Chương 2
Có lẽ vì muốn chứng minh mình có gan nên Vũ Dung tham gia hoạt động chào thành viên mới.
Chạng vạng thứ sáu, nhóm chụp ảnh tập trung bên xe du lịch, nhưng không gặp Tất Duy Lân, thở dài nhẹ nhõm một hơi kỳ thật cô không muốn nhìn thấy anh, quyết định đến, chỉ là vì nhất thời tức giận mà thôi.
Nhưng màn đêm buông xuống, xe du lịch hai tầng đang đi thì dừng trước một biệt thự xa hoa rộng lớn, Triệu Vũ Dung đang sướиɠ lại trở nên kinh ngạc.
Chu Thục Quyên từ xe đi ra, mang theo một tin xấu.
“Vũ Dung, cậu đừng kích động nha! Vừa rồi học trưởng Minh Huy nói với tớ, biệt thự nghỉ mát này là của nhà học trưởng Tất Duy Lân đấy!”
Vũ Dung không khỏi nhíu mày, điên thật, sao lại trốn không thoát móng vuốt của anh ta thế này?
Chu Thục Quyên nói:“Vì thế mà anh ấy đã chờ chúng ta bên trong rồi, tí nữa cậu đừng có cãi nhau với anh ấy đấy. Tớ thề, về sau tớ không dám miễn cưỡng cậu đi theo tớ nữa!”
“Chỉ cần anh ta đừng có chọc tớ là được.” Vũ Dung quật cường nói.
“Haizz!Cậu nói như vậy, ngược lại tớ càng cảm thấy khủng bố hơn.” Chu Thục Quyên chỉ có thể phát ra được câu này.
Tất Duy Lân đi ra nghênh đón mọi người, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, anh mặc quần áo đơn giản, nhưng vẫn nhìn ra được toàn là đồ hàng hiệu.
Từng Minh Huy nói với anh:“Ngượng ngùng, quấy rầy rồi.”
Tất Duy Lân gật gật đầu, chỉ dẫn mọi người vào bên trong, khi anh thấy Vũ Dung, cũng không nhiều, cùng lắm thì chỉ có khóe miệng nhếch lên vẻ mỉa mai cười. Lại nữa rồi, cái kiểu cười rõ ghét! Vũ Dung lần đầu tiên có ý nghĩ muốn tát một người.
Mọi người đi vào trong, thấy căn biệt thự xa hoa đẹp đẽ, không khỏi chậc chậc, tán thưởng liên tục, chỉ có Vũ Dung đứng một bên không lên tiếng. Biệt thự có rất nhiều phòng, lần này có đến năm mươi người tham gia, vậy mà vẫn đủ để hai người một phòng! (Cam: Thế thì có khủng quá không?)
“Mọi người chạy nhanh đi tìm phòng cho mình đi! Một giờ sau tập hợp. Bữa tối bắt đầu lúc bảy giờ, đừng đến muộn đấy!” Từng Minh Huy vừa phân phát chìa khóa vừa nói.
“Thật tốt quá! Hai chúng ta ngủ một phòng nghen!” Chu Thục Quyên cầm chìa khóa, kích động kéo Vũ Dung đi tìm phòng.
Vũ Dung lại không chút hứng thú, cô cảm thấy tới nhà anh như có một cảm giác không được tự nhiên, giống như chỉ cần bên cạnh anh, sẽ có cảm giác không thể tự do hô hấp.
Cho dù thế nào đi nữa, hai người vẫn đi vào phòng đã, rồi tự sửa sang lại hành lý. Vũ Dung ngồi xe bị say, nên vào phòng tắm tắm rửa một cái.
Chu Thục Quyên hưng phấn ngồi cũng không xong, nói vọng qua bên cửa vào phòng tắm với Vũ Dung:“Nơi này thật tuyệt! Tớ đi ra ngoài xem tí, đợi lát nữa tớ về tìm cậu nha!”
“Ừ.” Vũ Dung ngâm mình trong làn nước ấm trả lời.
Nửa giờ sau, cô đã thay xong quần áo, vừa ra khỏi phòng tắm, không ngờ phát hiện Tất Duy Lân đang ngồi ở bên giường, hơn nữa cửa phòng lại bị mở! Vũ Dung kinh ngạc mở to hai mắt, cũng không lập tức phản ứng gì, bỏ ngón tay trên tóc xuống, ngón tay nắm chặt khăn mặt, mơ hồ để lộ ra một chút hồi hộp.
