Nghiêm Thấm đi tới tìm đồ ăn vặt, nhìn đồ vật trong tay anh, không có chút nào ngượng ngùng, còn chủ động cầm lấy.
“Em, bỏ vào?” Anh hỏi.
Câu hỏi này có chút thừa, bọn họ chỉ có hai người, không phải cô trộm bỏ vào thì còn ai.
Cô gái nhỏ sờ soạng bên trong túi mua hàng một lúc, lấy ra hai hộp, ba hộp xếp ngay ngắn thẳng hàng, bàn tay trắng nõn chỉ từng cái một, “Loại này là loại đặc biệt, loại này là loại vân, còn loại này là loại có gai, theo anh cái nào thì tốt?”
Anh cũng được tính học thức uyên bác, mặc dù cũng có những bài khó, nhưng cũng không rối loạn bằng lần này.
Hơn nữa, anh cho rằng cô chỉ mua một cái, ai ngờ cô trộm bỏ vào hẳn ba hộp!
“Em lấy mấy thứ này làm gì?”
Nghiêm Thấm: “Có nhu cầu phải dùng.”
Bên tai Thẩm Dịch An ửng đỏ: “Không cần.”
Nghiêm Thấm nghiêng đầu, bộ dáng xem ra rất nghiêm túc: “Không thể có tiểu bảo bảo.”
“Em—“ Cổ anh hiện tại đều đỏ, thu lại tất cả những gì cô bày trên bàn, “Không được!”
Cô vẫn đang còn là một cô gái nhỏ, sao có thể có tiểu bảo bảo nào.
Anh giơ tay muốn vứt vào thùng rác, Nghiêm Thấm đoạt trở về, “Không được vứt.”
Thẩm Dịch An nhíu mày: “Một cô gái không thể tuỳ tiện mua những thứ này.”
Cô nói hùng hồn đầy lý lẽ, “Là cho anh dùng.”
Thẩm Dịch An: “…”
Cô xoay người, đi vào phòng giấu kỹ, không cho anh cơ hội vứt bỏ.
Thẩm Dịch An nhìn bóng dáng cô, không tiếng động thở dài, thực sự khiến anh đau đầu.
Thu dọn xong đồ ăn, anh ở lại phòng bếp nấu cơm, cô gái nhỏ lấy kem ra ăn, khi cô đi ra anh không quên nhắc nhở: “Một ngày chỉ được ăn một cái.”
Cô xem gameshow, gật đầu cho có lệ.
Cửa phòng bếp đóng lại, tiếng máy hút mùi bị ngăn cách ở bên trong, không làm ảnh hưởng cô xem TV.
“Thấm Thấm, tới uống canh.” Anh ở bên trong nói vọng ra.
Nhưng cô gái nhỏ ở bên ngoài lại không có động tĩnh gì.
Xem TV chuyên chú như vậy?
Anh đẩy cửa phòng bếp, bưng bát ra, lại thấy cô gái nhỏ đang ôm bụng nằm trên sô pha, trông cô đang rất khó chịu.
Thẩm Dịch An đặt bát lên bàn, đi đến trước mặt cô: “Sao vậy?”
Nghiêm Thấm uể oải, “Đau bụng.”
Anh dừng một chút, vô thức suy nghĩ có phải cô đau bụng đến tháng hay không, nhưng tầm mắt lại nhìn thấy bốn hộp kem trống không trên bàn, sắc mặt lập tức nghiêm nghị: “Em—“
Đang định mở miệng trách mắng cô, nhưng nhìn cô ôm bụng khó chịu, bao nhiêu lời nói đều nuốt xuống hết.
Khuôn mặt âm trầm ôm cô vào giường, đặt miếng giữ ấm lên bụng cho cô, “Anh đi nấu canh gừng.”
Anh tức giận, cô đã nhìn ra, bàn tay giữ tay áo anh nhưng anh đều không để ý.
Uống canh gừng, còn có thêm bảo bảo giữ ấm bên ngoài, cô dần cảm thấy thoải mái.
Trên bàn ăn, anh không nói một lời nào chỉ lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô nhưng ngoài mặt hiện rõ không định bỏ qua cho cô.
Cô gái nhỏ chủ động làm lành: “Lát nữa để em rửa bát.”
Anh nhìn cô một cái, vẫn không nói lời nào.
Người này một khi tức giận sẽ lạnh nhạt với cô, nhưng không phải không quan tâm đến cô, mà vẫn như cũ chăm sóc cho cô, chỉ là không thèm nói với cô một câu.
Cô chủ động làm lành cũng coi như không nhìn thấy.
“Món này ăn rất ngon.” Cô gắp đồ ăn cho anh, đặt vào trong bát anh.
Thẩm Dịch An lại nhìn cô một cái, trầm mặc như cũ.
Nghiêm Thấm mím môi, ăn thêm một chút nữa, thấy anh vẫn như cũ không để ý tới mình, đặt đũa xuống: “Em ăn no rồi.”
Sau đó ôm miếng giữ ấm, đi dép trong nhà “Loẹt xoẹt” đi về phòng: Đáng ghét.
Thẩm Dịch An cũng không có tâm trạng ăn, buông đũa, uống ngụm nước, thở dài, dọn bát đũa trên bàn.
Buổi tối, anh ngồi trong phòng lên mạng, nghe thấy tiếng động trong bếp, bàn tay dùng chuột dừng một chút.
EDITOR: Đào Phùng Lan Phương
Năm phút sau.
“Cốc cốc cốc—“
Cô nói: “Em vào nhé.”
Sau đó trực tiếp đá văng cửa ra….
Thẩm Dịch An nghe thấy tiếng, ngẩng đầu, thu vào mắt là cô gái nhỏ đang cẩn thận bưng bát vào đây. Trong bát không biết là gì, còn bốc hơi nóng.
Lo sợ cô bị bỏng, anh giơ tay nhận lấy.
Nghiêm Thấm đứng trước mặt anh xoa xoa ngón tay hồng hồng, Thẩm Dịch An ngồi trên ghế nhìn đến, kéo cô đến gần anh, nhẹ nhàng thổi: “Trong bát là gì?”
Cô cúi đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Nước đường đỏ.”
Tầm mắt anh theo bản năng dừng trên người cô: “Bụng còn đau?”
Cô nói: “Em nấu cho anh.”
Anh ngước mắt: “Anh?”
Cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh, gật đầu: “Em nấu nước đường đỏ cho anh uống, anh đừng tức giận với em.”
Con gái mỗi lần tới tháng rất hay tức giận, thường uống nước đường đỏ, bây giờ anh đang tức giận, cô liền nấu cho anh uống.
Thẩm Dịch An ngây ra một lúc, ánh mắt mờ mịt: “Biết sai rồi?”
Cô gái nhỏ lúc này lại rất ngoan, dựa đầu vào vai anh, gật đầu như tỏi.
“Tịch thu kem, về sau mùa đông không được ăn.” Anh không nên mềm lòng ngay từ đầu, trời đã bắt đầu lạnh còn cho cô ăn kem.
“Nhưng…..” Cô vẫn muốn vớt vát lại mấy hộp kem của mình.
“Không có nhưng.” Anh nói.
Cô gái nhỏ cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đồng ý.