"Anh đưa em tới đây làm gì?" Han Hi bị Lâm Hách dắt tới trước cửa Mị Sắc.
Không phải là muốn nói chuyện chia tay với cô sao, vậy mà lại đến quán bar?
"Lúc trước em nói chưa từng tới quán bar nên muốn tới đây, hôm nay vừa vặn thỏa mãn tâm nguyện này của em."
Lâm Hách nói lời này thì vô cùng chột dạ.
Vốn dĩ định tìm thời cơ thích hợp trong lúc ăn cơm để thẳng thắn, nhưng chuyện đến trước mắt thì luống cuống tay chân, không chỉ không nói nên lời, còn làm Hàn Hi mất hứng.
Nhưng nếu hôm nay thật sự không nói cái gì, chính anh ta cũng không chấp nhập được bản thân mình. Còn phải trở về ứng phó với sự cuồng loạn của Bạch Tuệ.
Cho nên hôm nay nhất định phải đem lời nên nói đều nói rõ ràng, hoàn cảnh của nhà hàng kia ấm áp mà yên tĩnh, anh ta nói không nên lời, vì thế liền nghĩ đến nơi ồn ào như "Mị Sắc."
Nếu như xung quanh đều là người hỗn loạn bừa bãi, vậy có phải lời mà anh ta nói sẽ sạch sẽ hơn một chút hay không?
Nhân viên phục vụ đẩy cửa tầng hầm ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Hàn Hi liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên sân khấu hình vuông đối diện cửa, dựng một đoạn ống thép thẳng tắp, phía trên là một chùm ánh sáng lạnh đơn độc chiếu xuống, bên cạnh ống thép có một cô gái đang uốn éo.
Cô gái kia đưa lưng về phía dưới sân khấu, chậm rãi khom lưng về phía trước xếp mình thành hình chữ N, mông rất vểnh lộ ra trước mặt người xem. Cạnh quần đùi hơi nhếch lên, thật sự là hấp dẫn đến cực điểm.
Khó trách toàn trường yên tĩnh, hình ảnh như vậy không cần bất kỳ âm nhạc nào tô điểm, yên tĩnh mới là thích hợp nhất.
Lâm Hách dẫn cô ngồi xuống sô pha sát tường, vừa mới ngồi xuống đã thấy cô gái kia ngả ngớn búng tay một cái, âm nhạc lập tức vang lên, tiết tấu cuồng dã nhiệt liệt, nhất thời tiếng người ồn ào, có sự náo nhiệt mà quán bar nên có.
Những âm thanh này cho Lâm Hách dũng khí, anh ta kêu người tới gọi mấy bình rượu ngon. Giải thích với Hàn Hi: "Em không thể uống rượu, anh gọi cho em ly nước cam đi."
"Em uống bia."
"Cũng được." Lâm Hách vội vàng đáp ứng.
Thời điểm rượu được mang lên, Hàn Hi không thèm nhìn anh ta. Đây là "lần đầu tiên" cô đến, đương nhiên phải diễn cho tốt.
Ánh đèn sân khấu chói mắt, cô gái kia tùy ý đong đưa thân thể theo âm nhạc, nhất cử nhất động vừa vặn, vừa không tục tằng nịnh nọt, lại không nhàm chán không thú vị. Đơn giản mấy tư thế, liền khiến cho đàn ông phía dưới ồn ào không ngừng.
Hàn Hi dùng ánh mắt thưởng thức nhìn, trong lòng lại nghĩ sau khi trở về cô phải dành thời gian học tập một chút. Cô vì dáng người mà tập yoga, độ dẻo dai nên có đều có, cô đều có thể làm những động tác của người phụ nữ trên sân khấu. Nhưng cô có thể xác định, mặc dù làm động tác tương tự, cũng không thể có được lực hấp dẫn như cô ấy.
Phải học một chút, biết đâu sau này sẽ dùng đến.
Nhân viên phục vụ đặt rượu xuống rồi rời đi. Lâm Hách chọn một bình có nồng độ không thấp, rót đầy một chén.
Anh ta nhìn Hàn Hi đang toàn tâm toàn ý thưởng thức biểu diễn, uống một ngụm lớn để lấy can đảm. Đang muốn gọi cô, miệng há ra được một nửa, điện thoại di động trong túi quần rung lên.
Lâm Hách thấy Hàn Hi không chú ý tới, lấy điện thoại di động ra nhìn, tận khả năng không cho cô nhìn thấy màn hình.
Không ngoài dự liệu, là tin nhắn của Bạch Tuệ.
[Anh nói chưa?]
[Không phải là còn chưa nói chứ, hai người đã đi ra ngoài gần ba tiếng rồi.]
[Anh cứ hỏi cô ta như buổi sáng em nói với anh, xem cô ta nói thế nào.]
[Em nói cho anh biết Lâm Hách, anh vẫn luôn bị cô ta lừa.]
[Chỉ có em mới thật sự yêu anh.]
[Hàn Hi chính là vì tiền của anh, thân phận của anh.]
Ong ong ong một chuỗi lớn, Lâm Hách nhìn đến đau đầu. Anh ta không muốn trả lời, nghiêm mặt nhấn di động uống một ngụm rượu lớn. Vừa vặn biểu diễn trên sân khấu kết thúc, Hàn Hi quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói với em chuyện gì?"
Tên đã lên dây, không thể không bắn.
Lời đến bên miệng, không thể không nói.
Lâm Hách buồn bực uống một hơi hết rượu trong chén, buông chén xuống rồi lại một lần nữa rót đầy một chén. Cầm ly rượu nhìn Hàn Hi: "Tiểu Hi, em biết đấy, anh đối với em là vừa gặp đã yêu."
"Ừm, em nhớ. Lúc đó em nhập học một tháng thì tham gia huấn luyện quân sự, đúng lúc anh chạy đến sân thể dục tìm người giúp thầy giáo, đi ngang qua thao trường nhìn thấy em."
Lâm Hách rơi vào hồi ức, "Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, nhất định cô gái tốt đẹp như vậy phải làm bạn gái anh."
"Anh đã thành công rồi."
"Đúng vậy, chúng ta đã ở bên nhau được ba năm." Lâm Hách cảm thán, anh ta nhìn chằm chằm rượu màu vàng nhạt trong chén cười cười. "Anh hỏi em, tình cảm của chúng ta vẫn luôn ổn định đúng không?"
"Đương nhiên ổn định." Ngoại trừ Bạch Tuệ, quả thật Lâm Hách vẫn giữ mình trong sạch, không hề dây dưa với những cô gái khác.
"Vậy nếu có một ngày, em phát hiện anh nɠɵạı ŧìиɧ, em sẽ làm thế nào?" Lâm Hách quay đầu, bất động nhìn cô chằm chằm.