Chương 33
Sau khi cùng Hắc Thương Kình ra khỏi bệnh viện, tâm tình Bạch Mão Mão vẫn rất sa sút.
Cô thà rằng để cho Ân Mặc trách cứ cô ích kỷ, mắng nhiếc cô bạc tình, cũng không muốn thấy anh trầm mặc đau đớn như vậy.
Còn cầu xin tha thứ, lại không thấy được bản thân đối với việc xử lý chuyện tình cảm nam nữ lại vụng về như vậy, nhưng mà ngoại trừ việc đó ra, cô cũng không biết mình còn có thể làm gì được nữa ——
"Đồ đạc của em ở trong trường có nhiều không?" Đang lái xe, Hắc Thương Kình hơi nghiêng mặt, liếc nhìn vẻ mặt ủ ê của Bạch Mão Mão, mi tâm anh nhẹ cau lại, nhưng cũng không ngang ngược bắt cô vứt bỏ hết những thứ tâm tình dư thừa kia đi.
"Hả?" Hơi sững sờ một chút, Bạch Mão Mão khó hiểu nhìn về phía Hắc Thương Kình.
"Dọn ra ngoài ở với anh đi." Trực tiếp ra lệnh, Hắc Thương Kình trong lúc rảnh rỗi chờ đèn xanh, đưa tay ra vỗ vỗ đầu Bạch Mão Mão, lại bổ sung thêm một câu: "Nội trú rất bất tiện."
Bất tiện cái gì? Có bất tiện sao? Cô vẫn luôn cảm thấy rất tiện a ——
Nghe ra được ý ở ngoài lời của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão囧囧 trầm mặc. Hu hu, cô biết mà, cô đã lỡ thả ra dã thú hung mãnh nào đó rồi, hu hu, có thể nào nhốt nó lại có được không vậy?
"....Em ở trong ký túc xá rất tiện." Là một người phụ nữ hiện đại, nhất định phải biết phản kháng khi cần thiết.
"Nhưng anh sẽ không tiện." Mỗ Hắc cười mà như không cười liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của mỗ Bạch: "Cảnh cáo em, cô bé, đừng có mơ tưởng cướp đoạt đi phúc lợi làm bạn trai của anh."
Hoa hồng nở rộ trên hai gò má, Bạch Mão Mão ngượng ngùng cuộn cả người lại, nỗ lực tiếp tục chống cự vô nghĩa.
"Em không muốn đi đến Hắc trạch ở, nhà anh nhiều camera theo dõi lắm, với lại cũng có nhiều người nữa." Loại chuyện phòng the mà bị mọi người vây xem, cả cuộc đời này bị trải qua một lần như vậy cũng là quá đủ rồi, thêm mấy lần trải qua nữa cô sợ chính mình sẽ bị hỏng sớm thôi.
"Yên tâm, anh cũng không thích để cho bọn họ quan sát." Dừng lại một chút, anh lại nói: "Anh đã mua được một ngôi nhà ở khu mua sắm Hành Long Uyển cách Đại học La Gia không xa, chỉ có hai người chúng ta ở đấy mà thôi."
"....Đây là chuyện từ lúc nào vậy?" Che mặt, trong lòng Bạch Mão Mão tràn ngập hỗn loạn, như vậy hiện tại rốt cuộc là cô đang ham muốn anh hay là anh đang ham muốn cô đây? Vì sao anh lại cho cô cái cảm giác là anh ăn đến nghiện luôn rồi vậy?
"Buổi trưa em ngủ dậy thì đóng gói hết đồ đạc vào đi, vốn là muốn để em tới rồi quyết định phong cách bố trí nội thất, nhưng như vậy sẽ mất rất lâu mới có thể vào ở được, cho nên ngôi nhà này cứ ở tạm trước đã. Anh sẽ lại mua một ngôi nhà gần sát phủ đệ tướng quân sau, đến lúc đó em tới quyết định việc lắp đặt các thiết bị như thế nào, chọn theo phong cách em thích, chúng ta ở lâu dài mà." Nói rõ ràng một lần, tránh để cho cô gái này lại không rõ ràng đến tình huống hiện tại.
"Chúng ta....thực sự sẽ chung sống phi pháp sao?" Vậy mà lại có thể sắp xếp được chu đáo như vậy, Bạch Mão Mão quả thực rất im lặng, thần trí cô còn chưa có hỗn loạn, cô vừa mới trưởng thành a~ Hu hu, lại phải trải qua một cuộc sống như những người phụ nữ đã lớn tuổi suốt ngày vây quanh chồng mình sao? Mặc dù dưới đáy lòng có rất nhiều oán hận, nhưng Bạch Mão Mão cũng không có cách nào phủ nhận, từng đợt sóng ngọt ngào tràn đầy vào trong tim, anh rốt cuộc cũng đã không còn tránh né cô nữa, điều này làm cho trong lòng cô tràn đầy một thứ mang tên hạnh phúc.
