Sau khi Quý Lân và quận chúa thảo luận với nhau, quyết định đặt tên ta là Thư Hoa, đặt tên cho con ta là Cảnh Kỳ.
Hai người họ đối xử với chúng ta như châu báu, hận không thể đem đến trước mặt chúng ta tất cả những vật quý giá tốt đẹp nhất trên đời.
Quý Lân càng nhờ con cái mà được hưởng phúc, phụ bằng tử quý, thăng chức thành thầy của thái tử.
Thật ra, tài năng văn chương của Quý Lân rất xuất sắc. Năm đó, ta cũng là bị những lời văn hoa mỹ của hắn mê hoặc, cho nên mới dẫn theo muội muội đến ở cùng với hắn.
Ta không có của hồi môn gì, chỉ có một bàn tay khéo léo.
Mà ta năm đó, chính là dựa vào đôi tay này gánh vác toàn bộ kinh tế trong nhà, khiến cho Quý Lân có thể chuyên tâm đọc sách, không lo cơm áo gạo tiền.
Nhưng sự hy sinh của ta, ta hằng năm gian khổ làm việc đến kiệt sức, chỉ tạo thêm cơ hội cho hắn và Thẩm Mộ Linh tằng tịu với nhau……
Nhớ lại chuyện cũ, ta hận đến mức nghiến răng, suýt chút nữa làm gãy mấy cái răng sữa.
Mang theo nỗi hận ngút trời, ta và con ta cuối cùng cũng lớn đến 5 tuổi.
Một năm này, Thẩm Mộ Linh theo Hoằng Thân Vương về kinh.
Đất phong của Hoằng Thân Vương vốn ở Tây Giang. Lần này, hắn về kinh thành để dự sinh nhật mẫu thân là Linh Vương phi.
Quý Lân và Thẩm Mộ Linh xa cách suốt 5 năm, vừa gặp lại nhau đã như thiêu thân lao đầu vào lửa, không nhịn nổi mà tằng tịu với nhau trong vườn hoa.
Thẩm Mộ Linh nói: “Biểu ca, ta rất nhớ huynh.”
Vì trèo lên cành cao, cho nên hai người nói dối quận chúa và Hoằng Thân Vương rằng họ là biểu huynh muội.
Chỉ một tiếng “biểu ca” này đã nói hết nỗi niềm tương tư suốt 5 năm của ả.
Quý Lân ôm lấy bả vai của Thẩm Mộ Linh, nhỏ giọng đáp lời nàng ta: “Linh Nhi, Linh Nhi ngoan của ta ——”
Lúc bọn họ đang say mê âu yếm nhau, ta và con ta ung dung đứng một bên quan sát.
Chỉ tiếc là lần này, hai chúng ta không thể xem kịch lâu, bởi vì hai vị ma ma chăm sóc cho chúng ta đã vội vã đuổi theo, vừa thở hồng hộc gọi tên chúng ta vừa chạy lại đây.
Nghe thấy tiếng ầm ĩ càng lúc càng đến gần, Quý Lân và Thẩm Mộ Linh giật mình hoảng hốt đẩy đối phương ra.
Hai người chỉnh sửa lại quần áo đang rối loạn, vừa quay đầu lại, đập vào mắt là nụ cười hì hì của hai chúng ta.
“Hoa Nhi, Kỳ Nhi, sao hai con lại ở đây?”
Thanh âm của Quý Lân có chút gấp gáp, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ sững sờ và ngại ngùng khi bị bắt gian tại trận.
Nếu ta và con ta chỉ là hai đứa trẻ 5 tuổi bình thường, bọn họ đương nhiên sẽ không sợ.
Nhưng chúng ta là phúc tinh của toàn bộ Đại Nguỵ, là hai đứa trẻ thiên tài vừa sinh ra đã biết mở miệng nói chuyện.
Ta cười hì hì: “Cha ôm cô cô chặt quá nha ——”
Con ta lại tặc lưỡi hai tiếng: “Đều là huynh muội lâu ngày mới gặp lại nhau, sao mẫu thân và cậu lại không thân thiết như vậy? Nên kêu hai người họ học hỏi cha và cô cô mới được.”
“Kỳ Nhi! Sao lại nói chuyện như vậy!”
Quý Lân vội vàng xông lên bịt miệng con ta lại, tay còn lại nắm lấy vai ta, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt chúng ta, nói: “Hoa Nhi, Kỳ Nhi, không thể nói với ai những gì hai con vừa nhìn thấy, có biết không!”
Hắn vừa dặn dò xong thì hai ma ma cũng đuổi theo đến đây: “Thì ra tiểu thư thiếu gia ở đây, khiến hai nô tì tìm mãi.”
“Đúng vậy, tụi con đang xem cha và cô cô —— trò chuyện hỏi han nhau.”
Thấy ta nói vậy, Quý Lân và Thẩm Mộ Linh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng ta đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người họ.