Chương 3

︵Mùa hoa rơi lại gặp chàng︵

Tác giả: Hắc Dương Vu Hà

Edit: Ngạo Nguyệt

•.¸♡♡¸.•

Thế nhưng, ở trong cung không một ai để ý đến việc ta được sinh ra

Các nàng vẫn là nhịn ăn nhịn mặc, nuôi ta khôn lớn.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Hàn Trạc, hắn vẫn còn là một tiểu tướng quân kinh tài tuyệt diễm.

Năm ấy ta mười bốn tuổi, thật không dễ dàng mới né tránh được hết các thái giám cung nữ trông coi, trộm vào Ngự Thiện Phòng tìm chút đồ ăn ngon.

Nghe nói phụ hoàng đang ở trong cung mở tiệc chiêu đãi Phụ Quốc tướng quân thắng trận khải hoàn, nên lúc này Ngự Thiện Phòng có rất nhiều đồ ăn.

Ta chọn lựa một hồi hết ăn lại uống, đến khi căng bụng, lại tìm thêm một chút điểm tâm cất vào túi.

Lúc trở về khi đi ngang qua hồ sen, ta mơ hồ nghe thấy hình như có tiếng kêu cứu.

Ta tập trung nhìn ngó xung quanh, liền thấy một thiếu niên đang vẫy vùng trong hồ.

Ta vốn thiện tâm, không hề nghĩ ngợi, nhảy một cái ùm xuống nước bơi đi vào.

Ta biết bơi.

Đây là kỹ năng mà một vị thái giám phụ trách quét dọn đã dạy ta.

Ta tuy không có phong hào, cũng không có tiền tiêu hàng tháng, nhưng thân phận nữ nhi của Hoàng Thượng lại là hàng thật giá thật.

Cho nên theo lý mà nói, lãnh cung là nơi giam giữ phế phi, ta không phải phế phi, đương nhiên không ai quản được ta.

Ta thường xuyên từ lãnh cung chạy ra ngoài chơi.

Còn cố tình tránh đi các chỗ quý nhân hay đi lại trong cung, những nơi ta đi đều là chỗ quạnh quẽ.

Những người ta quen biết, trừ bỏ nhóm phế phi trong lãnh cung thì chính là mấy cung nữ cùng thái giám ở những chỗ hoang vắng kia.

Khi còn nhỏ ta từng không cẩn thận rơi vào cái hồ sen này, thiếu chút nữa chết đuối, là lão thái giám kia đã cứu ta, cũng đạy ta bơi lội.

Bởi vậy lần này khi ta nhìn thấy có người cũng rớt ở trong nước giống ta, ta cũng giống lão thái giám đã cứu ta năm đó, không một chút do dự liền nhảy xuống đi cứu hắn.

Chỉ là......

Hắn thật nặng a!

May ta vừa mới ở Ngự Thiện Phòng ăn thật nhiều, bằng không có khi còn không thể túm nổi hắn.

Chờ ta lấy sức chín trâu hai hổ đem hắn kéo lên, sắc mặt hắn đã trắng bệch, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Ta hoảng sợ.

Thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã chết.

Nằm ở trên ngực hắn nghe nghe, thật may còn có thể nghe được tiếng tim đập mỏng manh.

Việc này không thể chậm trễ, ta chỉ có thể áp dụng phương pháp — hô hấp nhân tạo.

Ta hít sâu một hơi, phồng miệng lên thổi vào trong miệng hắn.

Hiệu quả thật nhanh, mới thổi được mấy phát, hắn liền ho khan tỉnh lại.

Chỉ là hắn hẳn đã nhìn thấy ta vừa rồi độ khí cho hắn, bỗng nhiên kinh hoàng ngồi dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào ta:

"Ngươi, ngươi mới vừa rồi......"

Ta kỳ thật cũng có chút ngượng ngùng.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, đều là ta tới cứu hắn, thái độ này của hắn là như thế nào?

Ta tức khắc bực bội.

Nâng lên tay gõ hắn một chút.

"Ngươi cái gì ngươi! Nếu không phải ta, ngươi sớm đã thành quỷ chết chìm!"

Hắn lập tức im lặng.

Ta nhân cơ hội này đánh giá hắn.

Thấy hắn lúc này tuy có chút chật vật, nhưng một thân cẩm y hoa phục, mi thanh mục tú, mặt như quan ngọc, lại là một thiếu niên lang thập phần tuấn mỹ.

Ta nuốt nuốt nước miếng.

Cầm lòng không đậu gật gật đầu.

Đúng vậy, là ta vớt được!

12.

"Ngươi là ai? Tại sao lại rơi vào hồ nước?"