"Thế nào, đã muốn trở thành hợp pháp nhanh như vậy?"
"....Thật không có. Chúng ta còn trẻ, nói đến chuyện kết hôn lập gia đình không khỏi quá sớm."
"Em không muốn kết hôn sớm sao?"
"Không muốn, ha ha, em còn có nhiều thì giờ tốt đẹp có thể hưởng thụ như vậy, bước vào phần mộ hôn nhân quá sớm thực sự rất ngu."
Khẽ kinh ngạc, Hắc Thương Kình liếc mắt nhìn về phía Bạch Mão Mão thản nhiên: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Em có một chị hàng xóm lớn hơn mình gần mười tuổi, vốn là một người tự do cỡ nào, chị ấy lúc nào cũng đem lại cho em cảm giác rất tốt đẹp rất phong phú. Nhưng kể từ sau khi chị ấy kết hôn, mỗi ngày đều phải giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn nhà cửa, hầu hạ chồng, sau khi có con rồi lại phải chăm sóc con, lại không dám tùy tiện nghỉ việc, vì cuộc sống mà cả người lúc nào cũng xoay tròn như con quay vậy. Em còn nhớ rõ lần trước khi gặp được chị ấy, cả người đều đơ ra như cành cây vậy, không còn lại một chút nào linh động cùng phấn chấn ngày xưa. Lúc đó, chị ấy còn cười nói với em, lúc làm việc chị ấy mới có thể lấy ra toàn bộ tinh thần được, chứ lúc bình thường đều tận lực chết lặng, không cần phải dùng đến trí nhớ và thể lực, chị ấy không thể lúc nào cũng bó chặt như vậy được, nếu không tự mình sẽ bị hỏng sớm mất. Hắc đại nhân, giây phút đó, em thậm chí đã rất muốn khóc, nhìn thấy một người chị hoạt bát như vậy lại bị cuộc sống rèn luyện thành một người gỗ sống như vậy, loại đau đớn đó mặc dù không đến nỗi khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng đủ để cho em lấy đó làm gương rồi." Vẻ mặt Bạch Mão Mão bình thản kể lại, nhưng đáy mắt lại tràn ngập nét âm u.
Sau khi lấy giấy thông hành ở cửa trường, Hắc Thương Kình lái xe đến ký túc xá của Bạch Mão Mão, nhàn nhạt nói: "Không nên bi quan như vậy, không phải người chồng nào cũng sẽ đem toàn bộ gánh nặng cuộc sống đè lên trên vai vợ, loại đàn ông cặn bã đó thực ra không nhiều, Mão Mão, em phải tin tưởng vào chồng mình."
"Ừm, em biết, ha ha, nếu như em được gả cho người giàu có, ít nhất là có tiền mời bảo mẫu về chăm sóc con, còn thuê thêm người giúp việc làm việc nhà, làm bà chủ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cho nên mới có nhiều nữ sinh muốn gả cho nhà cự phú hoặc quyền quý như thế, nhưng mà trên đời này làm gì có nhiều đàn ông giàu có như thế để cho bọn họ cướp đoạt đây? Loại chuyện như vậy vốn là không thể nói là đúng hay sai, mà chỉ có thể nói mỗi một người tự có chí hướng riêng của mình mà thôi. Nhưng mà, người giống như em, thực ra cũng không phải là không muốn không cầu, chỉ là cho rằng đồ mà mình phải đi cướp đoạt thì chắc chắn không phải của mình, bởi vì nếu như đã có thể giành được, thì người khác cũng có thể từ trong tay mình mà cướp đi." Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, ở trong không gian lên xuống, Bạch Mão Mão không nhìn đến sắc mặt của Hắc Thương Kình, cô thẳng thắn thừa nhận ý nghĩ chân thực của chính mình, cũng hi vọng đạt được sự tôn trọng của anh giống như vậy.
"Theo quan điểm của em, tuýp người đàn ông như thế nào mới là của em?" Thả chậm lại tốc độ, Hắc Thương Kình dứt khoát cho xe chạy chầm chậm trên đường chạy xung quanh sân trường, lại nói, thời gian anh cùng Bạch Mão Mão thổ lộ tình cảm với nhau không nhiều lắm, nghĩ lại cũng thật tò mò về cách nghĩ của nha đầu này.
