Bạch Tuệ xuất thân từ vũ đạo, dáng người cao gầy. Một bộ váy dài phiêu dật màu đỏ rượu làm cho cô ta gợi cảm mười phần.
Cô ta cao hơn Hàn Hi nửa cái đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Han Hi từ trên xuống dưới, không che giấu sự thù địch của mình chút nào.
"Tại sao cô lại đến đây?"
Bữa tiệc hôm nay vô cùng chính thức, người tới đều là nhân vật nổi tiếng nhất thành phố A. Người bình thường tuyệt đối không có khả năng đi vào.
"Lâm Hách mang tôi tới." Lâm Hách không ở đây, cô tự nhiên cũng không cần phải giả bộ giấu diếm. Gặp phải tình địch danh chính ngôn thuận Bạch Tuệ này, Cô liền lộ ra nanh vuốt nho nhỏ của mình.
Không phải cô ta thích Lâm Hách sao, vậy cô liền chủ động nhắc tới anh ta.
Quả nhiên, trong nháy mắt Bạch Tuệ liền thay đổi sắc mặt.
Bạch Tuệ ghét Hàn Hi, không chỉ vì cô là bạn gái của Lâm Hách, mà còn vì cô ta cảm thấy người phụ nữ này đặc biệt giả dối.
Cô không xứng với Lâm Hách.
Ví dụ như hiện tại, dưới tình huống chỉ có hai người bọn họ ở đây, Hàn Hi hoàn toàn không có mảnh mai đáng thương như khi đứng trước mặt Lâm Hách, chỉ có chanh chua, tâm cơ thâm trầm.
Mỗi khi nhìn thấy cô như vậy, Bạch Tuệ đều hận đến nghiến răng. Đối với cô ta mà nói, Lâm Hách là người mà cô ta thích mười mấy năm, là người mà cô ta nâng niu ở trên trái tim, cô ta có thể chấp nhận Lâm Hách không thích mình, có thể chấp nhận anh ta thích nữ sinh khác, nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc anh ta thích một người phụ nữ dối trá như vậy!
"Buổi sáng tôi gửi ảnh cho cô, cô có nhìn thấy không?" Bạch Tuệ hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh.
Hàn Hi gật đầu, cô không chỉ nhìn thấy, còn cố ý lưu lại, lưu làm chứng cứ sau này.
"Vậy tại sao cô còn không chia tay với Lâm Hách?" Bạch Tuệ không thể hiểu được. Đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào, nhìn thấy ảnh chụp thân mật của bạn trai mình và người phụ nữ khác, đều sẽ nói chia tay mới đúng?! Tại sao Hàn Hi này lại không ra bài theo lẽ thường như vậy.
Hàn Hi nhìn Bạch Tuệ một cái, giọng điệu hơi kinh ngạc: "Cô rất vội sao?"
Không thể chờ cô tìm được nhà tiếp theo rồi mới chia tay sao?
"Cô!" Thiếu chút nữa Bạch Tuệ đã hô lên, cố kỵ đến trường hợp nên không thể không cố gắng duy trì dáng vẻ. Cô ta nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai chú ý tới bọn họ. Lúc này mới yên lòng, tiếp tục ý chí chiến đấu sục sôi: "Vừa rồi tôi đã thấy Lâm Tuyên nói chuyện với cô," Cô ta nhìn Hàn Hi nở nụ cười, "Anh ấy không cho cô một chút sắc mặt tốt nào, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn chú Lâm và dì Lâm cũng không thích cô."
"Nếu cô đủ thông minh, vậy nên lập tức chia tay với Lâm Hách."
"Cho dù Lâm Hách tốt với cô, cũng không che giấu được sự thật anh ta lên giường với tôi, cô thật sự không quan tâm?"
Đương nhiên là có quan tâm.
Cho nên mới phải chia tay.
Hàn Hi cụp mắt nhìn chằm chằm vào cặp kim cương khảm dưới chân Bạch Tuệ. Sau một lúc lâu, bỏ lại một câu---
"Nếu tôi quyết định chia tay với anh ta, tôi sẽ thông báo trước cho cô."
Bạch Tuệ nổi giận đùng đùng rời đi.
Hàn Hi nhìn bóng lưng cô ta rời đi, kỳ thật trong lòng rất tò mò. Cô thường xuyên nghi hoặc, loại thiên kim nhà giàu muốn cái gì mà không được giống như Bạch Tuệ, vì cái gì mà phải một lòng một dạ muốn nhào vào trên người Lâm Hách?
Cô thật sự không thể nghĩ ra.
Lúc đó tình cảm ba mẹ nuôi của cô tan vỡ, kiện tụng ly hôn. Cô con gái nửa đường nhận nuôi này trở thành cái đinh trong mắt hai bên, ai cũng không chịu nhận.
Thoáng cái không có nguồn kinh tế, cuộc sống và học tập đều rơi vào khốn cảnh. Khoảng thời gian đó, Hàn Hi liều mạng làm thêm, một ngày hai mươi bốn giờ chỉ có thể ngủ bốn giờ.
Kinh tế thành phố A phát triển, trình độ tiêu dùng đứng đầu cả nước. Việc làm thêm của cô chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chi tiêu hằng ngày, nhưng chuyên ngành của cô thường xuyên phải ra ngoài sưu tầm, chỗ tiêu tiền thật sự quá nhiều, một thời gian sau cô thật sự không thể chống đỡ nổi.
Vì thế liền đồng ý lời tỏ tình của Lâm Hách.
Còn Bạch Tuệ thì sao?
Cái gì cô ta cũng có, nhưng vẫn nghĩ hết biện pháp muốn có được Lâm Hách, thậm chí không tiếc tự hạ giá trị con người mình mà chụp ảnh khỏa thân. Đến tột cùng là vì cái gì?
...... Yêu sao?
Nghĩ đến khả năng này, Hàn Hi lập tức cười nhạo một tiếng.
Bạch Tuệ đi chưa được mấy phút, trong sân liền vang lên tiếng nhạc. Mấy đôi nam nữ nắm tay nhau đến sân khấu hình tròn ở giữa sân, theo âm nhạc nhảy lên điệu Waltz.
Hàn Hi đứng một mình, vẻ ngoài hay ăn mặc cũng đều rất nổi bật. Âm nhạc vừa vang lên đã có mấy người đàn ông trẻ tuổi đến chào hỏi, mời cô khiêu vũ.
Người có thể tới tham gia yến hội đêm nay, gia thế địa vị cũng không kém. Hàn Hi đang cần cơ hội gặp gỡ người như vậy.
Nhưng lúc cô tới là đi cùng với Lâm Hách, nhất định sẽ có người chú ý tới cô. Hơn nữa có khi người tới mời còn có quen biết với Lâm Hách, để đảm bảo, cho dù cô muốn quen biết người đàn ông mới, cũng phải tạm thời nhịn xuống.
Vì thế làm bộ như rất ngốc rất ngây thơ, lại có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian, lễ phép uyển chuyển cự tuyệt.