Chương 3

Khương Di vừa đi vừa đeo tai nghe, đột nhiên phát hiện phía sau có người đi theo.

Cô đi thì người đó cũng đi, cô dừng thì người đó cũng dừng.

Có người đang theo dõi cô?

Nhân sinh không quen thuộc, trong đầu Khương Di hiện lên vô số đoạn phim tội phạm, trái tim dường như lập tức vọt lên cổ họng.

Cô cảnh giác, cẩn thận nghiêng đầu dùng khóe mắt liếc qua, phát hiện đó là một nam sinh.

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cao gầy, cả người thẳng tắp như cây dương non. Cậu đội một chiếc mũi lưỡi trai màu đen, vành mũ cụp xuống thấp đến mức không nhìn rõ mặt, nhìn lướt qua cũng có thể khẳng định người đàn ông này chân dài tay dài.

Khương Di nghiến răng, ngón tay nắm chặt quai cặp sách đến trắng bệch, cô vô thức bước nhanh hơn. Cô nhận ra người đàn ông đằng sau cũng đang đuổi theo cô.

Anh ta đang bám theo cô! Định ăn cướp hay sao?

Khương Di bước đi ngày càng nhanh hơn, cuối cùng gần như chạy nước kiệu. Tuy nhiên, người phía sau cô nhanh hơn, ba bước liền đuổi kịp cô, trong nháy mắt đã đến sau lưng cô.

Khương Di cảm thấy cặp sách bị một lực giữ lại, cô lắc người, tai nghe cũng rơi xuống đất, cô theo bản năng hét lên: “Anh…bình tĩnh đã, còn nhỏ như vậy đã làm chuyện bậy bạ, hành vi cướp giật có thể bị phạt tù hơn ba năm, nếu anh có khó khăn có thể tìm…cảnh sát…”

Cô còn chưa nói xong, phía sau truyền đến một tràng tiếng cười trầm thấp, ngữ điệu có chút trêu chọc.

“Gì vậy, bạn học nhỏ, tôi chỉ muốn gọi cậu lại thôi, ví tiền của cậu đây.”

Ngay lập tức, như một trò ảo thuật, một chiếc ví thỏ trắng xuất hiện trước mắt cô.



Khương Di sững sờ, “Ví của tôi…tại sao…”

Cô quay đầu lại nhìn cặp sách, lúc này mới phát hiện lúc ra khỏi trường không kéo khóa, cặp sách mở toang hết cỡ, khó trách ví tiền lại rơi ra ngoài.

Nhận ra bản thân hiểu lầm, hai má Khương Di nóng bừng. Cô dùng hai tay nhận lấy ví, lầm bầm, “Cảm ơn—“, rồi nói thêm, “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu.”

Mấy năm nay cô mới đến Lam Thành, mấy đêm trằn trọc không ngủ được, đêm này cũng nằm trên giường xem phim tội phạm gϊếŧ người vứt xác, cướp của trong ngõ tối.

Người thanh niên giễu cợt, “Cậu còn nhát hơn thỏ.”

Sau đó, cậu tay đút túi rời đi, suốt quá trình Khương Di vẫn không nhìn rõ mặt cậu.

Mặc dù việc này rất đáng xấu hổ nhưng Khương Di cũng không để tâm, hẻm Lựu là con đường duy nhất về nhà, vì vậy cô tiếp tục đi. Một lúc sau, Khương Di nhìn thấy một hiệu sách lớn trước mặt.

Cửa hàng không quá lớn cũng không quá nhỏ, trên cửa kính dán đầy áp phích sao vàng, mấy chồng sách cũ nhàu nát được đặt trên bàn gỗ trước cửa, bên cạnh còn có một tấm biển: Một tệ một quyển, mua một quyển miễn phí đồ ăn vặt.

