Về nụ hôn đầu tiên, Diệp Tư Chiêu không có chấp niệm gì cả, cũng không để ý nhiều... chính bản thân anh cho là như vậy.
Nhưng mà có lẽ càng là người thanh tâm quả dục, sau khi bị trêu chọc, lại càng khó buông được.
Bình thường tuy rằng anh không đến nỗi ăn chay niệm phật, nhưng sắp ba mươi năm cuộc đời rồi, dùng hết khả năng để thực hiện hai chữ "giữ mình" này.
Đối với con người và sự vật đều không tham lam không lưu luyến, không ham muốn không cưỡng cầu.
Anh không có bạn bè, ngoài công việc ra thì không có giao tiếp xã hội.
Bên cạnh cũng không có người nhà, cứ một mình lẳng lặng mà sống, dần dần từng bước mà tiếp tục tồn tại.
Cuộc sống hiện tại của anh bình yên không chút gợn sóng, là bởi vì anh không cho phép có thêm cơn sóng nào nữa, ở góc nhìn của anh, sự nhấp nhô và đại gian đại ác* cả đời này của anh đều dùng hết ở năm mười mấy tuổi rồi.
*Đại gian đại ác: một thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ một kẻ hung ác vô cùng gian trá, làm nhiều việc ác.
Hiện tại là thơi gian để trả nợ.
Anh cưỡng ép chính mình gọt bỏ hết nhánh cây trên người mình, không cho phép bất kỳ con chim nào đậu ở chỗ anh.
Không phải bởi vì không thích chim, là cảm thấy bản thân mình không xứng với chú chim nhỏ ngây thơ.
Chỉ là một người như vậy, dường như lục căn* thanh tịnh, nhưng sau khi bị Bùi Xuân Hiểu hôn một cái như vậy, thỉnh thoảng lại nhớ tới cái hôn hoàn toàn không được xem là hôn kia.
*Lục căn: Lục là sáu, căn là giác quan, Lục căn là sáu giác quan của con người, gồm có: Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt căn, Thân căn và Ý căn, tương ứng với Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý.
Trò đùa như chuồn chuồn lướt nước, cô cười đến mức ranh mãnh, nhưng sóng ngầm trong anh lại cuộn trào mãnh liệt.
Sau khi chuyện kia xảy ra, trong khoảng thời gian một tháng trời, chỉ cần Diệp Tư Chiêu rảnh rỗi thì sẽ nghĩ đến cái hôn kia.
Đó là một sự hoang mang trong cuộc đời anh, rất bất ngờ lại rất kỳ lạ, đối với một người mà bất cứ việc gì cũng phải chú ý đến nguyên nhân và logic như anh, thì trái lại cũng không khó để lý giải sự phiền não của anh.
Nhưng mà, anh cũng không chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
Theo thống kê chưa đầy đủ, cả năm trước Diệp Tư Chiêu trung niên chính trực, chỉ dùng tay thủ da^ʍ hai lần thôi, kích thước của anh không có vấn đề gì, công năng cũng không có vấn đề, chỉ là hiếm khi có ham muốn.
Cho dù thỉnh thoảng có, nhưng nếu không quá cần thiết cũng sẽ không phát tiết ra ngoài.
Anh thích áp lực và kiềm chế.
Nhưng mà sau nụ hôn trong quán bar kia, trong một tháng ngắn ngủi số lần thủ da^ʍ của anh đã nhiều hơn tổng số lần thủ da^ʍ của cả năm ngoái, điều này càng khiến cho anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí anh bắt đầu sinh ra oán niệm với cái trí nhớ đã từng gặp là không quên được này của mình, anh thật sự không muốn nhớ đến khuôn mặt của cô gái lỗ mãng lại mạo phạm anh kia, nhưng mà khuôn mặt tươi cười hứng thú khó hiểu kia lúc nào cũng xuất hiện ở trước mặt anh.
Diệp Tư Chiêu không thừa nhận rằng mình có suy nghĩ gì đó với cô, nếu như nhất định phải có, thì đó chính là khó chịu.
Làm sao lại có người hỏi cũng không thèm hỏi một tiếng đã tùy tiện hôn người khác như vậy chứ?
Với chuyện này, Diệp Tư Chiêu vô cùng không hài lòng.
Vì để cho mình sớm ngày thoát khỏi sự quấy nhiễu này, Diệp Tư Chiêu áp dụng hàng loạt biện pháp.
Ví dụ như tập thể dục, ví dụ như thiền định và ví dụ như tăng ca thêm giờ làm việc.
Trong thời gian một tháng, cuối cùng anh cũng từ từ thoát khỏi sự ảnh hưởng của chuyện này, không còn suy nghĩ đến nụ hôn kia và nguyên nhân nó đến nữa, nhưng mà, cô gái kia lại xuất hiện.
Bùi Xuân Hiểu ngồi ở trên ghế sô pha, khi thấy người đàn ông kia đi qua, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là mở cờ trong bụng.
Cô hỏi cô gái lễ tân: "Người kia là người của công ty các cô à?"
Lễ tân nhìn theo tầm mắt của cô: "Ông chủ của chúng tôi!"
Đây không phải một công ty có quy mô quá lớn, theo như Bùi Xuân Hiểu quan sát, cộng hết mấy phòng ban lại có thể cũng hơn hai mươi người, nhưng mà ngành công nghiệp mặt trời mọc*, một công ty lập nghiệp nhỏ giống như vậy mà nói đãi ngộ cũng không tệ, đồng nghiệp lại đều là người trẻ tuổi, là lựa chọn tạm thời trước khi tìm được "lựa chọn tối ưu nhất" tiếp theo.