“Xuống ăn tối đi, tôi tới gọi cô đây.” Anh nói như là không có gì xảy ra vậy.
Cô chần chờ một chút, mới cứng rắn nói ,“Vâng.”
Nếu cô đã biết, thì anh có thể đi rồi chứ? Nơi này tuy là nhà của anh, nhưng giờ cô là người giữ phòng mà! Anh nghĩ mình là chủ nhân thì có thể tự tiện vào phòng người khác sao? May là cô không vây quanh người một cái khăn tắm rồi bước ra đấy, nếu mà thế giờ chỉ sợ cô đã kêu to, và chẳng ai đi tin anh và cô còn trong sáng nữa.
Nhưng, anh vẫn chỉ ngồi ở bên giường, nhàn nhã tự do tự tại, thậm chí còn sờ sờ sàng đường hoa văn trên giường, như thể đây chính là phòng ngủ anh vậy, còn thoải mái mà hỏi:“Tự tôi đến thông báo riêng với cô, không nói một tiếng cám ơn à?”
Nói như thế thì cô làm sao mở miệng được? Cô còn không quên anh bêu riếu cô thế nào đâu! Nhìn cái vẻ tự kiêu không ai bì nổi của anh, trong lòng cô cảm thấy chán ghét, cô chưa bao giờ dễ dàng tức giận thế, tất cả đều là tại anh khıêυ khí©h !
“Tôi không nghĩ sẽ nói.” Cô xoay người đưa lưng về phía anh, cầm lấy lược máy móc chải tóc trước gương.
Anh đứng dậy đi sau lưng cô, từ gương cô có thể nhìn thấy vẻ bí hiểm trên mặt anh, cho đến tận khi cảm thấy quá mức tiếp cận, cô lập tức toàn thân cứng ngắc.
“Anh muốn làm gì?” Giọng của cô hàm chứa vẻ nghi ngờ.
Anh đột nhiên vươn tay, giữ chặt mái tóc vẫn còn đang ẩm ướt, làm cho cô không khỏi đau ngẩng đầu lên, trong mắt có chút bất ngờ, nhưng tức giận thì còn nhiều hơn.
“Buông ra tay anh ra!” Cô không hờn không giận nói.
“Dám không nghe lời tôi nói, cô là người đầu tiên! Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ cho làm cho cô phải nghe lời tôi!” Miệng của anh bất giác hiện lên vẻ tàn khốc.
“Mơ đi!” Cô không để ý mái tóc đau đớn, ra sức giãy tay anh, xoay người lại trừng anh, vẻ cuồng vọng của anh làm cho cô kinh hãi, nhưng cô tuyệt không tỏ ra một chút lùi bước.
“Mọi người đều nghe lời tôi, cô cũng không phải ngoại lệ!”
“Anh bị điên rồi!” Cô phát giác anh là một tên cực đoan vô cùng quái dị, cặp mắt kia không phải của người bình thường, có lẽ ngay từ đầu cô nên phát hiện ra, giờ đây hối hận vì đối nghịch với anh hình như đã quá muộn .
“Cô muốn nói như vậy cũng được thôi, nhưng mà cô còn chưa tận mắt thấy tôi điên thế nào đâu.” Anh cười nhạt, hai tay đút túi, thoải mái hưởng hương vị cao ngạo.
“Tôi không hứng thú muốn nhìn.” Cô hừ một tiếng.
“Nhưng lại có một số việc mà cô không thể chọn lựa đâu.” Anh nói như là lời tiên đoán.
Vũ Dung nghi hoặc lườm anh, hai người đối diện, mắt giao nhau như sắp phóng ra lửa.
Đúng lúc, cửa bật mở, Chu Thục Quyên đã trở lại, thấy Tất Duy Lân, tất nhiên lại thét chói tai.
“Học trưởng, sao anh ở chỗ này?” Chu Thục Quyên hiển nhiên vui vô cùng.
“Ăn cơm được rồi.” Tất Duy Lân thản nhiên nói, xoay người ra khỏi phòng.
Chỉ đáp một câu như vậy mà Chu Thục Quyên cứ mãi say mê, si ngốc nhìn bóng dáng Tất Duy Lân đến thất thần.
