẹ nó chỗ anh chỉ có xe đạp a! "

" A, xin lỗi, quên mất, vậy mấy người khổ rồi. " Lục Nham không mặn không nhạt mở miệng.

" . . . . " Bạch Hành Chỉ đột nhiên cứng họng, cái đồ không có nhân tính.

" Còn có chuyện gì không? Tôi còn bận đi đón A Ly a, sợ anh ấy chờ lâu. " Lục Nham nhếch môi, giọng điệu thậm chí còn mang theo cười cợt.

" Lục Nham, cậu mẹ nó là tên khốn khϊếp, còn xem nhau là anh em. . . . "

Tút. . .Tút. . .Tút. . .

" Đυ. má? Cúp rồi? "

Bạch Hành Chỉ trợn mắt há mồm nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, quay đầu nhìn về phía cá mè một lứa với Lục Nham, biểu cảm của bọn người Quý Tắc đúng như dự liệu.

Diệp Ly đang thu xếp đồ đạc, nghe tiếng di động reo, liền thuận tay bắt máy, cũng không nhìn thấy tên hiển thị.

" Alo, xin chào, ai vậy? "

" Cục cưng, anh không lưu số em, em rất đau lòng a. " giọng Lục Nham nghe như đưa đám, tựa như Diệp Ly phạm phải tội lỗi gì đó lớn lắm, hết lần này tới lần khác Diệp Ly đều bị giọng điệu này của hắn lừa.

" A. . . .Lục Nham, anh có lưu, vừa rồi không nhìn thấy tên. . . " Diệp Ly yếu ớt biện giải cho mình.

" Ha ha. . . .Em tới dưới lầu nhà anh rồi, anh thu xếp xong thì xuống nhé. "

" A! Em đến rồi a, chờ. . .Chờ anh một chút, sắp xong rồi. " Diệp Ly vừa nói, tiện tay nhét hai quyển sách vào balo, cậu cũng không biết tại sao, đại khái làm vậy sẽ tương đối có cảm giác an toàn.

" Không sao, không gấp, anh cứ từ từ đi " Lục Nham dựa vào xe, nhìn về hướng nhà Diệp Ly.



Hôm nay hắn mặc một chiếc áo trắng đơn giản, quần dài màu đen ôm gọn thân hình thon dài thẳng tắp, hơn nữa thân hình hắn không tệ, nên dù cho cả người tỏa ra khí tức kẻ khác chớ lại gần, ngược lại càng khiến người ta chú ý hơn.

" A Ly, con đi đâu vậy? " hôm nay Diệp ba ba không đi làm, ngồi trong phòng khách uống trà, nhìn thấy Diệp Ly đeo balo chuẩn bị ra ngoài.

" Dạ. . . .Con đi ăn với bạn. " Diệp Ly cúi đầu nhìn mũi chân mình, cậu có hơi chột dạ, sợ Diệp ba ba phát hiện quan hệ của cậu với Lục Nham.

" Đi đi, chú ý an toàn, nhớ về sớm. " Con trai đã trưởng thành, có bạn bè của mình, Diệp Quốc Khang cảm thấy rất bình thường, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.

" Dạ. "

" Bảo bối, ở đây. . . ." Lục Nham thấy Diệp Ly, vẫy vẫy tay với cậu, hôm nay Diệp Ly mặc áo trong lẫn áo khoác ngoài, hai thứ này đều có màu trắng, phía trên áo in hình nhân vật hoạt hình, quần jean đen, giày vải, đeo balo thật to, nhìn như một học sinh chính hiệu.

Diệp Ly thấy Lục Nham ngoắc mình, ngọt ngào cười với hắn một tiếng, chạy chầm chậm tới, hai người đứng chung một chỗ, trái lại có cảm giác như mặc đồ đôi vậy.

" Xin lỗi, em chờ lâu chưa? " Diệp Ly ngẩng đầu nhìn Lục Nham.

" Không sao, em mới tới. " mái tóc mềm mại của cậu có vài cọng bị dựng lên, trông rất đáng yêu, Lục Nham kìm lòng không được đưa tay sờ một cái.

" Hả? " Diệp Ly nghi hoặc nhìn tay Lục Nham, cho là tóc mình dính gì đó.

" Khụ. . .Không có gì. " Lục Nham thu tay, sờ mũi.

" Chúng ta đi thôi, lên xe. " Lục Nham mở cửa xe, rất lịch sự để Diệp Ly ngồi vào, sau đó giúp cậu thắt dây an toàn.

Sau khi Lục Nham lên xe, nhìn thấy Diệp Ly còn ôm cái balo to tướng của mình, vì vậy tiện tay cầm lên, giúp cậu để ra ghế ngồi đằng sau, nhưng độ nặng của balo khiến hắn lấy làm kinh hãi.