*Ngành công nghiệp mặt trời mọc: là những ngành mới nổi, đang trong giai đoạn phát triển và có nhiều dư địa để phát triển, chẳng hạn như ngành trò chơi, ngành thông tin điện tử, ngành truyền thông, phần mềm, kỹ thuật sinh học, v.v.
Bùi Xuân Hiểu tới đây phỏng vấn cũng không định làm lâu, ngắn thì nửa năm, nếu dài thì cũng một năm, tiền tiết kiệm của cô không nhiều lại còn tùy tiện từ chức, còn ra ngoài du lịch một tháng nữa, dù sao cũng phải kiếm chút tiền trước.
Mà khi cô biết được người đàn ông kia là ông chủ của công ty nhỏ này, ngay lập tức cảm thấy cảm xúc phức tạp.
"Bùi Xuân Hiểu phải không?" HR cầm sơ yếu lý lịch của cô đi tới: "Đến phòng họp đi."
Đi theo HR vào phòng họp, điều duy nhất Bùi Xuân Hiểu cảm thấy may mắn chính là người từng bị cô cưỡng hôn kia không phải là người phỏng vấn cô.
Cuộc phỏng vấn diễn ra khá suôn sẻ, cuối cùng khi kết thúc, dường như HR còn rất hài lòng với cô, thậm chí trước khi cô rời đi còn nói: "Hy vọng cô gia nhập đội ngũ của chúng tôi."
Cô đáp lại đối phương bằng một nụ cười, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông kia đi ngang qua khu vực hành chính cách đó không xa.
Trong lòng cô nói: Nếu như cô biết một tháng trước tôi cưỡng hôn ông chủ các người, không biết có còn hy vọng tôi gia nhập nữa hay không.
Khi Bùi Xuân Hiểu xuống lầu thì cảm thấy công việc này hẳn là không còn hy vọng nữa, lập tức mở điện thoại ra chuẩn bị nộp sơ yếu lý lịch cho công ty mới.
"Xùy." Bùi Xuân Hiểu đứng ở dưới tòa nhà, cơn gió mùa xuân vô lý thổi tung mái tóc của cô: "Làm sao lại không hỏi xem anh ta tên là gì chứ..."
Khi Bùi Xuân Hiểu ảo não vì mình đã quên hỏi tên, thì sơ yếu lý lịch của cô đã được đưa đến tay của Diệp Tư Chiêu rồi.
HR nói: "Cô gái này cũng không tệ lắm, hạng mục đã làm ở công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán lúc trước đã có hai kết quả khá tốt, hôm nay tôi trò chuyện với cô ấy cũng không tồi, suy nghĩ rất rõ ràng, nếu như anh cảm thấy có thể, chúng ta có thể hẹn gặp cô ấy lại lần nữa, anh nói chuyện với cô ấy."
Lúc ấy Diệp Tư Chiêu đang kiểm tra một tài liệu, nghe thấy lời HR nói, bảo cô ấy đặt sơ yếu lý lịch lên trên bàn: "Một lát nữa tôi xem."
HR không quấy rất anh nữa, đi ra ngoài.
Mười lăm phút sau, sau khi Diệp Tư Chiêu nhìn thấy tấm ảnh ở trên bản sơ yếu lý lịch kia, trí nhớ vừa mới chết đi lại bắt đầu tấn công anh.
Trên đời này quả thực là có những chuyện tình cờ như vậy, giống như duyên số, hoặc là, giống như được tính toán từ trước rồi.
"Bùi Xuân Hiểu." Diệp Tư Chiêu đọc tên của cô ra, nhéo nhéo ấn đường, đặt xuống, lại cầm lên.
Một tuần, anh do dự suốt một tuần trời, bản sơ yếu lý lịch kia đã bị anh vân vê đến nỗi góc mép nổi lên nếp gấp.
Khi Bùi Xuân Hiểu đã chuẩn bị nhận chức ở một công ty khác rồi, cô lại nhận được email của HR, hẹn cô đến công ty một lần nữa.
Đương nhiên là Bùi Xuân Hiểu không chút do dự mà đồng ý, vốn dĩ công ty khác cũng chỉ là lựa chọn tốt nhất thứ hai của cô thôi, quy mô, hạng mục sẽ nhận, mức lương đều không thể so sánh với công ty này.
Huống chi, chỗ ấy còn có người mà Bùi Xuân Hiểu nhớ nhung nữa.
"Anh ta sẽ không cho rằng tớ là vì anh ta nên mới đến công ty này đấy chứ?"
Đối mặt với câu hỏi của Bùi Xuân Hiểu, câu trả lời của Vu Tiếu Tiếu là: "Cậu vẫn nên lo lắng về việc anh ta có thể tố cáo cậu vì tội quấy rối hay không đi."
Bùi Xuân Hiểu cảm thấy nếu như về sau cô thật sự đến công ty kia, thì việc cấp bách trước mắt là giải thích rõ ràng một chút.
Cô không có cố tình tạo ra sự trùng hợp, hôn anh cũng là bởi vì uống nhiều.
Nhưng mà, Diệp Tư Chiêu hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
Bỏi vì khi cô thông qua vòng phỏng vấn bất ngờ, sau khi chính thức nhận chức ở công ty này, thậm chí cơ hội đến gần Diệp Tư Chiêu cô cũng không có.
Tổng giám đốc Diệp bề bộn nhiều việc, bận đến mức gặp mặt ở trong thang máy, cô còn chưa kịp nói một chữ, anh đã cầm lấy điện thoại xị mặt nói chuyện công việc khiến cô không dám cắt ngang.
…
Editor: Nếu hay thì mọi người đừng tiếc một cmt cho mình nhó, mà không hay cũng hãy cmt góp ý cho mình biết để mình rút kinh nghiệm ạ, cảm ơn mọi người nhiều nhiều(。ˇ ⊖ˇ)♡