Chương 4

︵Mùa hoa rơi lại gặp chàng︵

Tác giả: Hắc Dương Vu Hà

Edit: Ngạo Nguyệt

•.¸♡♡¸.•

Ta nhìn hắn bởi vì ta bỗng nhiên xuất hiện mà hoảng loạn, mở miệng:

"Nói cho ngươi một bí mật.

"Kỳ thật ta không phải là một tiểu cung nữ.

"Ta là công chúa sinh ra trong lãnh cung.

"Tên ta là Lăng Hoa.

"Mẫu thân ta sinh ra ta không được bao lâu liền mất.

"Cho nên, ta cũng là người không có mẫu thân".

Ta đem toàn bộ thân thế của mình nói ra.

Ta nghĩ rồi lại nghĩ, cho hắn biết ta đồng cảm với hắn vì chính bản thân ta cũng như vậy.

Đây là phương pháp duy nhất an ủi hắn mà ta có thể nghĩ đến.

Mà hắn......

Hắn nhìn ta bỗng nhiên nhảy ra, dùng tay che lại thân thể trần trụi của mình, ngữ khí có chút nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi đi xuống cho ta!" – Hắn nói.

Ta: "......Khụ, dáng người không tồi."

Ta nói, vừa nghĩ đến tám khối cơ bụng đã lơ đãng nhìn thấy, mặt đỏ hồng, nhanh chóng nhảy trở về.

14.

Hai chúng ta lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, quần áo của hắn đã phơi khô, hắn mặc lại đồ sau đó liền trở lại trong yến hội.

Lúc gần đi ta uy hϊếp hắn:

"Trở về hảo hảo nghĩ xem phải tạ lễ cho ta cái gì, bằng không ta đem chuyện này truyền cho cả hoàng cung đều biết."

Hắn hừ lạnh một tiếng, không phản ứng ta, phất tay áo rời đi.

Ta lúc ấy chỉ là nói như vậy, kỳ thật có tạ lễ hay không tạ lễ đều không sao cả.

Lại không nghĩ rằng vài ngày sau, hắn thế nhưng thật sự mang theo tạ lễ lại đây.

Ngày đó ánh mặt trời vừa đủ ấm áp, ta nằm ở dưới bóng cây ngủ gật.

Mơ màng ngủ trong chốc lát, trên mặt có chút ngứa, vừa mở mắt, liền thấy hắn nằm ở bên cạnh ta, giống như cũng ngủ rồi.

Ta vươn vai, quan sát khuôn mặt hắn khi ngủ.

Thấy mặt hắn hồng hồng, ta tự hỏi chẳng lẽ là ánh mặt trời này quá chói, hắn phơi đến hồng cả người?

Vì thế ta đứng dậy, định đi kiếm đồ che cho hắn một chút.

Hắn thế nhưng lại mở bừng mắt.

"A ~ ngủ thật thoải mái." – Ta xem hắn ra vẻ duỗi duỗi người, giống như mới nhìn thấy ta:

"Ủa, ngươi tỉnh?"

Thầm nghĩ sao hắn lại nói cái lời vô nghĩa này, ngoài miệng lại hỏi hắn:

"Ngươi tới đây từ lúc nào rồi? Tại sao không gọi ta dậy?"

"Ta vừa tới." – Hắn nói.

"Vừa tới đã ngủ rồi?" – Ta hồ nghi mà nhìn về phía hắn.

Người hắn cứng lại, trên mặt càng thêm đỏ ửng:

"Đúng vậy...... Ý ta là...... Bởi vì vừa ngủ một lát, cho nên tương đương với vừa tới."

Ta híp mắt lại.

Cảm thấy lời giải thích của hắn kỳ quái, lại không hiểu kỳ quái ở chỗ nào.

"Vậy ngươi đang rất nhàn hạ đi." – Cuối cùng ta chỉ nói như vậy.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, liên tục gật đầu, tiến đến bên cạnh ta:

"Bởi vì gần đây không có trận chiến nào phải đánh, cho nên không cần tập luyện mỗi ngày".

Hắn tiến về phía ta hơi gần, ta có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng thoáng chút rung động.

Ta ho nhẹ một tiếng, vươn tay về phía hắn:

"Lấy ra đây đi."

"Cái gì?" – Hắn hỏi.

"Đương nhiên là tạ lễ của ta." – Ta nói.

Hắn từ phía sau móc ra một cái túi giấy đưa cho ta, biểu tình có chút u oán:

"Tại sao ngươi lại chỉ nghĩ đến tạ lễ?"