Mặt Vũ Dung cũng trắng bệch, khi Tất Duy Lân rời khỏi phòng, hai chân cô lập tức nhũn ra vô lực, suy sụp ngồi xuống giường,
Chu Thục Quyên quay đầu, thấy Vũ Dung sắc mặt không tốt, lúc này mới hỏi:“Triệu Vũ Dung, cậu không sao chứ? Nhìn cậu cứ như sắp té xỉu đến nơi vậy! Vừa nãy có xảy ra chuyện gì à?
“Không, tớ không sao, thật đấy.” Vũ Dung cố gắng trấn định, không tính nói ra chuyện vừa rồi, chỉ tổn làm Chu Thục Quyên sợ mà thôi. Hơn nữa, cho dù nói ra thì chắc cũng chẳng có ai tin lời cô đâu! Chung quy thì địa vị của Tất Duy Lân trong đội cao như thế, ai nấy đều ngưỡng mộ anh, sợ hãi anh, ai có thể tưởng tượng được anh có bộ mặt tà ác, quái dị chứ?
“Không có việc gì là tốt rồi, đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm, tớ vừa mới tuần tra qua biệt thự, đang đói meo nè” Chu Thục Quyên cười rạng rỡ, không có phát giác lòng bạn tốt đang ân ẩn bóng đen.
Cô đáng chết! Cô dám chết hấp dẫn anh! Tất Duy Lân một mặt mắng một mặt đi về hướng đại sảnh, nghĩ cảnh tượng cô vừa tắm xong, nhịn không được hung hăng đấm vào tường hai đấm!
Vốn là muốn châm chọc cô vài câu, làm cho cô điên tiết, vì trước mặt anh Tất Duy Lân không thể có người kiêu ngạo hơn anh được! Nhưng, vừa nhìn thấy cô chải mái tóc đẹp dịu dàng, anh lại chỉ có một ước muốn ôm ghì lấy cô, khi anh phát hiện ra mình có cảm xúc này, thì anh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, đột nhiên kéo lấy tóc cô!
Đáng giận, anh nhất định phải đảo ngược tình thế! Anh biết có đầy con gái thèm anh, chỉ cần anh ám chỉ thôi, thì đêm nay sẽ có khối cô đến gõ cửa phòng anh, mà anh cũng không phải không có kinh nghiệm, anh luôn để tìиɧ ɖu͙© được phát tiết hết, dù sao trong bóng đêm, đàn bà nào chả giống nhau!
“Được, quyết định vậy đi!
Tất Duy Lân bước vào đại sảnh, thấy đám thành viên đều đã ngồi, bao gồm cả Vũ Dung đang ngồi góc.
“Đội trưởng đến đây, chúng ta ăn cơm đi!” Từng Minh Huy mời. Tuy Tất Duy Lân là đội trưởng tiền nhiệm, nhưng mọi người vẫn tôn xưng anh vì đều là đội trưởng cả, đương nhiệm hay không không quan trọng.
Bữa tối ngay từ đầu, mọi ánh mắt của các cô gái đều tập trung vào Tất Duy Lân, mà anh cũng đồng ý són ra vài câu, bởi vì anh muốn lựa chọn trong đó một người làm ấm giường mình đêm nay.
“Nhóm trưởng, mai chúng ta đi chỗ nào chụp ảnh thế?”
“Đồ ăn ngon thật, là đầu bếp nhà học trưởng Tất làm ạ?
“Duy lân, anh có muốn thêm một chút canh nóng không?”
Từng cô gái không hẹn mà cùng chuyển hướng tới Tất Duy Lân, liều mạng thu hút sự chú ý của anh. Nhưng mà, Vũ Dung vẫn không thèm đảo mắt qua Tất Duy Lân, tình huống này rất nhanh đã làm cho đám con trai cảm thấy ngạc nhiên.
Vũ Dung vốn có vẻ thanh tú, vậy mà cô lại không để ý tới Tất Duy Lân, thoáng chốc, đám con trai đều vây đến bên cô, liên tiếp ân cần với cô, tay rót cà phê, miệng không ngừng nói giỡn, có người còn đánh đàn ghi ta chỉ để giành được nụ cười của giai nhân.
Vì thế, trong đại sảnh rộng lớn, đám cô gái thì vây quanh Tất Duy Lân còn đám con trai phần lớn lại vây quanh Vũ Dung, hình thành một cảnh tượng kì lạ.