" Bảo bối, anh đem theo gì thế, nặng quá. " Vừa nói vừa nhìn Diệp Ly, biểu tình nghi hoặc, khóe miệng nở nụ cười, " A. . . .Em biết, không phải tối nay anh muốn ở lại nhà của em đó chứ, bảo bối, anh đúng là quá hiểu tâm ý của em. " Nói xong còn tiến tới hôn lên mặt cậu một cái.

" Em. . .Em nói lung tung gì đó, anh phải về nhà, trong balo đựng sách. " Diệp Ly che mặt bị hôn, trách móc trợn mắt nhìn hắn.

" Sách? Chúng ta không phải đi ăn cơm sao, anh mang theo sách làm gì? "

" Anh. . .Không phải. . .Ai nha, em đừng hỏi, anh không biết. . . . " Diệp Ly nói năng không liền mạch, tụ chung không thể nói bởi vì cậu quá khẩn trương, mang sách để có cảm giác an toàn, lý do này khó mà nói ra.

Hai tay Diệp Ly che mặt, chôn ở trên ghế không nói gì, lỗ tai cũng đỏ, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Lục Nham.

" Ha ha ha. . . " tâm tình Lục Nham thật tốt.

Chờ Lục Nham mang Diệp Ly đến, bọn người Bạch Hành Chỉ đã sớm gọi xong đồ ăn, ngồi ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, đi đường lâu như vậy, từng người đã đói đến nổi ngực dán vào sau lưng, nhưng chị dâu nhỏ còn chưa tới, bọn họ cũng chỉ có thể chờ.

" Đói quá đi a. . . ." Phạm Kiệt từ trước đến giờ là người không thể kiên trì được quá lâu, Quý Tắc ngồi bên cạnh hắn thậm chí còn nghe được tiếng bụng hắn kêu.

" Chờ chút nữa, sắp đến. " Sở Cẩm Phàm mới vừa nhắn tin cho Lục Nham, Lục Nham nói bọn họ đang trên đường tới, lập tức đến ngay.

" Con mẹ nó, lão tử hôm nay nếu không ăn sạch hắn, ông đây không mang họ Bạch. " Bạch Hành Chỉ đã đói đến uể oải, ngay cả mắng chửi cũng yếu hơn mọi ngày.

Quý Tắc đồng tình vỗ đầu hắn.

Diệp Ly vừa vào cửa, mấy người bên trong liền đứng hết lên, miệng đồng thanh hô to, " Chào chị dâu! " Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Ly, ánh mắt sạch bóng, giống như bầy sói gặp được miếng thịt ngon.

Diệp Ly có chút sợ hãi trốn sau lưng Lục Nham, muốn giấu mình đi.

Lục Nham trợn mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, hàm ý trong mắt không cần nói cũng biết, bảo bọn họ thu liễm một chút, kết quả vẫn dọa sợ người của hắn.

Phạm Kiệt sờ mũi mấy cái, lấy lòng cười với Lục Nham, không phải bọn họ quá khích, mà đây chính là nguồn thức ăn của bọn họ a.

" Các cậu lại đây ngồi trước đi, tôi đi kêu phục vụ lên thức ăn. " Quý Tắc nói, sau đó đi ra ngoài.

" Cục cưng, không sao đâu, tới. . . . " Lục Nham kéo người sau lưng mình ra, dẫn cậu lại chỗ ngồi.

Mấy người này ngoại trừ Bạch Hành Chỉ ra cậu không nhận ra ai hết, đêm hôm đó mặc dù do bọn người Quý Tắc cứu cậu, nhưng cậu bị người ta chuốc thuốc, ý thức không rõ, căn bản không có ấn tượng gì.

Lục Nham chỉ vào từng người một, giới thiệu với Diệp Ly, " Đây là Phạm Kiệt, kia là Sở Cẩm Phàm, còn có tên vừa rồi mới ra ngoài là Quý Tắc, ba người này là bạn cùng phòng với em, còn cái ngươi tương đối già kia, là Bạch Hành Chỉ, thầy Bạch, anh hẳn đã biết. "

" Ừ. . . . " Diệp Ly khẽ sờ cằm, thật ra thì những người này cũng coi như là nhân vật quan trọng trong trường, cậu cũng từng nghe qua.

Bạch Hành Chỉ ở bên này nghe được câu cuối của Lục Nham, trong nháy mắt liền tạc mao, " Lục Nham, cậu nói ai già hả? Anh rõ ràng chỉ lớn hơn các cậu có mấy tuổi, lão tử mới mười tám tuổi. "

Lục Nham không để ý anh, chuyên tâm nhìn Diệp Ly, thâm tình mà cưng chìu.

