Chương 5: Trung học cơ sở (5)

Nhưng mà mới ba tuần, Lương Ngữ lại lười biếng nằm sấp lên trên bàn, đưa bút nước ra xa lại thu trở về, cứ thế lặp đi lặp lại.

“Lâm Độ Lâm Độ, cậu muốn nghe hí không?”

Cô nhàm chán vô cùng nhàm chán.

Lâm Độ ngồi rất ngay ngắn, trong tay chính là sách ngoại khóa, vô cùng dày, có rất nhiều chữ, Lương Ngữ nhìn thấy choáng váng.

Cậu nghe tiếng nâng mắt: “Có thể.”

Năm loại hý kịch, thích nhất là kịch Hoàng Mai, giai điệu cũng tốt nhất, chính là dễ nghe nhất. Giống cô.

Hát “Phò mã” phải học rất nhiều, dáng người lại thấp bé, nếu cho cô mặc trang phục biểu diễn, cũng có vài phần dáng vẻ đấy.

Nhưng mà hôm nay cô không hát cái này, nói phải hát Mục Quế Anh, cho mới mẻ, cũng để cho Lâm Độ hát chung vài đoạn. Cậu dựa vào vách tường, mùi hoa bên ngoài cửa sổ bay vào, đồng ý còn rất nghiêm túc nhìn cô.

Hát xong, uống miếng nước, chỉ mới cầm lấy ly nước, lại hỏi: “Tớ nổi mụn à?” Cảm thấy trên mặt có chút đau, còn ngứa. Cô cẩn thận sờ sờ, quả nhiên.

“Mụn dậy thì!”

Lại nhớ đến bản thân mình lần đầu có kinh, không bao giờ nghĩ rằng theo sau đó sẽ là mụn. Con gái thích chưng diện, sợ để lại sẹo, nếp nhăn xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ, tủi thân gọi: “Lâm Độ…”

Lâm Độ bỏ sách xuống, kéo người cô lại gần một chút.

Rất gần, có thể nghe được tiếng thở.

Mụn mọc giữa mặt, có chút hồng, còn chưa tính là lớn. Lâm Độ nghĩ, nói trở về mua thuốc thoa lên, cảnh cáo cô không thể chạm loạn.

Ủ rũ một chút, quẹt miệng ừ một tiếng, quy củ ngồi xuống. Sau đó nhịn một chút đến trưa, cuối cùng cũng tan học, đến ruột nướng cô cũng không muốn ăn, kéo người nhanh chóng đến tiệm thuốc.

-

Tuổi trẻ còn tốt, dĩ nhiên Lương Ngữ đã xem qua các vở kịch buồn man mác của Quỳnh Dao. Nhưng cũng không thể khiến cô thấy vui vẻ, một tập cũng chưa xem xong, thấy nhàm chán dong dài.

Cô nghĩ, muốn làm gì có ý tứ chút? Luyện võ thuật, hành tẩu giang hồ, đứng trung bình tấn còn dũng cảm hơn.

Nhưng tận mắt thấy một màn như thế, vẫn khiến Lương Ngữ sửng sốt vài giây.

Đây là cuối tháng ba, ban ngày cũng dài hơn. Năm giờ chiều ở ngã tư đường, ánh nắng yếu ớt rọi xuống khe lá, cuối góc chỗ bức tường cao, mấy người khó nhìn ra.

“Họ hôn môi!”

Lương Ngữ khϊếp sợ, ngay cả mụn cũng không còn đau.

Lâm Độ cũng sửng sốt một chút, theo bản năng cậu còn chưa kịp tự hỏi, bàn tay khép lại đặt trước mắt cô.

“Đừng nhìn.”

Mang theo chút khí lạnh, ngắn gọn nói. Giọng nói của tuổi dậy thì cũng bắt đầu thay đổi, trong trẻo ngây thơ dần mất đi, nhưng lại trầm thấp hơn so với trước kia.

Lương Ngữ không nhìn thấy, xúc cảm lại bị phòng lớn lên. Thậm chí còn có thể cảm nhận độ ấm trong bàn tay cậu.

Lâm Độ thường nói với cô, nhưng thật ra Lương Ngữ cũng không hay chống đối Lâm Độ. Vì thế biên độ nhỏ trên đầu cô, sợ cậu cũng che mắt không nhìn thấy, miệng lại nhỏ giọng đáp lại ừm.