Ta ngồi một bên đánh giá hắn, một bên hỏi thân phận của hắn.

Nhìn bộ dáng của hắn không phú thì quý, hơn nữa còn có thể xuất hiện ở trong cung, thân phận tất nhiên bất phàm.

Hắn như là không muốn lại gần, lấy lại bình tĩnh nhìn ta liếc mắt một cái, lạnh lùng lại ngạo khí nói:

"Ta là cháu trai của Phụ Quốc tướng quân, Hàn Trạc."

Ta ngẩn ra.

Bởi vì ta từng nghe nói đến hắn.

Phụ Quốc tướng quân Hàn Lâm là chiến thần bảo vệ đất nước, tung hoành sa trường vài chục năm, không một lần chiến bại.

Hiện giờ tuy tuổi đã cao, nhưng con trai người là Hàn Thành kế thừa y bát này của tướng quân, ở trên chiến trường cũng ít có người có thể chống lại.

Điều tốt là danh tiếng phụ tử bọn họ khiến người người kinh sợ, triều chính hiện giờ do phụ hoàng ta cai trị tuy thành một bãi bùn lầy, thế nhưng nước láng giềng lại trước sau không dám có một chút xâm phạm nào.

Gần đây nghe nói, trong quân lại xuất hiện một tiểu tướng quân kinh tài tuyệt diễm, người nọ là con trai của Hàn Thành,

cháu trai của Hàn Lâm, Hàn Trạc.

Từ nhỏ liền theo tổ phụ cùng phụ thân lên chiến trường, tuổi còn trẻ đã gϊếŧ địch vô số, từng đơn thương độc mã lấy thủ cấp của địch, trên phương diện mang binh không giống là tài hoa bình thường.

Hàn Trạc người này tướng mạo phóng khoáng, diện mạo tuấn mỹ, nghe nói là mục tiêu mà các vị quý nhân tiểu thư ở kinh thành đều theo đuổi.

Mà người lợi hại như vậy...

"Cho nên, ngươi như thế nào rớt vào trong nước?" - Ta tò mò hỏi.

Hàn Trạc khựng lại.

Mới vừa rồi trên mặt còn ngạo nghễ liền hiện lên thần sắc xấu hổ.

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Không cần ngươi quản!"

Ta nhìn vào trong mắt, tức khắc nổi giận.

Mệt ta còn là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn lại chính là cái thái độ này.

Ta cũng là người có tự trọng, lập tức liền tự mình ngồi dưới đất, không nói thêm lời nào.

Mới vừa rồi vì cứu hắn mà mất rất nhiều công sức, đến bây giờ cả người ta ướt ướt dính dính không còn sức lực.

Cho nên ta mang vẻ mặt khó chịu mà ở một bên vắt bớt nước trong quần áo.

Hắn mấy lần nhìn về phía ta, đều là muốn nói lại thôi.

Ta làm bộ không nhìn thấy.

Chính là không để ý tới hắn.

Kết quả hắn liền như vậy từ bỏ, cũng yên lặng học ta thu thập lại quần áo của chính mình.

Cơn giận không tên mà ta vừa tức khắc bốc lên, giống như một quyền đánh vào trong bông cứ như vậy vô lực.

Ngươi như thế nào lại không nói cái gì ra để dỗ dành ta, cứ như vậy trầm mặc là cớ làm sao!

Nhưng ở trong tình huống này, mới vừa rồi hắn nói "Không cần ngươi quản" là ta liền không nói chuyện, hiện tại đã mất đi cơ hội mắng hắn.

Ta thực buồn bực.

Khi tay ta sờ đến điểm tâm lấy ra từ Ngự Thiện Phòng vẫn để trong l*иg ngực, ta càng buồn bực.

Móc ra túi điểm tâm vừa sờ thấy, ở bên trong những thứ điểm tâm tinh xảo đã trở thành bột nhão.

"Đây là cái gì?" Hắn thò mặt tới hỏi.

Lần này ta lập tức bắt được thời cơ, hướng hắn phát hỏa:

"Đều tại ngươi! Vì cứu ngươi mà ta thật vất vả, hỏng hết túi điểm tâm còn chưa ăn! Ngươi định bồi thường cho ta như thế nào?"

Lòng ta thầm nghĩ hắn sẽ có phần áy náy đi.

Kết quả hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ mà nhìn một cái, nhàn nhạt nói:

"Còn không phải là mấy khối điểm tâm......"

Ta cảm giác chính mình muốn bùng nổ.

Không cùng hắn nhiều lời, ta vung tay áo, đứng dậy xoay người liền đi, coi như chính mình mới vừa rồi phát một mảnh thiện tâm đều là cho chó ăn.