Sắp đến khai giảng, Khương Di định mua mấy quyển sách tham khảo do Tề Kiến giới thiệu. Cô bước vào hiệu sách, TV bên cạnh quầy thu ngân đang phát phim cung đấu, nhưng không thấy nhân viên, chỉ có một con mèo chiêu tài phát ra âm thanh máy móc: “Hoan nghênh đến đây--”

Khương Di đi loanh quanh một vòng mới phát hiện phong cách của hiệu sách này cũng rất kinh người, ở giữa còn có một lối đi trống thông với quán cà phê Internet bên cạnh. Đứng ở cuối lối đi, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bàn phím lách cách của quán cà phê, cùng tiếng la hét và chửi bới của những thanh thiếu niên nghiện Internet.

Đây là lần đầu tiên Khương Di nhìn thấy một nơi như vậy, hiệu sách này bất kể là phong cách hoài cổ hay mèo chiêu tài, đều cho cô một loại cảm giác thần kỳ. Giống như Alice bước vào xứ sở thần tiên, cô ngó nghiêng nhìn xung quanh.

Cũng vào lúc này, cô nghe thấy có người nói chuyện ở lối đi nối giữa quán cà phê và hiệu sách.



“Này, tôi đợi cậu nửa ngày rồi, sao cậu lại đến đây?”

Khương Di lần theo tiếng nói, phát hiện đó là một cô gái, giọng nói rất ngọt ngào, ăn mặc cũng rất thời trang. Mái tóc xoăn dài với áo bò, thân dưới kết hợp với một chiếc váy denim, để lộ ra đôi chân thon dài, “Có chuyện gì?”

Khoảnh khắc Khương Di nghe thấy ba từ này, Khương Di giật mình, là nam sinh khi nãy vừa nhặt được ví tiền của cô, không nghĩ tới chia tay một lúc, một lúc sau lại gặp ở đây.

Khương Di đột nhiên tò mò về diện mạo của cậu trông như thế nào, liền trốn sau giá sách nhìn trộm.

Thiếu niên ngồi trên ghế sofa, tay ôm trán, hai chân duỗi thẳng tự nhiên, dáng vẻ buông thả lười biếng. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, cậu vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai nên cô không thể nhìn rõ mặt.

Nhưng lần này, giọng điệu thiếu niên vô cùng cáu kỉnh. Có chút giống người đang ngủ ngon thì bị đánh thức.

Tóm lại, nhìn trông khá bảnh trai.

Vì không thể nhìn rõ khuôn mặt, Khương Di liền dứt khoát không nhìn nữa. Cô tùy ý lấy một cuốn sách, không thèm để ý đến tiêu đề, lật giở xem hai trang, cuộc nói chuyện giữa nam sinh và nữ sinh trên ghế sofa vẫn chưa dừng lại.

“Tôi thích cậu. Để tôi giới thiệu bản thân trước, tôi là Lý Thục Thao, lần trước trường các cậu từng đấu bóng rổ với trường tôi, tôi là đội trưởng đội hoạt náo viên. Lúc nghỉ ngơi giữa trận tôi có nhảy ở sân, cậu có ấn tượng không?”

“Tôi đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên! Lần trước trong trận đấu bóng rổ, lúc cậu đánh bại đội trường tôi nhìn rất đẹp trai. Tôi đã hỏi rất nhiều người thông tin liên lạc và tên cậu. Tôi còn thêm Wechat nhưng cậu không chấp nhận.”

“Được rồi, nói nhiều như vậy, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có muốn làm bạn trai tôi không?”

Trong hiệu sách hồi lâu không có tiếng động, chỉ có tiếng quạt cũ kêu kẽo kẹt. Cảnh tượng này Khương Di đã thấy nhiều lần ở trường Cao trung Minh Tín, tuổi mới lớn ai mà không có một lần yêu đương.

Khương Di có chút xấu hổ khi lỡ nghe trộm người khác, cô đứng đờ tại chỗ, vô thức làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.