Chương 16

Hôm nay vừa nhìn thấy Lâm Hách, Kỷ Duyên Thanh đã nhận ra anh ta là người nhảy trong bữa tiệc tối hôm đó. Tự nhiên cũng nhớ tới cô gái khiến cho anh không kìm lòng được mà huýt sáo một tiếng.

Đêm đó ở hiện trường, anh cảm thấy nhất định hai người đang khiêu vũ là một đôi tình nhân. Bởi vì lúc đó vẻ mặt của Lâm Hách thật sự quá mức dịu dàng.

Nhưng vừa rồi Lâm Tuyên nói em trai của anh ta không có bạn gái.

Lâm Hách cũng không nói gì. Nhưng mà chỉ riêng vẻ mặt nghẹn khuất kia đã có thể làm cho anh đoán ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Sẽ không phải là cô bạn gái này không được người trong nhà chấp nhận chứ!

Loại chuyện này đặt ở trên người người trẻ tuổi, quá mức bình thường.

Ngay cả bản thân Kỷ Duyên Thanh, khi còn trẻ cũng từng làm chuyện tương tự.

Nghĩ tới đây, đột nhiên hình ảnh của một người phụ nữ xuất hiện trong đầu.

Cả người Kỷ Duyên Thanh cứng đờ, tâm tình bắt đầu không tốt. Tâm phiền ý loạn mà đứng lên.

"Thật ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh một chút."



Hàn Hi đến lầu ba, hỏi thăm được Lâm Hách ở trong phòng Sơn Thủy, liền chọn phòng bên cạnh Sơn Thủy.

Quản lý trực ban thấy thế thì cười cười, không nói gì. Đưa thực đơn lên chờ Hàn Hi phân phó. Hàn Hi tùy ý lật xem, gọi hai món mình thích ăn, sau đó lật đến cột rượu kia, chỉ chai rượu vang đỏ.

"Tôi chỉ gọi như vậy, còn lại chờ Kiều Kiều tới rồi nói sau."

"Được, xin ngài chờ một chút."

Quản lý đi ra ngoài, cuối cùng tinh thần khẩn trương cao độ của Hàn Hi cũng có thời gian thở dốc.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, kế hoạch trong đầu có chu toàn hơn nữa thì cô cũng không dám qua loa. Từ lúc vào Ngọc Mãn Lâu đến khi ngồi xuống, Hàn Hi chỉ sợ nói sai một câu sẽ khiến quản lý hoài nghi, đến lúc đó trực tiếp chạy tới trao đổi với Lâm Hách, như vậy toàn bộ sẽ chấm hết.

Ngọc Mãn Lâu là nhà hàng cao cấp, thái độ phục vụ tốt, tốc độ mang đồ ăn lên cũng là hạng nhất.

Hàn Hi vừa gửi wechat cho Đỗ Kiều Kiều, nhân viên phục vụ đã gõ cửa đi vào dọn đồ ăn.

[Mình đã ở Ngọc Mãn Lâu, cậu có tới hay không?]

Từ sau khi Đỗ Kiều Kiều biết được lịch trình riêng của Kỷ Duyên Thanh, giữa hai người đã có gì đó thay đổi. Giống như có một bức bình phong không thấy rõ ngăn cách giữa hai người, Hàn Hi ở bên này, Đỗ Kiều Kiều ở bên kia.

Thật ra, Hàn Hi đã sớm dự đoán được cuối cùng cô và Đỗ Kiều Kiều cũng sẽ có một ngày như vậy.

Bởi vì kinh nghiệm trưởng thành của hai người thật sự rất không giống nhau.

Đỗ Kiều Kiều là con gái duy nhất trong nhà, ba làm ăn rất lớn, mẹ là lãnh đạo cấp cao của chính phủ. Hai vợ chồng nổi tiếng là vợ chồng tình thâm, vô cùng yêu thương cưng chiều Đỗ Kiều Kiều.

Từ nhỏ sức khỏe của Đỗ Kiều Kiều đã không tốt, thường xuyên nằm viện, bởi vậy hai vợ chồng chưa bao giờ yêu cầu cô ấy phải tài giỏi, một lòng chỉ mong cô ấy khỏe mạnh vui vẻ.

Biết con gái không thích đi làm nên cố ý thỏa mãn tâm tư mở cửa hàng thú cưng cho cô ấy. Muốn cái gì có cái đó.

Trái lại bản thân Hàn Hi, trước tám tuổi gia cảnh nghèo khó, sau khi ba qua đời vì tai nạn xe cộ, mẹ vứt bỏ cô cao chạy xa bay. Mười tuổi được ba mẹ nuôi nhận nuôi, đáng tiếc qua vài năm yên bình thì ba mẹ nuôi ly hôn, cô lại trở thành vướng víu không ai chịu nhận.

Một lần nữa bị bỏ rơi.

Trải qua sự trưởng thành như vậy, Đỗ Kiều Kiều sẽ đồng tình, sẽ thương hại, nhưng vĩnh viễn không thể cảm động lây.

Cô ấy cũng sẽ vĩnh viễn không hiểu vì sao Hàn Hi nhất định phải quyến rũ nam sinh có điều kiện ưu việt như Lâm Hách, sau khi quyến rũ lại không chịu giao phó tình cảm chân thật, chỉ toàn tâm toàn ý lợi dụng đối phương để thỏa mãn các loại nhu cầu của mình.

Sau khi ép khô giá trị lợi dụng, nhẹ nhàng phất phất ống tay áo rời đi.

[Một lần cuối cùng, cậu tự giải quyết cho tốt.]

Thấy rõ tin nhắn Đỗ Kiều Kiều trả lời, Hàn Hi miễn cưỡng cười cười. Nhấn tắt di động, cô thở dài một hơi.

Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hàn Hi cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn, lấy ra năm sáu tờ khăn giấy chồng lên nhau. Sau đó đổ rượu vang đỏ lên.

Trong trắng lộ hồng, mùi thơm say lòng người.

Cô dùng khăn giấy thấm rượu vang nhẹ nhàng lau cổ mình, lại lấy gương trang điểm từ trong túi ra cẩn thận trang điểm lại, dùng thủ pháp thuần thục nhanh chóng bôi lên mắt, tạo ra một bộ dáng say rượu.

Cô đứng dậy đi tới cửa, cẩn thận mở ra một khe cửa chừng hai cm, nhìn về phía phòng ăn đối diện của Lâm Hách. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ được ăn cả ngã về không.

Cô đang đánh cược, đánh cược Kỷ Duyên Thanh sẽ đi vệ sinh giữa lúc ăn cơm.

Trời ạ, cô thật đúng là đã đánh cược được.