Lực chú ý của ta đều đặt trên túi giấy, thuận miệng nói:

"Bằng không ta phải nghĩ cái gì?"

"Nghĩ đến ta nè" – Ta nghe thấy hắn nói như vậy.

Ta đột nhiên ngẩng đầu.

15.

"Khụ, ta, ý ta là, nghĩ đến việc ta đem túi giấy này tiến vào, rất là không dễ dàng nha, rốt cuộc đây chính là hoàng cung".

Hắn hoang mang rối loạn giấu đầu lòi đuôi.

Ta không biết vì sao cũng ngại ngùng theo.

Đành phải nói hùa cùng hắn:

"Đúng rồi, vậy ngươi vào bằng cách nào?"

Hắn từ bên hông lấy ra một sợi dây thừng, phía đầu dây thừng có móc một cái trảo câu.

Thấy ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn hướng về phía ta làm một cái thủ thế:

"Hây...!!!!"

"Ngươi điên rồi! Bị bắt được thì làm sao bây giờ?"

Gia hỏa này, thế nhưng lại trèo tường tiến vào đây.

Hắn hướng ta đắc ý, cười cười nói nói:

"Ta trộm trong thư phòng gia gia một tấm bảng biểu thời gian thay ca của cấm vệ quân, để ý một chút sẽ không có việc gì."

Hắn tươi cười loá cả mắt ta, ta nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.

Tim ta đập bùm bùm trong l*иg ngực.

Hắn vẫn luôn ở một bên nhìn ta: "Ngươi làm sao vậy?"

Ta chột dạ, ta quẫn bách, nhất thời không trả lời được.

Ánh mắt dừng ở trên túi giấy hắn cho ta, tay mở nó ra, nhìn thấy bên trong là một bao đường mạch nha.

Ta liền lấy cái này làm cớ che giấu:

"Ít nói nhảm! Ta cứu ngươi một mạng, ngươi liền cho ta một cái bao này?"

Hắn ho nhẹ một tiếng, cũng lập tức nói:

"Nếu ngươi không hài lòng, lần sau ta sẽ mang thứ khác đến."

Hắn nói lời này thập phần tự nhiên, giống như sớm biết rằng ta sẽ nói như vậy.

Ngược lại ta không biết nói cái gì cho phải.

Hắn cười cười, từ trong bao giấy lấy ra một khối đường nhét vào trong miệng ta, ngón tay trong lúc lơ đãng cọ qua khóe môi ta:

"Ngươi ăn một cái đi, ngọt lắm".

Hắn lại tùy ý cầm một khối đường ném vào trong miệng chính mình, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới chuyện này.

Có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều.

Hình như hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, từ bên hông sờ mó, lấy ra một khối ngọc bài:

"Đây là của ngươi" – Hắn nói.

Không sai, đây là của ta.

Đây là ngọc bài chứng minh thân phận mà Nội Vụ Phủ cấp cho hoàng tử cùng các công chúa, mặt trên có khắc tên của ta — Lăng Hoa.

Vào hai ngày trước, cái hôm ta nhảy xuống hồ nước cứu Hàn Trạc, ngọc bài này đã rơi mất

Lòng ta biết nhất định là khi cứu hắn đã không cẩn thận rơi mất. Nhưng ta lại không rõ là rơi nơi nào, xong việc ta liền tự mình đi tìm, chỉ là không tìm được.

Không ngờ rằng bị hắn nhặt được.

Chỉ là ngọc bài này có chút khác ngọc bài ta đánh mất, ban đầu chỉ là một khối bài treo vài sợi tua đơn giản, hiện tại có người đã cài thêm một miếng ngọc tròn tinh xảo phía đầu sợi tua.

"Khụ, chỉ là trong tay ta vừa lúc có một khối ngọc đẹp cùng với cái thẻ bài này tương xứng, vì thế tiện tay móc nó vào mà thôi." – Hắn nói, biểu hiện đến thập phần tùy ý.

Ta vuốt ve miếng ngọc này, hiển nhiên là loại ngọc thượng hạng nhất, trong lòng chợt dâng lên một ý niệm.

Chẳng lẽ...... Đây mới là tạ lễ?

Ta ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn đang nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau, hắn cười nói:

"Nhận lấy đi, lần này đừng đánh mất nữa a."

Tâm ta bỗng dưng nhảy loạn.

Từ sau hôm đó hắn liền thường xuyên lại đây.

Mỗi lần tới sẽ mang cho ta một ít đồ vật, hoặc là một túi điểm tâm, hoặc là mấy món đồ chơi, ở trong miệng hắn đó đều là tạ lễ.