Đứng ở giữa, Từng Minh Huy nhìn choáng váng, lắc lắc đầu nói:“Quái, mình chưa bao giờ thấy đội chụp ảnh lại có loại tình huống này?
Đúng vậy, đây là một bầu không khí quỷ dị.
Tất Duy Lân mắt lạnh nhìn thấy tất cả, thấy được đám con trai đang vây quanh Vũ Dung bao phủ lấy thân ảnh cô, chỉ có thể thoáng nghe giọng cô dịu nhẹ, đôi khi còn phát ra tiếng cười duyên.
Đáng giận, cô dám ở trước mặt anh mà trêu hoa ghẹo nguyệt, anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Trong lòng anh yên lặng quyết định, đêm nay anh muốn Chu Thục Quyên. Một nửa là vì cô hẳn đã mê mẩn anh, một nửa cũng bởi vì cô là bạn của Vũ Dung. Hừ! Để xem mỉu nào cắn mỉu nào?
“Chúng ta đi ra ngoài một chút.” Anh trực tiếp nói với Chu Thục Quyên. Chu Thục Quyên vừa mừng vừa lo, đương nhiên gật đầu ngay tắp lự, làm cho những cô gái khác ghen tị oán hận.
Vũ Dung nhìn Chu Thục Quyên cùng Tất Duy Lân đi ra ngoài, trong lòng lập tức cả kinh, lo lắng cho an nguy của Chu Thục Quyên, lại không thể theo đi, đành phải lấy cớ nói đau đầu, về phòng nghỉ ngơi trước. Ngồi trong phòng, cô ở bên cửa sổ đau khổ chờ đợi, hy vọng Chu Thục Quyên mau chóng trở về, cô nhất định phải nói cho chu thục quyên, cái tên Tất Duy Lân kia chả phải loại gì tốt đẹp cả!
Rốt cục, gần 10 giờ, Chu Thục Quyên mang theo nụ cười sung sướиɠ sáng lạn, như là một con bướm lâng lâng bay về phòng .
“Cậu không sao chứ?” Vũ Dungvội hỏi.
“Tớ vui lắm ý! Tớ nói cho cậu, Tất học trưởng muốn tớ tới phòng nói chuyện phiếm, tớ muốn đi tắm rửa một cái, đêm nay cậu cứ ngủ trước đi nhé! Khả năng khuya tớ mới về!” Chu Thục Quyên nhịn không được mặt ngọt ngào đỏ ửng, cười tới mức trên mặt nổi lên vẻ thẹn thùng.
“Cái gì?” Vũ Dung nhất thời không thể tiêu hóa hết tin tức này.
“Tớ đi tắm rửa , không muốn để Tất học trưởng đợi lâu.” Chu Thục Quyên không hề nhiều lời, đi vào phòng tắm.”
“Thục Quyên!” Vũ Dung muốn khuyên vài câu, Chu Thục Quyên đã mở vòi hoa sen, nghe không thấy lời Vũ Dung nói .
Làm sao bây giờ? Vũ Dung hoảng hốt nghĩ, Tất Duy Lân tuyệt đối không có lòng tốt đâu, cô nhất định phải ngăn cản chuyện này, nếu không cô chính là người phải tận mắt thấy bi kịch đổ lên đầu Thục Quyên mất!
Cô lo lắng 1 phút, liền lập tức ra quyết định, cô phải trực tiếp đi tìm anh nói chuyện.
“Cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, Tất Duy Lân mặc quần áo ở nhà ra mở cửa phòng, lại thấy Vũ Dung đứng ở đó. Vẻ nén giận của cô cùng hành động nửa đêm đến phòng con trai không hề làm xao động người bên trong.
“Cô có chắc là cô không gõ sai cửa phòng đấy chứ?” Miệng anh bất giác giương lên nụ cười lạnh, lại là kiểu cười làm cho Vũ Dung nhìn đã muốn đánh người.
“Tôi tới tìm anh.”
“Đáng tiếc người tôi chờ không phải cô, sao lại chưa thấy Thục Quyên tới nhỉ?” Anh ra vẻ nhìn xung quanh.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào đây? Tôi sẽ không để anh thương tổn tới Thục Quyên đâu!” Giọng cô không nhịn được mà vang to lên.