" Anh. . .A a. . . " Bạch Hành Chỉ còn muốn nói nữa, bị Sở Cẩm Phàm bịt miệng kéo ra, thầm nghĩ: Tôi đây là vì tính mạng của ông, bây giờ Lục ca tâm tình không tệ, vạn nhất ngày nào đó tâm tình hắn không tốt, người đầu tiên khai đao nhất định là ông.

" Cục cưng, bọn họ đều là anh em của em, là người quan trọng nhất với em, anh không cần sợ, chẳng qua bọn họ thích đùa giỡn một chút thôi, bản chất không xấu. " Lục Nham hôn trán cậu, ôn nhu trấn an Diệp Ly, bản thân cậu cũng từ từ thả lỏng.

Lời Lục Nham nói cậu tin, điều này cũng có thể thấy được từ chính bản thân Lục Nham, hắn không hề xấu xa hung ác như trong lời đồn, ngược lại còn có chút đáng yêu.

" Ừ. . . " Diệp Ly thuận theo nhìn Lục Nham, tay đặt trong tay hắn.

" Chị dâu nhỏ, bộ dáng cậu thật đẹp a, so với hoa khôi lớp bọn tôi đẹp hơn nhiều. " Phạm Kiệt đột nhiên lại gần, nhìn Diệp Ly si ngốc cười ngây ngô, nước miếng cũng sắp chảy ra, bị Lục Nham vỗ một cái sau ót.

" Gọi tôi là Diệp Ly được rồi, đừng. . .Đừng kêu. . . .Chị dâu nhỏ. . . . " Diệp Ly chống đỡ không nổi nhiệt tình của bọn họ, đối với loại xưng hô này, cậu vẫn cảm thấy quá xấu hổ.

" Diệp Ly bảo bối, cậu nói xem cậu ưu tú như vậy, sao lại tùy tiện quen cái tên Lục Nham này, đúng là phí của trời. " Bạch Hành Chỉ lắc đầu, vô cùng tiếc nuối nói, nhìn Diệp Ly bằng ánh mắt tràn đầy cảm thông.

" Bảo bối là để ông gọi sao? " Lục Nham ở dưới bàn đạp một phát, bị anh nhanh nhạy tránh khỏi.

" Hừ. . . .Làm thấy ghê. "

" Ừm. . . " Diệp Ly không biết trả lời thế nào, cầu cứu quay đầu nhìn Lục Nham.

" Có lẽ do em đã dùng hết vận khí may mắn cả đời để gặp được anh. " Lục Nham nhìn Diệp Ly, thâm tình bày tỏ.

" Được rồi được rồi, có thể ăn cơm. " Quý Tắc quay lại, theo sau là nhân viên phục vụ, bưng thức ăn nối đuôi nhau đi vào.

" Oa. . .Rốt cuộc có thể ăn cơm. . . . " Mọi người hoan hô.

Thức ăn rất nhanh đã lên đủ, bọn họ đều không phải người kén ăn, cho nên đều ăn rất nhiệt tình, Phạm Kiệt và Bạch Hành Chỉ đều là người rất hay nói, hai kẻ dở hơi hợp lại với nhau, không khí trên bàn cơm hết sức hòa hợp.

Hai người duy nhất tách biệt đại khái là Lục Nham và Diệp Ly, tú ân tú ái trước mặt cẩu độc thân bọn họ, chói mù mắt chó của bọn họ luôn.

Lục Nham không ngừng gấp thức ăn cho Diệp Ly, Diệp Ly sẽ chịu trách nhiệm ăn, từng đũa từng đũa đưa tới bên miệng cậu, tên súc sinh Lục Nham này còn nửa cưỡng ép muốn Diệp Ly móm cho hắn, móm thức ăn cái gì, thân mật thiếu điều miệng đối miệng đút nhau ăn luôn đi.

Diệp Ly thích ăn lẩu, cậu cảm thấy việc này rất ám áp, bất quá cũng ít khi có dịp để cậu cùng ra ngoài ăn với Diệp ba ba.

Lục Nham nhìn môi Diệp Ly bị cay đến hồng hồng, nhìn khá ngon miệng, cũng không thèm để ý tới mấy chú chó độc thân đang nghen tị bên cạnh, trực tiếp hôn lên.

Bạch Hành Chỉ cùng đám người Quý Tắc ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng lệ rơi đầy mặt, cầm thú a cầm thú, thật là không chịu nổi việc cứ bị đập cẩu lương vào mắt.

Hết chương 15.