Bởi vì hắn là trộm tiến vào, hai chúng ta cũng không dám đi loạn khắp nơi.

Chúng ta chỉ ở trong mấy viện tử cũ nát trong lãnh cung, hoặc ở dưới mấy cây đào chỗ hẻo lánh. Hắn kể cho ta nhiều chuyện thú vị ngoài cung, kể cho ta phong cảnh nơi biên cương, biểu diễn cho ta xem những thế võ hắn đang luyện.

Việc gặp gỡ hắn đã trở thành một bí mật nho nhỏ trong lòng ta. Vì tránh những phiền toái không cần thiết, ta đều không có nói với ai, kể cả các vị nương nương trong lãnh cung cũng không hề biết.

Mỗi một ngày lại một ngày qua đi, có hắn làm bạn đã trở thành thói quen của ta.

Rồi một ngày, ta ở dưới tàng cây đợi hắn thật lâu, cũng không thấy hắn xuất hiện.

16.

Hốt hoảng trở lại lãnh cung, ta cắm đầu chui về phòng mình.

Ta cho rằng mình sẽ tức giận hoặc là ủy khuất, vậy mà đều không phải.

Ta thập phần lo lắng, lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện.

Trong cung không có tin tức, ta hỏi thăm nửa ngày, cũng không nghe được lời đồn đãi nào về hắn.

Ta đành phải chờ hắn, đã rất lâu, mỗi ngày đều là đang đợi hắn.

Từ trong miệng các cung nhân biết được gần đây biên quan thái bình, cho nên khẳng định hắn không phải đi đánh giặc.

Vậy hắn vì cái gì mà không tới đây?

Trong lòng ta suy đoán rất nhiều, đoán hắn hay là bị phát hiện rồi nhốt lại, đoán hắn có phải có việc gì bận rộn hay không.

Ta cực lực thay hắn tìm lý do không tới, trong đầu lại vẫn là không thể ngăn mình nghĩ đến cái ý tưởng không tốt này —— hắn có phải hay không, chỉ là không muốn tới đây.

Lòng người thay đổi, ta ở trong lãnh cung thật sự đã thấy quá nhiều.

Lãnh cung cứ cách một đoạn thời gian lại có thêm một vị nương nương, có vị nào là chưa từng nhận sủng ái từ phụ hoàng ta?

Còn không phải là qua một đoạn thời gian liền chán ghét, liền quên mất.

Cứ nghĩ như vậy, ta lại càng ủy khuất.

Ngươi nếu như phải rời đi, ít nhất hãy nói cho ta một tiếng chứ.

Hai tháng sau ta lại nhìn thấy hắn lần nữa.

Ngày ấy ta đi hoán y cục lấy cây gậy giặt quần áo, trên đường đi ta cố tình vòng qua nơi bọn ta thường gặp nhau, nhìn một cái.

Kết quả thế nhưng thật sự nhìn thấy hắn ngồi ở dưới tàng cây.

Hắn cười vẫy vẫy tay với ta.

Ta sửng sốt chớp chớp mắt, một lúc sau liền chạy như bay đến đó.

"Ngươi, ngươi......"

Đến trước mặt hắn, ta lại nhất thời không biết nên nói cái gì.

Là nói cho hắn ta tức giận bao nhiêu khi hắn đi không một lời từ biệt? Hay là hắn một câu không nói liền biến mất khiến ta có bao nhiêu uỷ khuất? Hoặc là ta vui sướиɠ biết bao nhiêu khi hiện tại lại nhìn thấy hắn đây?

Lời còn chưa kịp nói, nước mắt ta đã rớt xuống trước.

Hắn vội vàng đứng lên, nhanh chóng đi lại gần bên người, nâng mặt ta lên:

"Đừng khóc đừng khóc, là ta sai rồi......"

"Ngươi làm sao lại lâu như vậy mới đến!!!!" – Ta rống hắn.

Hắn cợt nhả tiến về phía ta càng thêm gần:

"Ngươi nhớ ta sao?"

Ta thẹn quá thành giận:

"Ngươi nói bậy! Ta không có!"

Hắn thấy ta quẫn bách liền không buông tha:

"Không có vậy ngươi sao lại đỏ mặt!"

Ta vừa xấu hổ vừa bực, đẩy hắn một phát, lại không nghĩ tới hắn lảo đảo một cái liền ngã xuống dưới đất.

Ta hoảng sợ, nhìn kỹ, chỗ mắt cá chân bên chân trái hắn có vết máu nhàn nhạt.

"Đây là làm sao vậy?"