“Đừng kích động, vào đây đi! Nếu không mọi người lại bắt đầu truyền tin đồn của tôi và cô đấy.” Anh kéo tay cô, để cô đi vào trong phòng, sau đó lại khóa trái cửa.
“Sao phải khóa cửa?” Cô dùng sức gạt tay anh ra, độ ấm trên tay anh làm cho cô cảm thấy bất an.
“Chẳng may có người xông vào, chỉ sợ sau này thanh danh của cô sẽ không được tốt!” Anh miệng giảng giải, cứ như thật sự suy nghi cho danh dự của cô.
Cô không tin anh sẽ tốt như vậy đâu! Quên đi, đây không phải việc mà cô tới, cô nhất định phải hỏi rõ dụng ý của anh ta!
“Rốt cuộc, anh tìm Thục Quyên làm gì?”
“Việc này cô quản được à?” Anh nhàn nhã đi đến quầy bar phía trước, rót cho mình một chén rượu.
“Thục Quyên là bạn tốt của tôi, anh đừng có mà trêu cợt cô ấy!
“Cô ấy thích tôi, tôi chẳng qua chỉ là làm cho cô vui vẻ thôi. Anh nhấp một ngụm rượu whisky, rất cay, cũng thích hợp với tâm tình anh bây giờ.
“Anh …… anh sẽ không làm điều xằng bậy với cô ấy đấy chứ?” Cô không thể không nghĩ đến khả năng này.
Anh hừ một tiếng,“Xằng bậy? Đó là của cách nói của cô, đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là đôi bên có lợi thôi.”
Nhìn vẻ tự đại của anh, Vũ Dung không thể tin tưởng lời anh nói được,“Tôi sẽ không cho anh làm như vậy !”
“Thật không? Vậy cô muốn thế nào? Cô muốn bắt mình đến thay thế cô ấy à? Anh nói câu này không giống như câu hỏi, ngược lại giống như là một câu mời mọc, hơn nữa là một loại khát cầu.
Nhìn trong mắt anh có du͙© vọиɠ trắng trợn, Vũ Dung nhịn không được run run, cái tên này thực sự rất nguy hiểm, ở cùng anh một giây cũng làm cho cô cảm thấy khó chịu!
“Anh đừng có mà suy nghĩ linh tinh! Tôi không để Thục Quyên tới tìm anh đâu, lại càng không để cho anh chạm vào một cái lông tơ của tôi!” Vũ Dung khó thở tức giận, xoay người muốn ra phòng.
Tất Duy Lân bắt lấy tay cô,“Còn muốn chạy? Không đơn giản như vậy!”
“Anh muốn làm gì? Tôi hét lên đấy!”
“Em không có cơ hội đó đâu.” Anh uống một hớp lớn uýt ki, rồi cúi đầu ngăn chặn môi của cô, đẩy hớp rượu đó vào miệng cô.
Vũ Dung chưa bao giờ động vào rượu, lần này đột nhiên bị dính rượu nặng, tuy cô cố gắng tránh thoát anh, miễn cưỡng lui ra phía sau hai bước, nhưng lại phát hiện chân mình mềm nhũn, giống như không thể đứng vững, đầu cũng choáng váng nhìn không rõ cảnh trước mắt.
“Anh dám ……” Đây là lần đầu tiên cô uống rượu, cũng là lần đầu tiên cô bị hôn.
Anh tiến tới nắm lấy thắt lưng cô, làm cho thân thể cô mềm mại kề sát trước ngực anh, khẽ nhếch khóe miệng cười đến gian tà,“Là em chui đầu vào lưới nhé.”
Cô không dám tin trừng mắt với anh, nhưng mắt lại dần dần mơ hồ, giống như thấy có tới mấy tên Tất Duy Lân……
“Để anh nhìn thấy dáng vẻ say rượu của em đi! Nhất định sẽ rất thú vị.” Không đợi cô trả lời, anh liền uống một hớp lớn rượu whisky, tiếp tục đem rượu truyền đến miệng cô, rượu chảy dọc theo khóe môi cô xuống, anh lợi dụng đầu lưỡi liếʍ sạch.
“Đừng …… Cái tên ác ma này ……” Vũ Dung phát ra giọng bực tức, ý thức dần mờ nhạt, như thể chìm sâu xuống đáy biển, vô lực, không thể giãy dụa, chỉ đơ đơ người ra.
