Chương 3: Cô là câu đố viết trên đèn hoa ngày rằm tháng giêng

Diệp Tư Chiêu không quá chắc chắn rằng quyết định này của mình rốt cuộc là đúng hay sai.

Hạng mục mới cần người gấp, phỏng vấn năm người, không phải những người khác không được, chủ yếu là ưu thế của Bùi Xuân Hiểu này quá nổi bật.

Bằng cấp tốt, có kinh nghiệm làm việc, hạng mục tương tự cũng đã tạo ra kết quả không tồi.

Trước khi hẹn gặp cô lần thứ hai, Diệp Tư Chiêu cố ý xem trước video do HR đưa tới một lần, giống như những gì HR nói, cô bày ra năng lực mạnh mẽ suy nghĩ rõ ràng, năng lực tùy cơ ứng biến cũng không tồi.

Nếu không đề cập tới "ân oán" trước kia của hai người, nhìn từ góc độ giải quyết việc chung mà nói, Bùi Xuân Hiểu chắc chắn là lựa chọn tối ưu nhất.

Diệp Tư Chiêu dùng thời gian một tuần để tự đấu tranh với chính mình, vất vả lắm mới dần dần quên được cái hôn không rõ ý tứ kia, kết quả lại mơ về cô ba đêm liên tiếp.

Điều này khiến cho anh rất khó chấp nhận.

Đương nhiên, ba giấc mơ kia cũng không phải cảnh xuân kiều diễm gì cả, đều là ác mộng, trên đỉnh đầu Bùi Xuân Hiểu mọc sừng ác ma, tay cầm dao nĩa chuẩn bị ăn thỏa thích, mà món ăn tươi ngon trên bàn chính là Diệp Tư Chiêu anh.

Bản thân Diệp Tư Chiêu cũng không hiểu nổi tại sao anh lại nảy sinh bóng ma tâm lý sâu sắc với một người mà mình chỉ mới gặp hai lần như vậy, càng nghĩ, càng cảm thấy có lẽ là vì nụ hôn kia.

Chuyện này với anh mà nói, quả thực là cú sốc có hơi lớn.

Nhưng một tuần sau đó anh vẫn bảo HR hẹn Bùi Xuân Hiểu đến công ty, sau khi thương lượng, còn đưa ra mức lương không tồi.

Công tư rõ ràng thôi, làm người là phải như vậy.

Diệp Tư Chiêu cảm thấy người đàn ông sắp ba mươi tuổi như mình, cứ canh cánh trong lòng về một cái hôn như có như không, chuyện này có chút không nói nổi, không phóng khoáng, buộc bản thân phải quên chuyện này đi, dùng tâm thái bình thường để đối mặt với đồng nghiệp mới nhận chức.

Nhưng dường như đồng nghiệp mới này lại không có cái gọi là tâm thái bình thường.

Sau khi Bùi Xuân Hiểu nhận chức lập tức tham gia vào tổ hạng mục, trở nên bận rộn.

Đây là lần đầu tiên công ty nhận loại hạng mục như thế này, mặc dù bốn thành viên khác trong tổ đều là nhân viên cũ của công ty, nhưng hiểu biết về loại nhu cầu của người tiêu dùng này không có nhiều, sau khi "lính mới" Bùi Xuân Hiểu có kinh nghiệm tham gia vào, đã giải quyết không ít vấn đề.

Hạng mục diễn ra suôn sẻ, khi họp Diệp Tư Chiêu nghe tổ trưởng hạng mục báo cáo, thật sự rất vừa lòng.

"Cũng không tồi." Diệp Tư Chiêu nói: "Bên phía khách hàng phản hồi như thế nào?"

"Chỉ có vài chi tiết cần phải thảo luận lại một chút, phương hướng chung không có vấn đề gì." Tổ trưởng nói tiếp: "Những công việc này phần lớn là Xuân Hiểu kết nối với người phụ trách của bên kia, tuần này cô ấy đã rất vất vả rồi."