Cô không biết, Lâm Độ nhìn thấy. Một tay Lưu Hạo đặt Trương Duyệt trên tường, mặt chôn ở hõm vai, tay kia thì, đặt lên mông cô ấy.

Không trì hoãn, nhanh chóng kéo người đi.

Ra phố, Lương Ngữ nhìn trời thở dài: “Bọn họ lại có thể hôn môi đấy.” Giống như bị đả kích, nhất thời không thể hiện được là vẻ mặt gì.

Bạn tốt sẽ không hôn môi.

Lương Ngữ càng nghĩ càng buồn.

Lớp một chỉ là điểm xuất phát nho nhỏ trên đường đời, mười hai mười ba tuổi, thì hiểu được cái gì là tình yêu chân chính. Lương Ngữ cũng không biết, nhưng cũng hiểu được một chút.

“Bọn họ đang nói chuyện yêu đương.”

Lương Ngữ còn thật sự chắc chắn kết luận.

Lâm Độ trả lời cô: “Ừm.”

“Yêu đương có gì tốt?

Lương Ngữ lại tiếp tục nghi ngờ. Cô xem phim truyền hình, khi đi nhà vệ sinh trở về thì không còn hiểu nội dung nữa, thường xuyên cảm thấy nam nữ chính yêu đương vô cùng kỳ lạ. Sau đó cô không còn thích xem nữa.

Lâm Độ luôn là có hỏi có trả lời, nghĩ nghĩ nói: “Không có gì làm, cũng chỉ có thể yêu đương.”

Lời này cũng có chút đạo lý.

Lưu Hạo là thành phần phản nghịch trong lớp, lớp học không tìm được người thứ hai. Về phần Trương Duyệt, cô ấy cũng mới đến năm nay, ở một đám tiểu cô nương “mộc mạc”, thì có một ngọn cờ sáng.

Tai xỏ khuyên, sau khi tan học thì son môi, đánh phấn, đồ đồng phục cũng không mặc đàng hoàng.

Lương Ngữ nghĩ, đọc sách còn khó khăn hơn, hơn nữa toán đặc biệt khó. Cũng không biết yêu đương có khó không?

-

Đến chủ nhật, cả nhà sẽ đi bảo tàng theo lịch trình.

Mẹ Lâm đi công tác, chỉ có ba Lâm dẫn bọn họ đi, hai người ngồi ở ghế sau. Ba Lâm liếc kính chiếu hậu một cái, cười nói: “Nhĩ Nhĩ cao hơn chút rồi.”

Chắc là hai tuần rồi chưa gặp.

Con gái tuổi này, giống như phát dục hơn so với con trai một chút, nhìn vô cùng rõ ràng.

Lương Ngữ cảm thấy bản thân có thể so sánh ngang với Lâm Độ, nghe xong rất vui vẻ, chống cằm nói: “Con về sau cũng không thể mang giày cao gót.”

“Vì sao?”

Ba Lâm đánh tay lái, tiếp lời cô.

“Rất cao, làm như thế người bên cạnh sẽ có áp lực.” Cô cười hì hì: “Giống như Lâm Độ vậy.”

Mong muốn chiến thắng kỳ lạ này lại xuất hiện trên người Lương Ngữ. Nhà họ Lương gien rất tốt, bậc cha chú đều có dáng vẻ rất cao, Lương Ngữ lại là con gái, so với mấy đứa con gái ở lớp thì phát triển hơn một chút.

“Tớ phải cảm ơn cậu rồi.”

Lâm Độ liếc mắt nhìn cô một cái.

Gió nhẹ lướt qua cửa kính xe hạ xuống một nửa, tóc Lương Ngữ lay động trong gió. Tóc đen của cô cũng không tính là dài, khó lắm mới có thể cột hình con bướm, nhưng rất đen bóng và mềm, quét qua mặt Lâm Độ, mềm mại như lông chim.

Trong chớp mắt, cậu cảm giác đầu ngón tay có chút đau.

“Không đóng cửa sổ sao?”

Cậu nghiêng đầu hỏi.

Lương Ngữ nói: “Không lạnh, không sao.”

Bây giờ chủ yếu mỗi ngày đều ấm đến hai mươi độ, hôm nay cô lại mặc một bộ đồ rộng thùng thình, cùng váy dài ca rô thêm đôi giày trắng.