“Uống một ngụm nữa đi! Cái này sẽ giúp em ngủ thật ngon.” Cô bất lực ngoảnh đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ lại bị anh giữ chặt, che môi cô lại, từ từ rót chất lỏng thơm nồng vào cô.
“Tôi không muốn uống…… Tôi thấy đầu choáng váng……” Cô thật sự không chịu cái thứ hoa mắt chóng mặt này!
Anh chỉ cười yếu ớt, ôm thân thể mềm mại của cô, cứ một ngụm lại một ngụm bắt cô uống hết, cho tận đến khi cô nhắm mắt lại, ngã nhào vào lòng anh mới thôi.
“Em trốn không thoát đâu, tiểu hạt tiêu……” Đầu ngón tay của anh lướt qua cái cổ trắng noãn, tựa như con ma cà rồng khát máu, muốn cắn cô một ngụm thì cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, Tất Duy Lân đặt Vũ Dung lên giường, lấy chăn phủ đi, rồi đi ra mở cửa.
“Học trưởng, em đến rồi đây.” Ngoài cửa là Thục Quyên sau khi đã tắm rửa, trên người cô thoang thoảng hương nước hoa.
Miệng anh bất giác nhếch lên:“Cô tới chậm.”
“Hả! Vì sao?” Cô đã nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi mà! Tất Duy Lân hé mở cửa ra một ít, Chu Thục Quyên có thể mơ hồ thấy trên giường một người đang nằm, hơn nữa đó là một cô gái , điều này làm sáng tỏ hết thảy.” Đã thông suốt chưa?”
Chu Thục Quyên ánh mắt phiếm hồng, không nghĩ tới học trưởng lại đối với cô như vậy, giấc mộng của cô đã tan tành……
Cô chưa nói câu thứ hai đã xoay người bỏ chạy, thầm nghĩ chạy trốn thật xa, rời xa ác mộng sau lưng, nhưng ở trên hành lang, ngoài ý muốn cô gặp được Từng Minh Huy. Từng Minh Huy đột nhiên bị va phải, may là anh giữ được thăng bằng, hai người mới không bị té ngã. Bàn tay to của anh giữ vai cô hỏi,“Học muội, em làm sao vậy?”
“Em…… em……” Chu Thục Quyên kích động hồ ngôn loạn ngữ.
“Em khóc à?” Anh phát hiện trên mặt cô có làn nước mắt trong suốt, hoảng sợ,“Ai bắt nạt em?”
Chu Thục Quyên lắc lắc đầu, cái gì cũng nói không nên lời. Nhìn cô lã chã rơi lệ, Từng Minh Huy cũng không yên lòng,“Đừng như vậy, anh đưa em về phòng nhé! Có cái gì thì từ từ nói với anh.” Anh đem Chu Thục Quyên về phòng, Chu Thục Quyên vẫn nói không nên lời, chỉ tựa vào vai anh khóc.
Từng Minh Huy hỏi không ra nguyên cớ, chỉ dịu dàng trấn an:“Được rồi! Em không cần nói gì cả, cứ khóc hết mình đi! Nhưng mà, đừng khóc nhiều làm mệt tới người nha!”
Nghe từng Minh Huy thấp giọng an ủi, Chu Thục Quyên mới chậm rãi bình phục. Cuối cùng, Từng Minh Huy đặt cô lên giường nằm, giúp cô tắt đèn bàn,
“Em ngủ một giấc đi! Tỉnh lại có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”
“Cám ơn…… Học trưởng”.
“Đừng cám ơn anh, anh là đội trưởng, quan tâm em cũng là điều tất nhiên.” Từng Minh Huy thân thiết mỉm cười, đây luôn là cung cách xử sự của anh. Từng Minh Huy mỉm cười làm cho Chu Thục Quyên an tâm hơn,“Thật ạ? Anh vẫn quan tâm em sao?” Cô hỏi mơ mơ màng màng, như một đứa nhỏ bất lực. Ngay tại giờ khắc này, từng Minh Huy lại phát giác mình có một lòng bảo hộ với vị học muội này cảm giác thương yêu, đây là cảm giác anh chưa bao giờ cảm thụ qua.
“Nếu như em muốn.” Anh bất giác trả lời .
Nghe thấy lời này, cô rốt cục cũng nhắm mắt, người khóc mệt quá mà thϊếp đi.
