Khương Di mím môi, mắt dán vào trang sách nhưng đầu óc lại xao nhãng.
Cô không khỏi có cảm giác bồn chồn giống như cô gái đang tỏ tình kia, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Một lúc sau, thiếu niên kia cuối cùng cũng lên tiếng, lần này giọng điệu có vẻ bớt cáu kỉnh hơn nhưng vẫn có vẻ lười biếng.
“Cảm ơn, tôi không có ý định yêu đương.”
Nói thế nào nhỉ, giọng điệu nhẹ nhàng mà thành thạo, có vẻ từng từ chối rất nhiều cô gái.
Nhưng suy cho cùng, lời tỏ tình được chấp nhận hay từ chối là chuyện của người khác, Khương Di chỉ tình cờ nghe được chuyện tỏ tình của họ mà thôi.
Cô định tiếp tục đọc thì nghe thấy cô gái nói: “Đúng rồi, điểm của cậu tốt như vậy, yêu đương nhất định sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.”
“Nếu hiện tại cậu không muốn nói chuyện thì khi nào cậu định cân nhắc? Kỳ nghỉ hè mùa đông? Tôi sẽ cho cậu thời gian, chờ cậu bao giờ muốn nói, tôi sẽ tới tìm cậu.”
Cô gái này…thật dũng cảm.
Khương Di nghĩ, nếu như lời tỏ tình của mình bị từ chối, nhất định cô sẽ cụp đuôi chạy mất, làm sao có dũng khí hỏi tiếp. Không, cô sẽ không chủ động tỏ tình.
Có tiếng vải cọ vào sofa, hình như thiếu niên đã đứng dậy, nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, “Mấy năm nay tôi không muốn nghĩ đến chuyện này, cô vẫn là nên tìm người khác đi.”, thái độ của cậu khách khí, nhưng tuyệt đối không thể gọi là nhiệt tình.
Cô gái vẫn chưa từ bỏ ý định, dừng lại một chút, giọng điệu có chút khó tin: “Không phải, cậu còn trẻ như vậy mà không yêu đương thì sao giải quyết được nhu cầu sinh lý? Cậu thử với tôi một lần đi, để lần sau khỏi bỡ ngỡ.”
Khương Di cảm thấy cô nên rời đi, nếu nghe tiếp thật không biết hai người này còn có thể tán gẫu ra loại chuyện gì không phù hợp cho trẻ con nghe nữa.
Cô giơ chân lên, đột nhiên nghe thấy nam sinh nói: “Không cần, tôi liệt dương, không có loại nhu cầu đó.”
Khương Di: “?”
Lại bị từ chối, cô gái hoàn toàn tức giận, giọng nói đột nhiên sắc bén: “Cậu muốn chơi đùa với tôi sao?”
Nam sinh thản nhiên đáp, “Cảm ơn, không chơi.”
“Chu Úc Đinh!”
Ba từ ngắn ngủi tựa như một tiếng hét.
Chu Úc Đinh, có phải là Chu Úc Đinh mà Tề Kiến khi nãy nhắc đến không? Khương Di đứng cách hai người họ chưa đầy ba mét, cô đứng thẳng người, sờ sờ vào tiêu đề của cuốn sách một lúc, không nhịn được liền quay đầu lại.
Hiệu sách này không rộng rãi, mạng nhện trong góc đã bị đứt một nửa, khung cảnh âm u khiến bóng lưng của thiếu niên bừng sáng, khiến người ta không thể rời mắt.
Im lặng một hồi, cô gái tức giận nói, “Chu Úc Đinh, tên tra nam.”, rồi lao ra ngoài, khi đi ngang qua Khương Di còn va vào vai cô.
Một giây trước là thâm tình, giây sau là căm ghét, diễn biến của sự việc khiến người ta mất cảnh giác, Khương Di sửng sốt một lát, cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
A, cô gần như quên mất, còn một người nữa.
Giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu, Khương Di vội cúi đầu, đóng vai học sinh ngoan ngoãn, chuyên tâm đọc sách.
Vóc người cậu rất cao, khi cậu đến gần khiến Khương Di cảm thấy vô cùng áp bức, ánh sáng gần như bị che khuất hoàn toàn. Khương Di không dám ngước mắt nhìn đối phương, cô cúi đầu, liền nhìn thấy một đôi giày thể thao dừng trước mặt mình.
Đôi giày thể thao rất trắng, tầm mắt cô hướng lên trên, chiếc quần thể thao rộng thẳng tắp, áo khác bên hông có vài nếp nhăn, nhưng không ảnh hưởng đến mỹ quan. Đôi chân khá dài, Khương Di đoán chừng rất phù hợp với tỷ lệ vàng cơ thể cậu.
Cô đang chăm chú nhìn thì bỗng giọng thiếu niên vang lên, “Đại tiểu thư, cậu chắn đường tôi rồi!”
Thái độ rất đỗi lạnh lùng, giống như nói thêm một câu cậu liền chết vậy.
Sau này khi ở bên nhau, Khương Di hỏi Chu Úc Đinh tại sao ngày đó lại gọi cô là đại tiểu thư. Chu Úc Đinh đã nói:
“Chỉ là ấn tượng đầu tiên thôi. Lúc ấy, em đi giày trắng và mặc một chiếc váy trắng, trông hệt như học sinh ngoan. Rất giống với tiểu thư nhà giàu chưa từng rời khỏi nhà một bước trong phim truyền hình.”
Tất nhiên, đều là chuyện của sau này.
Lúc này, Khương Di sững sờ, lặng lẽ lùi lại tránh đường, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Không biết đối phương có nghe thấy không, đôi giày thể thao trắng không hề dừng lại, lướt rất nhanh qua cô.
Chu Úc Đinh không nói gì, đi tới quầy thu ngân, cầm lấy một viên kẹo không biết vị gì, bóc lớp giấy gói sặc sỡ rồi bỏ vào miệng.
Cậu đứng sau quầy thu ngân, cầm điều khiển lên chuyển kênh, kênh thế giới động vật đang nói về cách sư tử tán tỉnh nhau. Sau đó, như người không xương, cậu dựa lưng vào ghế, uể oải nghịch điều khiển, trong miệng nhai viên kẹo cứng, hiển nhiên tâm trạng không hề tốt.
Tiệm sách này có rất ít người đến, việc mở cửa tiệm cũng chỉ là để ông chủ Trương gϊếŧ thời gian.