"Từ từ!" - Hắn gọi ta lại.

"Làm gì?" - Ta tức giận quay đầu lại.

Tò mò nghe xem hắn nói gì, nếu hắn vẫn là cái thái độ kia, ta liền đem hắn đẩy lại xuống nước.

"Mới vừa rồi là ta thất lễ, đa tạ ngươi cứu ta." - Hắn giống như ngượng ngùng, xoay đầu sang chỗ khác mà nói.

Ta sắc mặt lúc này mới hòa hoãn lại

Đang muốn nói chuyện, hắn lại miệng lưỡi nhanh nhẹn mà nói:

"Ngươi dẫn ta đến một cái sân không người đi."

Ta sắc mặt tức khắc càng xấu

Lại vẫn là có chút tò mò, mạnh mẽ nhịn xuống hỏi hắn:

"Ngươi tìm sân làm cái gì?"

Hắn không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng:

"Một cái tiểu cung nữ như ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi đi ngươi cứ đi là được!"

Cung nữ?

Ta cúi đầu xem bộ dáng của chính mình, không có sai, quần áo ta mặc đích thực là cung nữ.

"Còn có......" - Hắn thần sắc càng thêm không được tự nhiên.

Ấp a ấp úng một lúc lâu mới nói ra: "Ta...... Rớt trong nước chuyện này đừng nói với bất kỳ ai."

Ta sửng sốt.

Có chút biết được hắn muốn làm gì.

Ngẩng đầu nhìn nhìn vầng thái dương đang chói lọi trên bầu trời, hắn chẳng lẽ...... là muốn tìm một cái địa phương đem quần áo phơi khô sao.

Nhận thấy được chân tướng ta lộ ra một nụ cười "Hiền lành" đối với hắn.

"Ngươi nói, ta tại sao phải giúp ngươi đi?"

13.

Hắn nhìn ta với ánh mắt không thể nào tin được, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên thần sắc kinh ngạc.

"Một cái cung nữ nho nhỏ như ngươi, nghe lệnh hành sự là được, nếu suy nghĩ cái khác ta báo cáo Hoàng Hậu trừng phạt ngươi." - Hắn nói như vậy.

Trong lòng ta cười lạnh.

Còn tốt lắm, lại dám uy hϊếp ta.

Ta xoay người liền đi.

"Ai...... Từ từ!" - Hắn lập tức ở sau ta kêu lên.

Ta dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Hắn do dự một lúc lâu, ngữ khí mềm mại hơn nói:

"Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ngày sau ta chắc chắn có báo đáp."

"Ngươi định báo đáp như nào?" - Ta phẩy tay áo xuống hỏi.

"Ngươi muốn cái gì?" - Hắn hỏi lại ta.

Vấn đề này khiến ta tự hỏi một chút.

Thứ ta muốn nhất, đương nhiên là được rời khỏi cái chốn l*иg giam tên gọi cung đình này.

Chính là chuyện này, nghĩ liền nghĩ hắn cũng không làm được.

Nghĩ đến đây, tâm tình của ta không khỏi có một chút mất mát.

Bởi vì trừ cái này ra, ta hình như không có gì khác đặc biệt muốn.

Trong lúc nhất thời ta cũng không có tâm tư so đo cùng hắn, thở dài một hơi, uể oải nói:

"Ngươi xem mà làm đi."

Nói rồi khua khua tay, ý bảo hắn đi theo.

Ta bước một bên, hắn tiến nhanh tiến đến bên cạnh ta, vừa đi vừa hỏi:

"Ngươi làm sao vậy?"

Mắt ta trợn trắng, mặc kệ hắn.

Ta dẫn hắn đi vào một cái sân hoang phế trong lãnh cung.

Viện này lâu năm không được tu sửa, lại không có người tới, bên trong đều là gạch nát ngói đổ.

"Nơi này được không?" - Ta hỏi hắn.

"Được." - Hắn gật gật đầu, vừa nói vừa cởϊ qυầи áo.

Ta nhìn vào trong mắt, cười nhạo nói:

"Còn không phải là rớt vào trong nước đi, ngươi đi ra ngoài nói cho Hoàng Hậu, khiến bọn họ chuẩn bị cho ngươi một bộ quần áo là tốt rồi, tội gì ở chỗ này lăn lộn chính mình."

Hắn cũng không ngẩng đầu lên:

"Ngươi biết cái gì!"

Tiếp theo giống như ý thức được ta còn ở nơi này, lập tức che lại quần áo, tư thế phòng bị:

"Ngươi đừng nhìn, ngươi đi ra ngoài."