Từng Minh Huy lặng lẽ rời đi phòng, giúp cô đóng cửa phòng lại, trong lòng có một cỗ ngọt ngào. Thản nhiên mà ấm áp.Còn Chu Thục Quyên vẫn không phát hiện, đêm đó Vũ Dung không có trở về.
“Ưm……”
Nằm ở trên giường cô gái than nhẹ, Tất Duy Lân khóa cửa, xoay người đi đến trước giường, phát hiện cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hiển nhiên cô chỉ là không thấy thoải mái mà thôi.
Anh nhìn mặt của cô, ngây ngốc một hồi, vẫn không biết phải xử trí cô thế nào. Sau đó. Tay anh như là có ai sai khiến, chủ động cởi nút thắt ngay trước ngực cô ra, một nút lại một nút, từng bước rút hết trói buộc trên người cô.
Đẹp, cô quả nhiên rất đẹp!
Thân thể xinh đẹp anh không phải chưa thấy qua, nhưng thứ trước mắt này, lại ẩn hàm một linh hồn quật cường, làm cho anh phải thưởng thức.
Anh tránh ra xa một chút, hai tay hợp thành hình một cái màn ảnh, tư thế giống như một nhϊếp ảnh gia muốn bắt trụ hình ảnh đẹp nhất.
Ý tưởng này làm anh ngây ra một lúc, quay đầu nhìn máy ảnh trên bàn. Đúng vậy! Tại sao lại không chứ? Anh vốn là một cao thử chụp ảnh. Làm như thế anh sẽ bắt giữ được khoảnh khắc xinh đẹp này!
Vì thế, anh cầm lấy máy chụp ảnh, thêm phim, loang loáng ánh flash, cứ như vậy suốt một đêm, anh rốt cục cũng tạo cho mình một tác phẩm vừa lòng nhất.
Bất quá, anh cũng không tính để cho người khác thấy. Cô sẽ là của anh,chỉ một mình anh. Từ đầu đến chân, hoàn hoàn chỉnh chỉnh!
Anh chưa từng có cám giác với người nào như vậy, anh muốn cô trở thành của anh!
※ ※ ※
Sáng sớm hôm sau, Vũ Dung tỉnh lại, đầu đau như búa bổ cảm giác đầu tiên chính là sống không bằng chết. Cô mệt mỏi mở hai mắt, sáng sớm ánh mặt trời đã rọi vào phòng, không biết mấy giờ rồi? Đây là đâu? Sao lại xa lạ vậy? Cô vừa quay đầu lại thấy một chàng trai áo đen ngồi trên ghế cạnh giường, là Tất Duy Lân.
Anh đang ngủ, máy ảnh ở một bên, thần sắc có vẻ như rất mệt mỏi, lông mày anh khi ngủ cũng nhíu lại. Cô cúi đầu nhìn mình, may thật, cô vẫn còn mặc quần áo, giống với cô tối hôm qua trước khi tới phòng này, có lẽ Tất Duy Lân cũng chưa làm chuyện gì thất đức với cô.
Nhưng vì sao? Vì sao anh muốn cô uống rượu? Chỉ đơn thuần muốn trừng phạt cô thôi sao? Làm hại cô giờ hoa mắt chóng mặt, nôn nao chực phun, anh đúng là dám dùng bất cứ thủ đoạn, quả thực tựa y như…… quỷ vậy!
Cô bỏ chăn ra, chậm rãi xuống giường, muốn thừa dịp anh đang ngủ say mà trốn.
Nhưng hai chân vừa đứng lên, cô phát hiện mình không thể đi vững, bước một bước đã trượt, đổ ập sang một hướng.
“A!” Cô khẽ kêu một tiếng, mắt thấy sắp ngã vào người Tất Duy Lân.
Nghe được tiếng thở nhẹ của cô, Tất Duy Lân cảnh giác mở hai mắt, hai tay phản xạ ôm lấy Vũ Dung, làm cho cô ngã ngồi lên đùi của anh.
“Sáng sớm đã yêu thương nhung nhớ anh rồi à?” Anh trêu tức nói.
“Anh……” Hai gò má cô đỏ lên,’Đây không phải là do anh làm hại à! Anh dám ép tôi uống rượu, tôi phải cho mọi người thấy bộ mặt thật của anh!”