Ta bất chấp tất cả, lập tức ngồi xổm xuống xem xét.

Trên mặt hắn lập tức biến thành bộ dáng đáng thương:

"Hai tháng trước lúc huấn luyện có chút ngoài ý muốn, chém vào chân, mới vừa rồi trèo tường không cẩn thận làm miệng vết thương nứt ra rồi".

Ta ngẩn ra.

Hoá ra đây là nguyên nhân hắn lỡ hẹn.

Không phải là đã quên ta, cũng không phải bỏ mặc ta, chẳng qua hắn bị thương, tới không được.

Mới vừa rồi vì lo lắng mà quên hết cảm xúc, ta hiện tại, chỉ cảm thấy hổ thẹn, chỉ cảm thấy đau lòng.

Vì thế ta khóc càng lợi hại hơn.

Hắn nóng nảy, hoảng loạn mà lấy tay áo lau nước mắt cho ta, bỗng dưng giơ tay cho chính mình một tát, lại nói:

"Đừng khóc đừng khóc, ta hỗn đản, ta không nên hù dọa ngươi, kỳ thật một chút cũng không đau".

Ta thút tha thút thít ngừng nức nở, đôi mắt hồng hồng, nhìn về phía hắn:

"Nói thật?"

"Đúng vậy......" – Hắn nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt của ta:

"Chỉ đau một chút."

Ta bẹp miệng, giơ tay đánh một quyền vào ngực hắn:

"Ngươi tại sao không chờ thương thế khỏi hẳn rồi qua đây? Dù sao đều đã qua......"

Lời nói còn chưa nói xong, hắn nắm lấy tay ta đặt ở trước ngực, không cho ta giãy giụa, nghiêm túc mà nhìn ta:

"Không quan hệ, chỉ đau một chút, ta chịu được" – Hắn nói.

Ta ngây người.

Hắn thấy ta không phản ứng, lại nắm tay ta chặt hơn, dường như tiến thêm một bước mà nói với ta một lần nữa:

"Thật sự nhìn thấy ngươi ta liền không đau nữa".

Ta...... Vẫn là không phản ứng.

Ta không biết phản ứng như thế nào.

Ánh mắt hắn thanh triệt, nghiêm túc, thẳng thắn thành khẩn.

Ta cảm giác được trái tim mình đập bùm bùm, giống như nảy ra một loại rung động xa lạ.

Nhưng mà ta nên đáp lại hắn như thế nào đây.

Đầu ta thậm chí không thể suy nghĩ nghiêm túc một câu trả lời.

Cho nên ta chạy.

Ta ném xuống một câu:

"Ta đi lấy chút kim sang dược".

Rồi hoảng loạn mà chạy. Chạy liền một mạch đến góc tường của lãnh cung, ta vẫn không thể trấn định được.

Trong đầu lăn qua lộn lại chỉ có thần sắc nghiêm túc của hắn, còn có câu nói kia.

Mặc kệ ta cố gắng hít sâu như thế nào, một suy nghĩ không thể khống chế được vẫn chui ra —

Hắn là bởi vì ta khóc cho nên mới nói lời này an ủi ta hay là vì thích ta đây...

17.

Ta thất thần vào trong phòng lấy dược, toàn bộ quá trình không ngừng suy tư, nói không chừng là chính mình nghĩ sai rồi, hắn nói lời này có lẽ chỉ là an ủi ta.

Chính là trong lòng lại không nhịn được nghĩ lỡ như vạn nhất hắn thật là thích ta thì như thế nào đây?

Cảm tình mông lung, ái muội không rõ cùng hoài nghi không ngừng, ta cảm giác chính mình càng thêm lo âu.

Cho nên khi trở về ta liền quyết định, phải hỏi hắn cho rõ ràng, hắn là mang tâm tư như thế nào đến nói với ta như vậy.

Ta cổ vũ chính mình, kết quả lúc ta mang theo dược trở về, hắn lại mở miệng nói trước:

"Mới vừa rồi là ta đường đột, ngươi...... Đừng để ý."

Đừng để ý?

Ta nhíu mày.

Cho nên vừa rồi làm tim ta đập bịch bịch là lời tùy tiện sao?

Là lời nói không cần để ý sao?

Một trận rối rắm như vậy hàm hồ qua đi, ta không chỉ không có cảm giác nhẹ nhàng hơn được chút nào, ngược lại trong lòng sinh ra cảm giác bị trêu chọc nên tức giận.

Ta liếc mắt nhìn hắn, không nói một lời bôi thuốc.

(Còn tiếp)

•.¸♡♡¸.•