Kỷ Duyên Thanh thật sự chưa từng gặp qua kiểu phụ nữ này. Với vẻ bề ngoài và thân phận của anh, chỉ mới gặp hai kiểu phụ nữ.
Một là thiên kim hào môn có gia thế tương đương với anh, từng người đều bị người trong nhà chiều hư, mắt cao hơn đầu.
Một là các loại mỹ nữ chủ động dán lên người anh, từng người đem anh trở thành đứa bé ba tuổi mà dỗ dành nịnh nọt.
"Còn muốn tôi làm giúp cái gì nữa không?" Anh nâng người lên ghế, sửa sang lại một chút nếp gấp như ống tay áo, "Hay là, tôi đưa em về nhà. Thời gian không còn sớm, nếu không về người nhà em sẽ lo lắng."
Có thể bắt được cô trong khoảng thời gian này. Kỷ Duyên Thanh đã tính trước.
Không quen biết, vừa cứu giúp vừa giúp đỡ, còn chủ động nói muốn đưa cô về nhà.
Quả nhiên là anh cảm thấy hứng thú với cô.
Móng tay cái Hàn Hi bấm vào bụng trong ngón trỏ, vất vả đè xuống khóe miệng nhếch lên.
"Tôi là cô nhi, không có người nhà." Chần chừ hai giây, cô vẫn quyết định duy trì một người lương thiện nhu nhược. Nhưng mà, lời cô nói cũng là sự thật.
Quả thật đáp án này khiến Kỷ Duyên Thanh giật mình, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, anh có chút hiểu được vì sao tiểu bạch hoa này lại lương thiện thành thật như vậy.
Không cha không mẹ, lại xinh đẹp như vậy, khẳng định đã chịu không ít khổ, thường xuyên bị người ta bắt nạt. Bị bắt nạt nhiều thì thành quen, sẽ không phản kháng, xảy ra chuyện gì cũng tìm nguyên nhân trên người mình.
"Xin lỗi." Anh áy náy cười cười.
"Không sao," Hàn Hi nhanh chóng nhìn anh một cái, lại vội vàng cúi đầu. Làm bộ vô cùng xấu hổ, chờ anh nói tiếp.
Kỷ Duyên Thanh không làm cô thất vọng, quả nhiên móc câu. Nói: "Tiểu thư có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
"Lúc này ký túc xá trường học đã đóng cửa, hơn nữa cách ăn mặc của tôi cũng không dễ để người khác nhìn thấy, không có cách nào giải thích. Tiên sinh có thể đưa tôi đến khách sạn gần đây không?"
"Đương nhiên có thể." Kỷ Duyên Thanh gật đầu, lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, xoay người muốn dẫn cô đi.
Hàn Hi vội vàng đi về phía trước hai bước, giữ chặt tay áo anh, "Này, tôi còn chưa nói xong đâu. Anh đừng gấp."
Giọng nói gấp gáp rất dễ nghe.
"Còn muốn nói gì nữa?"
"Muốn đăng ký khách sạn cần chứng minh thư, nhưng hiện tại tôi không mang theo. Anh có biện pháp cho tôi vào ở không?" Ánh mắt nóng bỏng của Hàn Hi nhìn anh.
Lấy thân phận của anh, tùy tiện chào hỏi khách sạn, hẳn là cô có thể vào ở. Đến lúc đó mượn danh nghĩa cảm ơn mà gọi điện thoại, tiến thêm một bước.
Kỷ Duyên Thanh rũ mắt quan sát cô, tầm mắt nhìn lướt qua ống tay áo cô đang kéo. Hàn Hi làm bộ như lúc này mới phát hiện không ổn, vội vàng buông tay. Ánh mắt Kỷ Duyên Thanh dừng lại trên mặt cô thêm một lúc.
Trên mặt anh mang theo nụ cười, mở miệng chính là một lời sấm sét- -
"Không có biện pháp, nhưng trợ lý của tôi đã đặt cho tôi một phòng. Em không có chỗ đi, vậy tối nay có thể qua ở. Thế nào, có dám hay không?"
...
Kỷ Duyên Thanh dẫn người đến khách sạn ở thành phố A.
Khách sạn này do Lục Tử An đầu tư, thời điểm anh còn chưa tới thành phố A, khách sạn đã cố ý để cho anh căn phòng tốt nhất trên tầng cao nhất.
Giao xe cho nhân viên phục vụ, Kỷ Duyên Thanh dẫn người đi về phía thang máy. Lúc chờ thang máy, anh hỏi cô gái yên tĩnh bên cạnh: "Xác định thật sự muốn đi theo tôi?"
Cô nam quả nữ, anh lại không định buông tha cô, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.
"Không phải anh nói có thể cho tôi ở nhờ một đêm sao?" Hàn Hi ra vẻ nghi vấn.
"Cũng đúng." Kỷ Duyên Thanh buồn bực cười, không tiếp tục đề tài này nữa. Anh nhìn thang máy, nhìn lướt qua Hàn Hi, phát hiện cô đang nhắn tin cho người khác.
"Nói chuyện với bạn bè?"
Thang máy đến, hai người đi vào. Không có tín hiệu, Hàn Hi cất điện thoại đi.
"Ừm, bạn cùng phòng hỏi tôi đang ở đâu. Bảo tôi chú ý an toàn."
"Chú ý an toàn." Anh lặp lại bốn chữ này một lần, "Quả thật nên chú ý an toàn. Sao cô ấy lại nói với em như vậy."
"Tôi nói với cô ấy, tối nay ở cùng bạn trai."
…
Phòng tổng thống vô cùng xa hoa, bởi vì là tầng cao nhất, vừa vào phòng chính là một cửa sổ sát đất, tầm mắt có thể nhìn thấy hơn nửa thành phố A.
Kỷ Duyên Thanh vừa vào cửa đã ngửa cổ tháo cà vạt ra, ném lên sô pha, vừa cởi ống tay áo vừa ngồi xuống. Anh giơ ngón tay lên chỉ một cánh cửa bên trái, nói với Hàn Hi, "Tối nay em ở phòng đó."
Hàn Hi ngoan ngoãn khéo léo "Ừm" một tiếng.
Anh còn nói thêm: "Tôi nhờ trợ lý chuẩn bị quần áo cho em, cỡ nào?"
"Size nhỏ nhất là được rồi."
Sắc mặt Kỷ Duyên Thanh không thay đổi nhắn tin cho Chu Du - -
[Lấy chiếc váy cỡ XS màu đỏ tới đây.]
"Vậy... tôi vào trước đây." Hàn Hi không biết tính tình Kỷ Duyên Thanh, không biết nên quyến rũ anh như thế nào. Suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định từ từ, không nên gấp gáp.
Cô biết bây giờ Kỷ Duyên Thanh có chút hứng thú với mình, mấy câu nói trong thang máy kia có chút ý vị thâm trường, nhưng cô chỉ có thể làm bộ như không nghe hiểu cái gì. Trả lời cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ không cẩn thận mà phá hủy đi một chút hứng thú của anh đối với cô.