Ta lập tức cũng ý thức được vấn đề này, không sai, rốt cuộc nam nữ khác biệt, ta cứ nhìn chằm chằm như vậy xác thật không tốt.

Nhưng ta ngoài miệng lại không cam lòng yếu thế, ghét bỏ nói:

"Ai thèm xem!"

Nói xong ta nhanh nhảu đi ra ngoài.

Hiện tại ta cả người cũng đều ướt, nghĩ lãnh cung dù sao cũng ở ngay bên cạnh, liền trở về đổi một bộ quần áo.

Vì thế cũng không thông báo cho hắn, chính mình một người yên lặng đi trở về.

Chờ đến lại khi quay lại, liền thấy hắn từ ven tường chỉ thò ra một cái đầu nhìn khắp nơi xung quanh.

Nhìn thấy ta lại đây, trên mặt hắn đầu tiên là kinh hỉ, tiếp theo lại là tức giận, kêu với ta:

"Ngươi không có việc gì sao lại chạy loạn? Ngươi đến canh chừng cho ta, vạn nhất có người tới nhìn thì làm sao bây giờ!"

Ta không khách khí cãi lại:

"Còn không cho người ta đổi bộ quần áo!"

Ta lại tưởng tượng một chút nếu như thật sự có người trùng hợp lại đây, nhìn thấy cảnh tượng hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở chỗ này, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Bất quá ta lập tức nhịn xuống.

Hắn hẳn là cũng nhìn thấy quần áo trên người ta thay đổi, hừ lạnh một tiếng, ném cho ta một cái mặt xấu sau đó đem đầu rụt trở về.

Ta đi đến sau bức tường, dựa lưng mình vào tường, cùng hắn cách một bức tường.

Cứ như vậy đứng trơ ra mà không nói gì cũng thật xấu hổ, vì thế ta thuận miệng tìm đề tài cùng hắn trò chuyện:

"Nghe nói hiện tại trong cung đang vì Phụ Quốc tướng quân mà mở yến hội, tại sao ngươi lại một mình đi vào nơi này."

Phía bên kia tường trầm mặc.

Vào lúc ta cho rằng hắn sẽ không trả lời ta, tiếng hắn liền truyền tới:

"Bởi vì ta không muốn tham gia."

"Tại sao?" - Ta truy vấn.

Phía bên kia tường trầm mặc càng lâu rồi nói:

"Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta." - Hắn nói.

"À......" - Ta nhất thời không biết nói cái gì.

Kết quả lại nghe thấy thanh âm của hắn truyền tới lần nữa:

"Tổ phụ rõ ràng đã báo cáo Thánh Thượng, nhưng Thánh Thượng vẫn cứ hạ chỉ đem chúng ta triệu tiến vào cung, cái yến hội bỏ đi này ta lại phải tham gia!".

Ngữ khí của hắn tuy bình đạm, lại lộ ra oán hận với phụ hoàng ta.

Không sai, phụ hoàng ta chính là như vậy.

Tuy rằng không có ai dám nói ra, nhưng mỗi người trong lòng đều minh bạch.

Hắn là một hôn quân.

Một người cả ngày say mê thanh sắc khuyển mã, chỉ biết làm theo ý nghĩ của chính mình, một hôn quân chưa bao giờ bận tâm đến người khác.

Ta không biết vì sao, lại sinh ra một chút xấu hổ với Hàn Trạc.

Bọn họ là vì bảo vệ giang sơn xã tắc của phụ hoàng mà vứt bỏ tính mạng chính mình, phụ hoàng hành sự lại vẫn như cũ làm người khác thất vọng buồn lòng.

Làm nữ nhi của hắn, ta thập phần hổ thẹn.

Hắn không biết suy nghĩ của ta, còn ở đó tiếp tục nói:

"Mẫu thân qua đời vào lúc ta theo tổ phụ xuất chinh, nghe được tin nàng bệnh nặng, ta liều mạng gấp gáp trở về thì đã chậm, đến cuối cùng cũng không thể nhìn được mặt người lần cuối."

Ngữ khí vẫn như cũ bình bình đạm đạm, nhưng ta nghe vào lỗ tai lại thập phần khó chịu.

Ta bỗng nhiên đau lòng cho hắn.

Trong lòng nghĩ đến nên như thế nào mới có thể an ủi hắn.

Có lẽ là vì ta vẫn luôn trầm mặc, hắn ở tường bên kia hỏi ta:

"Ngươi còn đang nghe sao?"

"Nghe đây." - Ta nói.

Sau tiếng đáp của ta, ở bên kia hắn lại im lặng tiếp.

Vì thế ta trầm tư một lát, thình lình nhảy lên đầu tường.

(Còn tiếp)

•.¸♡♡¸.•