"Em sao?" Hơi nghi hoặc, Bạch Mão Mão cười láu lỉnh: "Hình như từ trước tới giờ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này thì phải, bình thường thấy được mỹ nam là đã muốn vây lên xem rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ có thể thực sự lấy được, cho nên mặc dù sẽ có YY nhưng tất cả đều không thiết thực."
"....Nếu đã chưa từng nghĩ tới sẽ đạt được, vậy tại sao trước đây lại chấp nhất theo đuổi Ân Mặc những ba năm? Cho dù là đã từng bị tổn thương một lần, nhưng sau khi gặp anh rồi, lại không biết khó mà lui?"
"Ôi ôi, Hắc đại nhân, điểm này vĩnh viễn không thể nào mà lý giải được. Đối với hủ nữ mà nói, theo đuổi mỹ nam diễm lệ kiêu ngạo cho dù có bị khinh bỉ thì cũng là một loại hưởng thụ không gì sánh được."
"...." Nhìn đến khuôn mặt thoáng hiện lên vô vàn ánh sáng rực rỡ của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình im lặng.
Bạch Mão Mão lại không tự giác được, chưa thỏa mãn nói: "Đi theo đuổi người ta, thỉnh thoảng còn có thể hưởng thụ được một cái nhìn lướt qua của mỹ nam, vừa như khinh thường, lại vừa như rất bất đắc dĩ, cái loại cảm giác đó mất hồn cỡ nào. Ừm, em rất thích những tiểu kiêu ngạo như vậy, mỗi lần bị khinh bỉ thì loại nhức nhối này cũng là một cảm giác vô cùng hạnh phúc, thật sự sẽ khiến cho người ta nghiện."
"... ..."
Vì vậy, Hắc Thương Kình hoàn toàn trầm mặc. Rốt cuộc là anh đυ.ng chạm hay là do chính cô không có tự trọng đây? Tại sao anh lại nghĩ đến việc cùng cô trao đổi một số vấn đề tình cảm cơ chứ? Anh thà không biết còn tốt hơn!
Xe vừa chuyển, quả quyết hướng về phía ký túc xá của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình thực sự là đã không còn lời nào có thể chống đỡ nổi suy nghĩ khác thường của cô gái này. Không phải là anh không lý giải được lối tư duy của các hủ nữ, mà đoán chừng phần lớn đàn ông đều không có cách nào có thể hiểu nổi đi? Nhếch nhếch môi, Hắc Thương Kình lại nói: "Nếu như không tranh thủ chủ động, hoặc nói là cướp đoạt, em chẳng phải là vĩnh viễn đều không chiếm được người đàn ông mình mơ ước sao?"
Bị hỏi đến hơi sửng sốt một chút, Bạch Mão Mão囧囧 hữu thần mà phát hiện ra cô mới vừa rồi lại chạy lệch nữa rồi, cô cân nhắc trong chốc lát, lại nghiêm túc trả lời vấn đế vừa nãy của Hắc Thương Kình: "Nếu thật sự là của mình, cho dù không cướp đoạt, không chấp niệm, cũng sẽ biết là của mình, đây là định mệnh. Nếu không phải của mình, tại sao lại phải khổ sở chém gϊếŧ cướp đoạt làm gì? Chuyện vừa đả thương người lại đả thương mình như vậy, em không làm đâu. Hắc đại nhân, em là người phụ nữ định mệnh của anh, cho dù là anh, em cũng sẽ không cho phép tương lai tùy tiện."
Nói như vậy, cô là Khương Thái Công câu cá sao? Quên đi, vậy chẳng lẽ anh lại là cái "Người muốn" kia sao! Lại còn bị dính vào một lưỡi câu thẳng của một con thỏ não tàn! Khó chịu nhíu mày, Hắc Thương Kình đậu xe ở dưới lầu ký túc xá của Bạch Mão Mão, lại vịn lấy tay lái ngồi im, cũng không vội vàng xuống xe.
"Làm sao vậy, Hắc đại nhân?" Cô lại không muốn anh hứa hẹn tương lai sau này, vì sao anh lại vẫn không cảm thấy thoải mái như vậy?
"Đi theo anh, cũng chính là em nhận lấy 'định mệnh' của mình sao?" Anh cũng không phải là không tin đến cái gì mà định mệnh hay số phận, mà là đối với những gì tương đối không nắm vững được, anh lại càng tin tưởng vào mình hơn.
Khẽ mỉm cười, Bạch Mão Mão hiếm khi nghiêm túc trả lời: "Là 'định mệnh' em lựa chọn."