Diệp Tư Chiêu nhướng mắt nhìn Bùi Xuân Hiểu ngồi ở phía đối diện anh, mà đối phương trái lại lại không chút rụt rè, nói thẳng: "Vẫn ổn vẫn ổn, tăng ca ba ngày mà thôi, lương tăng ca của công ty chúng ta khiến tôi rất có động lực."

Diệp Tư Chiêu sửng sốt một chút, nhịn cười.

Cuộc họp này xem như là lần Bùi Xuân Hiểu ở gần Diệp Tư Chiêu nhất trong hơn một tuần nay, cô phát hiện người này hầu như mỗi ngày đều ăn mặc rất đâu ra đấy, lúc nào cũng là âu phục áo sơ mi, chưa bao giờ mặc cùng một bộ trong hai ngày liên tiếp.

Nhưng cô cũng phát hiện, toàn bộ quần áo của anh đều là tông màu trầm, nhưng mà cũng đúng, doanh nhân mà, dù sao cũng không thể mặc áo sơ mi màu hồng nhạt đi làm được.

Ngồi ở trong phòng họp, cô tưởng tượng về dáng vẻ Diệp Tư Chiêu mặc áo sơ mi hồng nhạt một chút, quả thực lạc quẻ đến nỗi khiến cô muốn cười thành tiếng.

Công việc báo cáo xong xuôi, tổng giám đốc Diệp bày tỏ sự hài lòng.

Sau khi tan họp, Bùi Xuân Hiểu trở về bàn làm việc của mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thực ra là cô có chút lo lắng.

Ngồi ở bàn làm việc, uống một ngụm nước, bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy định đi vệ sinh.

Trong hành lang, cô nhìn thấy Diệp Tư Chiêu đẩy cửa cầu thang bộ rồi đi vào trong một mình, chần chừ một chút rồi cũng đi theo.

"Này! Bắt được anh rồi."

Diệp Tư Chiêu đang cúi đầu sửa sang cúc tay áo sơ mi của mình, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng như thế, lại càng hoảng sợ, tay run lên, cúc tay áo trực tiếp rơi xuống, lăn xuống cầu thang đến nơi anh không nhìn thấy.

Bùi Xuân Hiểu không nhìn rõ thứ gì đã rơi xuống, vội vàng xin lỗi, muốn xuống lầu tìm giúp anh.

"Không cần." Diệp Tư Chiêu nói: "Không phải thứ gì quan trọng cả."

Bùi Xuân Hiểu vốn là muốn đến để hóa giải xấu hổ lúc trước, không nghĩ tới mình lại gây ra phiền toái mới, bắt đầu chán nản vì sự lỗ mãng của mình.

"Thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn nói chuyện riêng với anh mà thôi."

Diệp Tư Chiêu cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo sơ mi của mình, sau đó mới chậm rì rì ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Bùi Xuân Hiểu mới đến làm việc không còn giống với người mà anh đã từng gặp hai lần trước.

Lần đầu tiên gặp nhau, mặt mộc không trang điểm, quần áo thoải mái tùy ý, trên mặt viết chữ "Bà đây rất phiền".

Lần thứ hai gặp nhau, trang điểm cầu kỳ, váy hai dây ôm sát người gợi cảm xinh đẹp, cả người là sự táo bạo, tùy ý, mùi rượu đầy người.

Từ khi đến công ty đi làm, mỗi ngày cô đều trang điểm tươi sáng, ăn mặc cũng lão luyện tinh tế hơn, trái lại thật sự có chút phong cách chuyên nghiệp.

Có lẽ là bởi vì trước kia Diệp Tư Chiêu chưa từng chú ý quan sát những người khác, cho nên khi anh phát hiện hóa ra một người có thể có nhiều dáng vẻ khác biệt như thế này, sẽ cảm thấy mới mẻ.