Ngón tay anh mơn trớn khuôn mặt đỏ bừng của cô,“Đi nói đi! Nói em qua đêm trong phòng anh, nói anh dùng miệng ép rượu whisky cho em, cố gắng nói cho từng người nhé, vì dù sao mọi người cũng rất thích nghe chuyện mà.”
Cô gạt ngón tay anh ra,“Tôi từ trước tới nay không vô sỉ như anh!”
Anh cúi đầu cười,“Về sau…… em sẽ càng hiểu rõ anh hơn.”
“Một chút cũng không muốn!” Cô ra sức đẩy anh, nhịn cơn choáng váng xuống Vũ Dung về phòng nằm lên giường, bởi vì say rượu, mà vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng, giờ mới là năm giờ sáng, có lẽ cô còn có thể nghỉ ngơi một chút, nếu không, đầu cô ong ong sắp nứt ra rồi.
Tám giờ. Chu Thục Quyên mông lung tỉnh lại, thấy bên cạnh có người, hô lên:“Vũ Dung? Cậu tỉnh chưa?”
“Ơi……” Vũ Dung phát ra tiếng đáp lại mơ hồ, cô đau đầu kinh khủng, hơn nữa còn gặp ác mộng.
“Tối qua mấy giờ cậu về?
“Tớ…… Tớ về muộn một chút, khi đó thấy cậu đã ngủ say rồi.” Vũ Dung không thể không nói dối.
Chu Thục Quyên cũng không ngờ,“À! Tớ nhất định là ngủ như chết.”
Vũ Dung không nói, lại nghe thấy Chu Thục Quyên thở dài một hơi.
Vũ Dung hỏi:“Làm sao vậy?”
“Tớ quyết định rời khỏi đội chụp ảnh.”
“Vì sao?” Vũ Dung ngạc nhiên hỏi.
Chu Thục Quyên bất đắc dĩ nói ra nguyên nhân,“Vốn người khác nói với tớ là học trưởng rất ong bướm, nhưng tớ vẫn không tin, cho tới tối hôm qua tớ đi tìm anh ấy, thấy trong phòng anh ta đã có một cô gái khác nằm trên giường, tớ tận mắt thấy, giờ mới biết cái gì là phong lưu, cái gì là tàn khốc.”
“Cậu …… Cậu có nhìn rõ cô gái đó là ai không?” Vũ Dung bắt đầu có chút hoảng hốt.
“Không có.” Chu Thục Quyên lắc đầu,“Điều đó cũng không quan trọng, người thích Tất học trưởng nhiều lắm, ai cũng có khả năng. Dù sao hy vọng của tớ thực đã bị bóp chết rồi, tớ nghĩ, tớ không thích hợp với người như anh ấy.”
“Ừ.” Vũ Dung không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
“Hôm nay vốn đã muốn lên trên núi chụp ảnh, nhưng tớ không thích đi nữa,“Chu Thục Quyên nói.
“Tớ đây cũng không đi.”
“Không, Vũ Dung, cậu vẫn phải đi chứ! Cậu không cần ở lại giúp tớ đâu, tớ tin là trong nhóm có rất nhiều nam sinh muốn tiếp cận cậu.” Chu Thục Quyên thật tình nói. Vũ Dung cũng rất kiên trì,“Tớ đau đầu, thật sự không muốn đi, hơn nữa, đối với đám nam sinh này tớ cũng không hứng thú. Thục Quyên, về sau chúng ta đừng bao giờ quan hệ với nhóm chụp ảnh này nữa nhé.”
“Cám ơn cậu, Vũ Dung, nếu không có cậu nói chuyện với tớ, tớ thật không biết nên làm cái gì bây giờ.”
“Khách khí cái gì? Chúng ta là chị em tốt mà!”
“Nói cũng đúng, hơn nữa cuộc sống đại học của chúng ta mới bắt đầu không bao lâu, giờ còn suy tính gì? Lần sau tớ tham gia nhóm khác là được, tớ tin là, một ngày nào chúng ta sẽ tìm được người đáng giá trong lòng.” Chu Thục Quyên đã khóc một đêm, giờ ngược lại cảm thấy sảng khoái nhẹ nhõm.
“Cậu chắc chắn làm được.” Vũ Dung chân thành chúc phúc bạn tốt.
“Cậu cũng thế!” Chu Thục Quyên khẳng định nói.
Vũ Dung mỉm cười đáp lại, nhưng ở sâu bên trong tâm …… cô lại tuyệt không cảm thấy như vậy