Nghe vậy, con ngươi của Hắc Thương Kình đột nhiên co rút lại, một hồi lâu, anh mới chầm chậm mở miệng: "Muốn em làm bạn gái của anh, là kết quả suy nghĩ của anh trong thời gian qua, Mão Mão, anh không phải là một người đàn ông tùy tiện làm liều đâu."
Sự thẳng thắn thừa nhận của cô lại cang khiến cho anh thấy được sự chân thành của cô hơn. Buồn cười là, khi anh phòng bị cô có những mưu đồ lớn hơn thì cô lại đối với những thứ này xem thường. Một cô gái chỉ quan tâm chính mình có như vậy, thật là khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Ngẩn người nhìn thần sắc nghiêm túc của Hắc Thương Kình, ánh mắt Bạch Mão Mão dần dần trở nên mơ màng, một người đàn ông lạnh lùng lại nghiêm túc như vậy, rốt cuộc muốn cô làm sao mà không thích cho được đây?!
Nghiêng người, động tình ấn xuống một nụ hôn trên gò má Hắc Thương Kình, cô thở dài, "Hắc đại nhân, em đã nói hay chưa nhỉ, chào mừng anh trở về."
"Không có."
"Vậy em đã từng nói, em rất nhớ anh, nhớ đến tim rối loạn, nhớ đến không biết phải làm sao chưa?"
"Cũng chưa nói."
"Vậy em có từng nói, Hắc đại nhân, có anh ở bên cạnh, thật tốt...."
"Em có thể nói nhiều thêm mấy lần cũng được...."
Hai bờ môi tinh tế dính vào nhau, Bạch Mão Mão vùi người vào trong lòng Hắc Thương Kình, cảm giác được anh cởi ra vỏ ngoài cứng rắn, chỉ vì cô mà giải phóng ra toàn bộ nhiệt tình của mình, cô càng động tình đón nhận nụ hôn càng lúc càng kịch liệt của anh....
——— ————rón ra rón rén đi ngang qua, khách quan không mang theo gạch ném đó nha———— ———
"Đinh, đinh!" tiếng gõ kính vang lên càng lúc càng mạnh mẽ, Hắc Thương Kình hoàn hồn lại trước, ánh mắt anh bất thiện nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng đang đập cửa cười đến sáng lạn kia, lại ngoài ý muốn thấy được bên ngoài cửa xe có rất nhiều nữ sinh lui tới, mỗi một người đều cố gắng đi đến bên cửa xe nhìn xem, cũng may là ở góc mấu chốt đã có Loan Hoảng Hoảng chặn lại ——
Lặng lẽ đem quần áo của Bạch Mão Mão bị anh kéo làm cho ngay ngắn lại, trên khuôn mặt tuấn tú trầm lạnh của Hắc Thương Kình không che giấu được lúng túng. Chết tiệt! Anh chưa bao giờ mất khống chế đến nỗi không chú ý đến nơi chốn như vậy.
Thấy Hắc Thương Kình dắt Bạch Mão Mão xuống xe, Loan Hoảng Hoảng tươi cười rực rỡ nói: "Hắc đại nhân, chớ trách chúng tôi vây xem! Ai bảo chiếc xe thể thao này của anh lại chói mắt đến như vậy, với lại, anh cũng thật là xem nhẹ độ quan tâm của quần chúng đối với hai người đi —— "
Lời tuy là nói ra như vậy, nhưng có thể chứng kiến được một màn ướŧ áŧ kia, cô thực sự rất là được lợi.
"Lần sau đổi xe tới trường." Ở bên tai Bạch Mão Mão nói nhỏ một câu, Hắc Thương Kình lại làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía Loan Hoảng Hoảng: "Loan Hoảng Hoảng tiểu thư, rất vui khi được gặp."
Mặc dù đã gặp qua mấy lần, nhưng mỗi lần đều ở dưới tình huống vô cùng xốc xếch, cũng không có quay lại bắt chuyện một tiếng, là sơ sót của anh. Hoặc có thể nói, anh thật sự đã bị những hành động chấn động của đám hủ nữ này làm cho lẫn lộn, trong thời gian qua còn cho rằng đó là những năng lượng hành động kiêu ngạo.
"Hân hạnh hân hạnh." Đưa tay ra bắt tay Hắc Thương Kình, hai mắt Loan Hoảng Hoảng cong cong, "Đưa Mão Mão về trường sao, Hắc đại nhân?"