Bùi Xuân Hiểu chú ý tới dáng vẻ anh xắn cổ tay áo, chợt hiểu ra thứ vừa mới rớt xuống chính là cúc tay áo của anh.

"Muốn nói cái gì?" Diệp Tư Chiêu rất bình tĩnh hỏi.

Nước hoa của cô cũng thay đổi.

Lần trước ở trong quán bar, mặc dù mùi rượu bốn phía, nhưng khi cô dựa vào gần anh, anh vẫn ngửi thấy được mùi nước hoa trên người cô.

Nhiệt liệt nồng nặc, như là hoa hồng tẩm cồn sau đó bị lửa đốt.

Nhưng giờ phút này, cô đứng ở trên bậc thang cao hơn anh một bậc, anh chỉ có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng, giống như là mùi rừng thông sau tuyết.

Có sự trợ giúp của một bậc thang cao hơn này, Bùi Xuân Hiểu có thể nhìn thẳng vào Diệp Tư Chiêu một chút.

Cô mở miệng nói: "Chuyện lần trước, cảm ơn anh."

Diệp Tư Chiêu theo bản năng cho rằng là chuyện hôn môi ở quán bar, khẽ nhíu mày một cái, đang phiền não muốn nói gì đó, rồi lại nghe thấy Bùi Xuân Hiểu nói: "Nếu không nhờ có anh giải vây giúp tôi, tôi cũng không biết ứng phó với người đàn ông kia như thế nào."

Cô vừa dứt lời, Diệp Tư Chiêu mới phản ứng lại, hóa ra chuyện cô nói chính là chuyện xảy ra va chạm lúc trước.

Không hiểu sao, anh có chút khó chịu.

Chuyện cần nói giữa hai người bọn họ, chẳng lẽ không phải là một chuyện khác sao?

"Chuyện gì?" Diệp Tư Chiêu cố tình giả ngu: "Tôi không nhớ là tôi đã từng giải vây giúp cô."

Bùi Xuân Hiểu có chút bất ngờ, nhưng mà nghĩ lại, trái lại cũng không ngạc nhiên, ai lại đi nhớ loại chuyện nhỏ râu ria như này chứ?

Cô cười thật tươi với Diệp Tư Chiêu: "Không nhớ cũng không sao, tôi nhớ là được rồi."

Làm sao mà lúc nào người này cũng làm ra những việc khiến anh không kịp đề phòng vậy?

Diệp Tư Chiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, như là đang nhìn câu đố viết ở trên đèn hoa ngày rằm tháng giêng vậy.

Câu đố rực rỡ, đáp án khôi hài, nhưng người giải đố lại không thể bắt được trọng điểm.

"Không có gì nữa thì về làm việc đi." Diệp Tư Chiêu bước trước một bước đi qua người cô, lên lầu: "Thời gian làm việc cấm làm việc riêng."

Bùi Xuân Hiểu quay đầu lại nhìn anh, vài giây sau lại ngoái đầu về phía Diệp Tư Chiêu đã sắp đi đến cửa thang bộ nói: "Tổng giám đốc Diệp không hối hận khi tuyển tôi vào chứ? Năng lực làm việc của tôi được chứ?"

Diệp Tư Chiêu quay đầu lại nhìn cô, khoảng chừng năm giây sau rốt cuộc mới trả lời: "Cũng được."

Trong thang bộ vang vọng câu "cũng được" này, tựa hồ có chút miễn cưỡng, Diệp Tư Chiêu đã rời đi rồi, Bùi Xuân Hiểu nhận được câu trả lời này của anh thì đắc ý mà vẫy thẻ nhân viên của mình.



Editor: Nếu hay thì mọi người đừng tiếc một cmt cho mình nhó, mà không hay cũng hãy cmt góp ý cho mình biết để mình rút kinh nghiệm ạ, cảm ơn mọi người nhiều nhiều(。ˇ ⊖ˇ)♡