Lâm Độ đảo mắt qua cần cổ tinh tế, thu hồi tầm mắt: “Xuân ấm thu đóng băng.”

Từ từ bỏ bớt quần áo, mùa xuân mùa thu dễ dàng cảm mạo. Lương Ngữ khoát tay, lại sờ sờ mũ màu xám của cậu, “Cậu cũng không nhiều lắm đâu.”

Phong cảnh xẹt qua, nhà cao tầng và người đi đường giống như bức tranh hiện lên. Lâm Độ muốn mở miệng xe đã ngừng lại.

Tới điểm đến rồi.

-

Xe dừng bên ngoài, cuối tuần người đến tham quan nhiều hơn một chút. Ba Lâm ở phía sau bọn họ, cùng nhau sắp xếp đội, trước tiên phải kiểm tra thân phận chứng minh thư, sau đó mới được vào.

Nghiêng đầu có thể nhìn thấy cửa bảo tàng to lớn đồ sộ, đứng lặng ở đó, giống như một tòa tường thành, vô cùng nghiêm trang.

Lương Ngữ hô lên, kéo ống tay áo Lâm Độ nói nhỏ. Ba Lâm thấy thế cười, cũng đi sau giới thiệu cho bọn họ.

Tuy Tự Thành là một thành phố nhưng sớm đã phát hiện một tòa thành khổng lồ, cổ đại, mấy ngàn năm lịch sử, rung động người trong nước. Vì bảo vệ, cũng để kế thừa, ngay tại nơi này xây dựng một bảo tàng, trưng bày những đồ tinh xảo.

Có thể thấy được trí tuệ người cổ đại so với người hiện đại, vẫn vô cùng kính nể như cũ.

Mà theo kiểm tra từ chỗ hướng đi, còn có đoạn khoảng cách. Xuyên qua khu vườn trong cây cối, hoa cỏ, từ từ đám người đứng ngay ngắn đi đến nơi.

Giống với trong viện bảo tàng, ngoài cửa có thể cảm nhận được không khí không giống bên trong. Ba Lâm đi đến trước lan can triển lãm, trên màn hình điện tử triển lãm có chỗ cho quái vật lớn.

Đối diện với lan can triển lãm, là bản đồ quốc gia.

“Oa…”

Lương Ngữ ngẩng đầu, vì kích động mà khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.

Con số ở thời đại mới và lịch sử cổ xưa phức tạp giao nhau, xuyên qua ngàn năm, mọi người đứng ở nơi lưu trữ đồ trước mặt này, giống như đã nhìn thấy năm tháng sông dài, xuân hạ thu đông.

-

Năm tầng lầu của viện bảo tàng quá lớn, mỗi tầng đều có điểm quan trọng, có quá nhiều thứ Lương Ngữ không kịp xem hết, khi nghe thấy hướng dẫn viên du lịch giải thích, còn thật sự rất chăm chú mà đi lên.

Bọn họ ở viện bảo tàng gần như cả một ngày, ngoại trừ giữa trưa đi ăn một bữa cơm, sau đấy mãi đến bốn giờ rưỡi chiều mới về.

Trên đường ba Lâm hỏi Lương Ngữ: “Sau này Nhĩ Nhĩ có muốn học về lịch sử không?” Mẹ Lâm là giáo viên môn lịch sử, bây giờ đang nhậm chức ở một viện nghiên cứu, chuyên nghiên cứu các ngành khảo cổ.

Lương Ngữ lắc đầu: “Con phải làm đại luật sư!” Cuối cùng còn đánh lên bả vai của Lâm Độ, vui đùa nói: “Hay là, cậu đi thừa hưởng sự nghiệp của ba đi?”

Từ sơ trung đến đại học còn quá sớm, việc chọn ngành chưa nằm trong phạm vi lo lắng. Chẳng qua Lương Ngữ tự xưng là người có ý chí kiên định hơn người, nhất định phải làm luật sư kiêu ngạo.

Nhưng mà Lâm Độ “à” một tiếng, “Nghiêm túc mà nói, cậu cũng là con của ba mẹ đấy, cậu cũng có thể cha truyền con nối đấy.”

