Chương 6: Thật tốt, cô nghĩ về nhà thật tốt

Chẳng qua cảnh tượng khi mới vào cửa ấn tượng quá khắc sâu, Hạ Minh Viễn vừa xuống lầu vừa tát mặt mình, muốn tát hình ảnh kia đi.

Bà Hạ tới rất nhanh, bà cụ 60 tuổi cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, lái xe điện vội vàng tới đây, ở dưới lầu cao giọng kêu lên:

“Cuối cùng con nhóc chết tiệt kia cũng biết trở về? Xem mẹ có đánh chết con bé không?”

Vừa dứt lời đã bị Hạ Minh Viễn giữ chặt: “Mẹ nhỏ giọng một chút, đứa bé mới bú xong đã ngủ rồi.”

“Đứa bé? Đứa bé gì cơ?”

Bà cụ vừa nghi ngờ truy hỏi, vừa chạy nhanh lên lầu, đẩy cửa ra vừa nhìn sợ tới mức suýt nữa kêu lên:

“Bé ngoan, con nhóc chết tiệt kia, sao sinh con không nói với người trong nhà?”

Đôi mắt Hạ Vân đỏ lên, gọi: “Bà nội.”

Bà Hạ đầy những lời muốn mắng chửi nhưng cuối cùng nghẹn trở về, đi qua ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân, dùng sức đánh bả vai cô hai cái, nghẹn ngào nói:

“Con nhóc chết tiệt này, sao cháu nhẫn tâm như vậy, vừa ra ngoài là đi bốn năm, cháu muốn mạng của bà già này à!”

Hạ Vân đỏ mắt: “Bà nội, cháu xin lỗi…”

“Cháu đừng nói xin lỗi với bà, người cháu có lỗi nhất là cha cháu!” Bà cụ lau nước mắt tiến lại gần nhìn đứa bé, ai da một tiếng nói: “Đứa bé quá nhỏ rồi, đã đầy tháng chưa?”

“Hai tháng ạ, là bé trai.”

Xuất phát từ yêu thích của người già đối với trẻ em, bà Hạ nhanh chóng tiếp nhận sự tồn tại của chắt trai.

Bà ấy vươn tay với Hạ Vân, Hạ Vân lập tức đưa đứa bé mới ngủ cho bà ấy, còn nhẹ giọng nói:

“Cục cưng, đây là cụ con.”

Bà Hạ vội xuỵt hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Đừng ầm ĩ đứa bé, bé ngoan của cụ trông thật đẹp trai!”

Hạ Vân nhìn hai cụ cháu trước mắt, lập tức nín khóc mỉm cười.

Thật tốt, cô nghĩ về nhà thật tốt.

Bà Hạ bế chắt là không chịu buông tay, sợ đứa bé nóng lại bảo Hạ Vân đi bật điều hòa.

Một lát sau Hạ Minh Viễn đi lên gọi Hạ Vân, bảo cô cùng đến siêu thị.

Đợi Hạ Vân thay quần áo xuống lầu, Hạ Minh Viễn đã đóng cửa hàng xong, ngồi trên một chiếc xe việt dã đợi cô, miệng ngậm điếu thuốc lá, nhưng mà không bật lửa.

Hạ Vân do dự mấy giây, vẫn mở cửa ghế phụ ra ngồi lên: “Cha đổi xe khi nào vậy ạ, thật ngầu.”

Hạ Minh Viễn đợi cô ngồi vững cài dây an toàn xong, mới khởi động xe, vừa đánh tay lái vừa nói:

“Mua năm ngoái.”

“Vâng…”

Cuộc đối thoại đơn giản kết thúc, bầu không khí lại trở nên khô cằn.

Bốn năm không có giao thoa, khiến hai cha con từng thân mật cũng trở nên xa lạ.