Chương 2

Dạo quanh địa ngục một chuyến, lúc ta đầu thai vào trong bụng Quý Lân đã là 6 năm sau khi ta chết.

6 năm trôi qua, Quý Lân may mắn trở thành phò mã của quận chúa Nghi Thanh.

Mà muội muội yêu dấu kia của ta, lại lọt vào mắt xanh của Hoằng Thân Vương, ca ca của quận chúa Nghi Thanh, trở thành thϊếp thất được hắn sủng ái nhất.

Quý Lân có thai, chuyện này đã nhấc lên sóng to gió lớn trong kinh thành.

Ban đầu, Quý Lân không muốn sinh đứa nhỏ này ra. Cũng đúng, có người đàn ông nào lại muốn đích thân trải qua chuyện mang thai và sinh con cơ chứ?

Nhưng trong phủ phò mã, người có quyền lên tiếng nhất lại là quận chúa Nghi Thanh.

Khi đó, quận chúa Nghi Thanh và Quý Lân đã kết hôn 3 năm mà vẫn chưa có con. Nếu Quý Lân có thể sinh hạ con của bọn họ, nàng lại không cần phải chịu bất kỳ đau đớn gì, vậy thì nàng rất vui lòng làm một vị mẫu thân.

Cho nên, trong suốt thời gian mang thai, nàng chăm sóc cho Quý Lân cực kỳ chu đáo, sợ hắn va chỗ này chạm chỗ kia. Nàng chuẩn bị cho sự ra đời của chúng ta, cũng thành công trấn an Quý Lân, khiến hắn thôi bài xích việc mang thai và sinh con.

Trong bụng Quý Lân, ta có thể cảm nhận được, hắn cũng bắt đầu mong chờ sự ra đời của chúng ta.

Nếu vậy thì mỏi mắt mong chờ đi.

*

Ngày mẹ con chúng ta ra đời, phía Đông hiện lên ánh sáng đỏ rực, là điềm lành.

Hoàng đế biết tin này, mặt rồng nở nụ cười rạng rỡ, sai người ban thưởng cho Quý Lân ——

Người đàn ông duy nhất sinh con ở Đại Ngụy. Nhìn khắp Đại Ngụy cũng không tìm thấy người thứ hai.

Ngày ấy, Quý Lân được ban thưởng hậu hĩnh vô cùng, cố gượng dậy thân thể yếu ớt, ôm lấy ta và con ta đã được ma ma tắm rửa sạch sẽ vào lòng, mỗi tay một đứa, mừng đến phát khóc: “Con ta ——”

Con ta ở bên cạnh nở nụ cười hì hì: “Con ở đây, cha.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Quý Lân thay đổi, hắn kinh ngạc nhìn về phía con ta đang nở nụ cười nhìn hắn: “Con, con có thể nói?”

“Đúng vậy, cha ——”

Con ta vẫn nở nụ cười. Nụ cười này trấn an Quý Lân, khiến hắn lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

“Cũng đúng, ta có thể sinh con đã là chuyện lạ, các con có thể nói cũng là chuyện bình thường. Cảm ơn trời cao đã đưa các con đến cho ta.”

Quý Lân phát biểu cảm nghĩ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía ta đang được hắn ôm bằng tay còn lại: “Vậy còn con, có thể gọi cha hay không?”

Hắn đương nhiên không phải cha ta, nhưng ta vẫn nở nụ cười ngọt ngào nhìn về phía hắn: “Cha ——”

Tử vong cũng không đáng sợ, càng không phải kết thúc.

Ta cũng không tính trực tiếp gϊếŧ chết Quý Lân và Thẩm Mộ Linh. Thù này đương nhiên phải báo, nhưng kiếp trước kiếp này, dù sao vẫn nên phân chia rõ ràng.

Ta muốn Quý Lân xem chúng ta là niềm vinh dự, xem chúng ta như sinh mệnh. Cuối cùng, lại chờ đến lúc hắn đã đặt tất cả kỳ vọng vào ta và con ta, lại từng chút một mà lăng trì hắn.

Thứ ta muốn, là tru tâm.

Tựa như lúc trước hắn đã làm với ta.