Lục Hành rất bận rộn, bận đến mức không có thời gian làm thủ tục ly hôn với tôi.
Buổi sáng khi tôi nói ly hôn với anh, anh đi thẳng qua người tôi không nói gì. Chỉ là thay một cái quần thể thao màu xám tro trước mặt tôi. Từ góc độ của tôi, vừa đúng lúc nhìn thấy cơ bụng tám múi của anh.
Tôi giơ tay lên định sờ một chút, nhưng lại hậm hực để tay xuống, niệm thanh tâm chú từ trong bộ nhớ truyền ra, nhanh chóng cầm tờ giấy ly hôn đã chuẩn bị từ trước đưa cho anh, anh chỉ liếc mắt qua rồi để xuống.
"Có chuyện gì thì đợi anh đi công tác về sẽ nói sau."
Đây chính là nguyên nhân tôi không thể không ly hôn với Lục Hành.
Hai người chúng tôi không có tình cảm.
Lục Hành lạnh nhạt với tôi là bởi vì anh tâm tâm niệm niệm ánh trăng sáng Tống Viện Viện, mà tôi không có cách nào niềm nở với anh chính là bởi vì
. . .
Tôi không phải người, tôi là một hệ thống, biệt danh Old Six.
Giới tính nữ, yêu cơ bụng. Không thích cười, bởi vì tính cách trời sinh của tôi là vậy.
Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ nữ chính, để cô thuận lợi trở thành bạn đời của nam chính.
Không ngờ lại xuất hiện lỗi trong thiết lập sau khi xuất bản, trực tiếp khiến CPU của tôi phát nóng, chờ đến lúc tôi tỉnh lại, đã ở đây.
Bên cạnh nam chính Lục Hành, trở thành vợ của anh.
Phần lớn bộ nhớ được cấy ghép trong não đã bị định dạng, trong tay chỉ có một máy nhận thông tin, dùng để tiếp nhận chỉ thị từ trụ sở chính.
Ví dụ như bây giờ, máy nhận thông tin gửi tin đến, kêu tôi đi theo Lục Hành ra sân bay.
Lục Hành đi công tác chắc hẳn là giả rồi, hẹn hò với nữ chính Tống Viện Viện mới là thật.
Nếu không trụ sở chính kêu tôi đi theo Lục Hành làm gì?
Tôi rón rén đi theo Lục Hành, quyết định nắm chứng cứ anh với Tống Viện Viện ở chung với nhau.
Không có người đàn ông nào hy vọng vợ theo dõi mình hết, cho nên nhất định Lục Hành sẽ bực bội, lúc này nữ chính dịu dàng bên cạnh anh, Lục Hành lập tức mê mệt.
Còn tôi thì che giấu tên tuổi và sự nghiệp, quay về trụ sở chính nhận chức nhân viên ưu tú ngay.
Theo dõi Lục Hành đến sân bay, một mình anh lấy hành lý đi về phía trước, xung quanh không có bóng dáng Tống Viện Viện.
Tôi buồn bực, người đâu?
Qua một hồi lâu, có người vội vàng chạy tới, đây chắc là nữ chính đúng không.
Tôi hắng giọng, trong đầu âm thầm chuẩn bị trước lời kịch bản, xông lên phía trước bắt gian.
"Được lắm Lục Hành, anh nói dối em đi công tác, thực tế là đi du lịch với người khác. Nếu như vậy, vậy anh ngay lập tức cùng Tống..."
Tôi còn chưa nói hết, người bên cạnh Lục Hành xoay người đối mặt với tôi.
"Trợ lý Lâm? Tại sao lại là anh?"
Trợ lý Lâm không hiểu gì nhìn tôi: "Bà chủ, tôi theo Lục tổng đi công tác ạ."
Không đúng, phải là Tống Viện Viện chứ?
Lục Hành cau mày, bàn tay dán lên trán tôi:
"Có phải hai ngày trước bị sốt còn chưa khỏe không? Nói nhảm cái gì vậy?"
Thân mật trước mặt trợ lý Lâm như thế, tôi có chút ngại ngùng, qua loa đẩy Lục Hành ra.
Sắc mặt Lục Hành không tốt nhìn tôi một cái, đưa vé máy bay trên tay cho trợ lý Lâm:
"Đi nói cho đối tác biết, hội nghị của chúng ta đổi thành online."
Trong máy nhận thông tin không gửi đến thông báo tiếp theo, tôi không biết nên làm gì, đành phải vui vẻ đi sau lưng Lục Hành, khó hiểu hỏi sao lại không đi công tác nữa.
Lục Hành lạnh lẽo nhìn tôi:
"Em theo tới sân bay, không phải muốn anh về nhà bầu bạn với em à?"
Loài người cao ngạo!