Hai người lại ầm ĩ một lúc, băng qua ngã tư đường, ba Lâm đi đến bãi đỗ xe lái xe, nhìn thời gian cũng không kém giờ ăn nhiều lắm, hỏi bọn họ có muốn ra ngoài ăn không.

“Ba Lâm, con muốn ăn xiên nướng.”

Lương Ngữ dẫn đầu chọn món ăn.

Xiên nướng rất thơm. Ban đêm ngồi bên cạnh phố ăn vặt, đèn đường mờ mờ chiếu xuống đường, trên bàn gỗ có đống thức ăn và nước ngọt, bên ngoài cửa hàng rất ồn ào, mọi người cười nói không khí đều là mùi xiên nướng!

“Tiểu Độ muốn ăn cái gì?”

Ba Lâm hỏi một câu. Thật ra cũng không cần phải hỏi, Lương Ngữ ăn cái gì, thì bình thường Lâm Độ cũng ăn cái đấy, cậu không kén ăn.

Lâm Độ nhận thấy ánh mắt khẩn khiết của Lương Ngữ, ánh mắt nháy nháy, lông mi đều run lên. Cậu cười: “Thế thì xiên nướng đi ạ.”

Xe quay đầu lại, đi đến nơi nổi danh náo nhiệt nhất Tự Thành. Trên đường đi phải qua An Giang, đường lớn bên cạnh bờ sông, nhìn thấy mặt trời lặn phía Tây.

“Lâm Độ Lâm Độ, hay là sau này cậu đi làm kỹ sư đi?” Cô nhìn thấy những cây cầu lớn trên sông, cảm thấy rất lợi hại, kéo dài được từ đầu này sang đầu kia, xe cộ không ngừng đi lên. Nếu Lâm Độ đứng ở bên trên, giơ tay nhấc chân đều là xi măng cốt thép xây cầu lớn, thật giống như thần linh vậy.

Oa, chuyện này cũng quá tàn bạo rồi!

Lâm Độ trầm mặc một giây, nói: “Không đi.”

“Vì sao thế?”

“Gió thổi, ngày ngày phải phơi nắng.” Lâm Độ cười: “Cái này không tốt.”

-

Đến nơi, Lương Ngữ xuống xe, vui mừng đến điểm ăn cơm. Ba Lâm và Lâm Độ đi phía sau, di động run lên: “Đi thôi, ba đi nhận điện thoại.”

Lâm Độ gật đầu, trước mắt chỉ thấy Lương Ngữ ngoắc tay.

“Lâm Độ Lâm Độ!”

Mày cô cong cong gọi: “Mau đến đây!”

Lâm Độ đáp lời, nhanh chóng đi qua. Lương Ngữ nói chuyện với cậu, cô chọn thật là nhiều xiên thịt nướng, quả thật nhịn không được, lại còn hỏi cậu ăn thêm cái gì không, có muốn ăn bông cải xanh không, có muốn ăn nấm nhỏ không?

Lâm Độ nhìn thấy một xiên rau hẹ, nhíu mi.

Cậu thật sự rất ghét rau hẹ. Nhưng Lương Ngữ lại thích.

Cô cũng biết cậu không thích, cho nên mỗi lần rất muốn ăn cũng chỉ ăn một xiên, cho đỡ thèm. Một khi ăn thêm, Lâm Độ sẽ không để ý đến cô, không cho cô nói chuyện với cậu!

Khi còn bé còn học sẽ không thế, ăn một xiên lại muốn ăn thêm một xiên. Lâm Độ không nhìn cô, cô quyệt miệng lầm bầm: “Cậu thật sự không thương tớ!”

Đúng thế, xem phim truyền hình nhiều, nói cái gì cũng đều chạm vào bên ngoài. Ví dụ như nếu tớ thật sự chỉ ăn một xiên rau hẹ, tình cảm của chúng ta lại có thể bị một xiên rau hẹ làm tan vỡ sao, nhiều cái tựa thế đấy.

Nhưng Lâm Độ chỉ nói: “Vậy cậu có muốn ăn gà chiên không?”

Sau đó Lương Ngữ lại vui vẻ ra mặt.

Vì thế nói nhiều thêm mấy câu, thế nhưng chưa từng có một lần chân chính cãi nhau bao giờ. Từ lúc mới sinh đến khi thành thiếu niên, mọi lúc có khói súng bốc lên đều bị các loại thức ăn yên lặng dập tắt.