"Không, chúng tôi đến lấy vài thứ." Nhàn nhạt trả lời, Hắc Thương Kình lại quay sang căn dặn Bạch Mão Mão: "Mão Mão, em thu dọn qua loa vài thứ thôi, chỉ mang theo một số đồ dùng bình thường em phải dùng mà hiện tại chưa mua ngay được ấy, quần áo với vật dụng hàng ngày chúng ta sẽ cùng nhau đi mua. Ngoài ra, trong ký túc xá cũng phải để lại đủ những đồ dùng hàng ngày, lúc anh phải đi công tác thì em hãy về đây ở."
"Được." Ngây ngốc đáp lời, Bạch Mão Mão hoảng hoảng hốt hốt cười.
"Thật là một nha đầu không chịu thua kém ai nha!" Mặc dù ngoài miệng thì lẩm bẩm xem thường, Loan Hoảng Hoảng lại rất vui vẻ khi thấy được chị em tốt của mình cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc cùng một nơi chốn thuộc về mình.
Rất hài lòng với phản ứng của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình lại quay sang Loan Hoảng Hoảng, "Loan tiểu thư, hôm nào các cô có thời gian thì tôi có thể có được vinh hạnh mời các cô một bữa cơm hay không? Địa điểm thì tùy các cô chọn."
Lộ ra một nụ cười tú bà theo thói quen, Loan Hoảng Hoảng nặng nề vỗ vai Bạch Mão Mão, cười to nói: "Bạch thỏ tử, đàn ông nhà cậu nói rất hay nha!"
Ngay sau đó, một đám người qua đường lắng tai nghe lén xung quanh đều nhao nhao cả lên —— cái lông gì cùng cái lông gì vậy chứ? Đã biến thành người đàn ông nhà cô ta rồi sao? Hu hu, đừng mà! Các cô không muốn tương tử! Hắc đại nhân là của mọi người, là của mọi người a~
Mở mắt nhìn trừng trừng một đám đông người qua đường đi tới đi lui xung quanh bỗng chốc đều dừng chân lại một loạt, nước mắt lã chã nhìn Hắc đại nhân, Bạch Mão Mão trầm mặc. Được rồi, cô thừa nhận cô biết rõ trong lòng những nữ sinh kia đang gào thét lên cái gì, nếu như ở lập trường ngược lại, không chừng cô còn bi phẫn so với các cô hơn ấy chứ——
Vì vậy, Bạch Mão Mão trong nháy mắt lại yểu điệu. Cười dịu dàng khoác lấy cánh tay Hắc Thương Kình, cô cười yêu kiều làm nũng đến run rẩy: "Honey à, anh không cùng em đi thu dọn đồ sao? Người ta muốn anh mang giúp hành lý nha."
"Anh có thể đi vào ký túc xá nữ sinh sao?" Khuôn mặt tuấn tú hơi đen, Hắc Thương Kình cố gắng hết sức không thèm để ý gì tới mỗ Bạch nào đó đang bị rút gân, chỉ chú ý đến trọng điểm.
"....Ách không thể." Mồ hôi lạnh rơi xuống, nếu mà Hắc Thương Kình đi vào ký túc xá nữ, có khi nào bị tập thể các nữ sinh điên cuồng tiến lên xé nát hay không? Bạch Mão Mão mới vừa chấn động một chút liền bị mồ hôi lạnh làm cho tỉnh lại ngay lập tức.
"Em thu dọn đồ xong phải mất bao lâu? Anh ở trong xe chờ em."
"Ách, chỉ lấy vài thứ nên sẽ rất nhanh thôi, em cũng không phải là sẽ không trở lại nữa."
"Vậy thì nhanh lên nhé, anh sẽ gọi điện tìm một nữ vệ sĩ đến giúp em lên lầu mang hành lý xuống."
"Không cần không cần.... Thực ra thì em cũng không có nhiều đồ gì đâu...." Hơi hơi chột dạ, Bạch Mão Mão kéo kéo Loan Hoảng Hoảng đang đứng ở một bên: "Có Hoảng Hoảng giúp đỡ một tay là đủ rồi."
Con ngươi xinh đẹp đen láy chuyển hướng sang Loan Hoảng Hoảng đang im lặng xem trò vui, Hắc Thương Kình vừa lạnh nhạt lại vừa lễ độ nói: "Vậy làm phiền Loan tiểu thư rồi."
Bị Hắc Thương Kình trong lúc vô tình phóng ra sóng điện kí©h thí©ɧ khẽ run, Loan Hoảng Hoảng hấp ta hấp tấp đáp lại: "Không phiền không phiền, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi."
Đứng ở sau lưng Loan Hoảng Hoảng làm một bộ mặt quỷ với Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão liền kéo mỗ Hoảng lên lầu vào phòng ký túc xá.