Chương 2: Chăm sóc

Quay trở về phòng mình lấy chìa khóa dự phòng, muốn tự mình mở cửa. Trong phòng không bật đèn, mượn ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào Tống Duyệt nhìn thấy em gái nằm trên giường đưa lưng về phía cửa.

Bước đến bên giường thấy em gái năm cuộn tròn người lại, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ chảy đầy mồ hôi. Lòng Tống Duyệt như bị ai đó bóp nghẹt. Áp bàn tay vào trán Tống Sơ Du, rất nóng, nàng đang sốt cao.

Mơ màng cảm thấy có người chạm vào mình, Tống Sơ Du nỉ non thành tiếng.

"Chị, chị gái..."

"Cô bé ngốc, bị bệnh mà không nói chị biết."

Tống Sơ Du cố gắng cọ xát vào người Tống Duyệt, đã hoàn toàn mất đi ý thức bản thân.

Tống Duyệt có chút mất phương hướng khi tiếp xúc thân mật với em gái, cô buộc bản thân phải bình tĩnh.

Sáng hôm sau. Tống Sơ Du tỉnh lại không nhớ được gì, đầu óc đau nhức. Quay người lại vô tình nhìn thấy trên bàn đầu giường có một chiếc cốc thủy tinh còn sót lại vết thuốc và gói thuốc hạ sốt đã mở.

Nàng dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Hôm qua khi từ trường học về đến nhà, cảm giác đầu óc quay cuồng mất kiểm soát. Hóa ra là bị bệnh rồi.

Thật vất vả cho chị gái.

Cảm xúc ấm áp len lỏi tròn lòng, Tống Sơ Du nở nụ cười hạnh phúc. Cảm giác mệt mỏi trong người cũng giảm bớt đi.

Bỗng nhận ra vấn đề, vươn tay kéo chăn qua một bên phát hiện trên người mình là bộ đồ ngủ. Cũng là do chị gái thay cho mình sao?

Cảm giác xấu hổ dâng trào, nàng thu mình vào trong trăn. Không chỉ xấu hổ mà còn có ngượng ngùng. Lúc đang chìm đắm miên man trong suy nghĩ thì chị gái Tống Duyệt đã bước vào, trên tay đem theo một bát cháo.

"Dậy rồi, ăn một chút cháo nào."

Ánh mắt của chị gái dịu dàng như nước, quầng thâm dưới mắt rơi vào tầm nhìn của Tống Sơ Du. Nàng vươn tay từ trong chăn ra nhẹ nhàng vuốt ve đáy mắt cô.

"Hôm qua chị không nghỉ ngơi tốt sao?"

"Không sao, vẫn còn tốt."

Dù Tống Duyệt nói vậy nhưng nàng vậy có thể nhìn ra được sự mệt mỏi trong mắt cô, chị ấy đi làm đã mệt rồi còn chăm sóc mình cả một đêm.

"Hôm nay chị đã xin nghỉ, sẽ ở nhà với em."

"Em đã khỏe lại rồi." Tống Sơ Du xua tay.

"Thế nhưng chị cũng xin nghỉ cho em rồi. Muốn đi đâu thư giãn không? chị dẫn em đi." Tống Duyệt bất đắc dĩ nói.

"Em còn muốn ngủ, chị cũng ngủ một chút đi. Buổi chiều rồi tính đi đâu sau. Được không ạ?"

Tống Duyệt sao không hiểu tâm tư nhỏ bé của em gái, nàng muốn cô nghỉ ngơi.

"Được".

Thời tiết buổi chiều hôm nay vừa tốt, ánh mặt trời bớt chói chang, nhiệt độ ấm.

Em gái mặc chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt, thắt bím tóc thấp và đeo một chiếc ba lô nhỏ bước ra khỏi phòng.

Tống Duyệt lái đến gần trung tâm thương mại, xuống xe. Vốn dĩ định đưa em gái đi mua sắm nhưng thấy nàng hoàn toàn không hứng thú, không có ý định bước vào cửa hàng.

"A Du muốn chơi trò gì?" Tống Duyệt nhẹ nhàng giao quyền quyết định cho Tống Sơ Du.

Tống Sơ Du cũng không có ý tưởng, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thấy có rạp chiếu phim liền nói: "Xem phim."

Tống Duyệt liền đưa Tống Sơ Du vào rạp chiếu phim. Vì là quyết định đột xuất, không có đặt vé trước nên hai liền đến chỗ bán vé.

"Đây là một bộ phim hài kịch mới được phát hành, đang rất hot. Còn có một bộ phim lãng mạn, điểm đánh giá rất cao. Cuối cùng, đây là một bộ phim kinh dị được chiếu lại, bây giờ giá chỉ còn một nửa." Nhân viên bán vé nhiệt tình giới thiệu.

Ngày thường Tống Duyệt rất hiếm khi đến rạp chiếu phim, xem cái gì cũng không quan trọng, giao quyền lựa chọn cho Tống Sơ Du.

Một lần nữa lại phải đưa ra lựa chọn, Tống Sơ Du quay đầu lại nhìn chằm chằm cô hỏi: "Bình thường chị có xem phim kinh dị không?"

"Có xem qua mấy bộ."

"Vậy chị có sợ ma không?"

"Không sợ." Tống Duyệt sắc mặt không đổi nói.

Tống Sơ Du nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định: "Chúng ta xem cái này, có thể chứ?"

Mí mắt Tống Duyệt hơi giật giật, không kịp nói lời từ chối. Vì không phải là cuối tuần nên rất ít người xem phim, mua được chỗ thích hợp cũng rất dễ. Soát vé xong, các nàng đi vào ngồi xuống hàng ghế đối diện với màn hình.

Vài đoạn quảng cáo được chiếu trên màn hình, Tống Duyệt liếc nhìn xung quanh vài lần, phát hiện rạp xem phim rất vắng vẻ, chỉ có vài người ngồi thưa thớt.

Suy nghĩ rồi khẽ nhíu mày, một lát sau mới thoải mái trở lại. Bầu không khí của phòng chiếu phim vẫn còn tính trong ổn.