Hàn Hi gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, cô không còn là người, mà càng giống một du hồn hơn. Phiêu đãng lẻ loi, du đãng không mục đích, cuối cùng dừng lại ở hành lang một bệnh viện.
Trong không khí tràn đầy mùi nước khử trùng cổ xưa, cuối hành lang là một căn phòng tối tăm.
Trước cửa phòng có hai người --- một người phụ nữ trẻ đang gào khóc, một đứa trẻ ngây thơ.
Hàn Hi biết rõ mình đang ở trong mơ, cô giống như đang bay trên không trung nhìn xuống bi kịch phía dưới. Nhưng trong tai, trong đầu vẫn bị các loại âm thanh ong ong lấp đầy, xen lẫn tiếng khóc bi thương của người phụ nữ, cô cảm giác mình muốn nổ tung.
Cô bức thiết muốn rời khỏi nơi này, lại cảm thấy trên người bị xiềng xích vô hình trói chặt, không thể động đậy.
Cô liều mạng giãy dụa, cầu cứu...
"Hàn Hi --- Hàn Hi ---"
Có người vội vàng gọi tên của cô ở bên tai, Hàn Hi đột nhiên mở mắt, đối diện với ánh mắt lo lắng của bạn cùng phòng Phùng Kiều.
"Hàn Hi, cậu có sao không?" Phùng Kiều cẩn thận mở miệng, "Mình vừa vào phòng đã nghe thấy cậu nói mớ, cả người còn liên tục phát run. Nghĩ là cậu gặp ác mộng, cho nên liền đánh thức cậu."
"Cảm ơn."
Hàn Hi miễn cưỡng cười cười, giọng nói còn mang theo khàn khàn. Phùng Kiều thấy thế yên lòng, không nói thêm gì nữa, tự mình xuống thang giường.
Hàn Hi chậm lại một lát, chống người ngồi dậy. Thời tiết tháng sáu dần dần ấm lên, ngoài cửa sổ xanh biếc bừng bừng sức sống, cô lại trống rỗng cảm thấy một trận ý lạnh, không tự chủ được rùng mình một cái.
Phùng Kiều mở hộp đồ ăn, bao bì vang lên lên âm thanh sột soạt. Cô ấy vừa tháo đũa, vừa hỏi: "Hôm nay mình gọi món cá chua ngọt của Trương Ký, cậu có muốn tới nếm thử không? Áp chế kinh hãi."
"Không", Hàn Hi lắc đầu, "Cậu ăn đi."
Nói xong mới phản ứng lại, "Bây giờ cậu mới ăn cơm sao?"
Cô ngủ suốt cả buổi trưa.
"Vốn dĩ là cuối học kỳ nên có nhiều chuyện, Lâm phù thủy còn đột nhiên để cho bọn mình làm một cái thí nghiệm, giữa trưa hôm nay vẫn còn bận rộn nên quên ăn!"
Hàn Hi và Phùng Kiều ở cùng một phòng ký túc xá suốt ba năm, nhưng bởi vì Hàn Hi học thiết kế đồ họa hoạt hình, Phùng Kiều học kỹ thuật ủ rượu, chương trình học của hai người không có bất kỳ tương đồng nào, bình thường chỉ có ba khoảng thời gian sáng trưa tối mới có thể gặp mặt một lần, thời gian dài như vậy nhưng cũng chỉ quen biết sơ qua.
Nghe Phùng Kiều châm chọc, Hàn Hi cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
May mắn cô ấy là người có tính cách tùy tiện, cũng không quản Hàn Hi nữa, lấy máy tính bảng ra mở chương trình giải trí.
Hàn Hi nghe một hồi, sau đó xuống giường đi vệ sinh.
Vừa đóng cửa lại, bụng dưới liền truyền đến một trận quặn đau, sau đó cảm giác một chất lỏng từ trong người chảy ra. Cô nhíu mày, cúi đầu tính toán một chút. Xử lý xong, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Vốc nước hắt lên mặt, cô nhìn khuôn mặt trong gương, giọt nước chảy xuống trán, đi qua lông mày, mắt, má, môi, cằm của cô, cuối cùng rơi xuống đất vỡ nát.
Sửng sốt một lúc lâu, cô lau khô mặt.
Trong miệng Phùng Kiều đang ngậm cơm, vui vẻ xem chương trình, nghe thấy động tĩnh cửa mở thì quay đầu lại nhìn cô, giọng nói hàm hồ: "Có người gọi điện thoại cho cậu, vừa mới vang mấy tiếng."
Hàn Hi cầm lấy điện thoại di động, trên đó là điện thoại của chủ tịch hội sinh viên Vương Minh Viễn. Lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay là lễ tốt nghiệp do trường sắp xếp. Buổi lễ chính thức cử hành lúc ba giờ rưỡi.
Mà Hàn Hi, là người dẫn chương trình.
Buổi trưa cô cơm nước xong rồi ngủ trưa luôn chính là vì phải chuẩn bị cho buổi chiều, chỉ là không nghĩ tới sẽ mơ thấy cơn ác mộng kia, tỉnh lại nhưng đầu vẫn còn mơ hồ.
Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã hơn hai giờ rưỡi. Giấc ngủ này của cô dài hơn dự tính nhiều.
Trong điện thoại, Vương Minh Viễn nóng lòng như lửa đốt hỏi cô ở nơi nào, yêu cầu cô nhanh chóng đi qua trang điểm, tranh thủ thời gian diễn tập. Cô nói với Vương Minh Viễn sẽ đến ngay, sau đó cúp điện thoại.
Rời khỏi giao diện trò chuyện, đột nhiên nhìn thấy trên wechat có hai dấu chấm đỏ.
Mở ra nhìn, là hai tấm ảnh thân mật, trên ảnh một nam một nữ, quần áo trần trụi, động tác thân mật.
Vừa nhìn chính là một đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.
Đáng tiếc là, người đàn ông trong ảnh lại là bạn trai của Hàn Hi, Lâm Hách.
Hàn Hi mở ảnh lớn ra, ngón tay ấn xuống, động tác thuần thục lưu ảnh chụp trong album điện thoại di động. Vừa định rời khỏi giao diện trò chuyện, không ngờ lại có một tin nhắn khác.
[Có phải tối hôm qua Lâm Hách nói với cô anh ấy muốn về nhà với ba mẹ không? Đau lòng sao? Tối qua anh ấy vẫn luôn ở bên tôi.]
Ngón cái dừng ở phía trên nút rút lui, ánh mắt Hàn Hi trầm tĩnh, trong lòng cô đem tin tức này lặp đi lặp lại từ đầu tới đuôi hai lần, trong đầu nhớ tới tình cảnh chiều hôm qua Lâm Hách giải thích với cô buổi tối phải về nhà, cho nên không thể ở cùng cô.
Một lúc lâu sau, cô tắt điện thoại di động.