Chương 9: Gia đình

Anh lấy khăn giấy lau nhẹ khoé miệng đang dính đồ ăn của cô rồi hỏi: “Ăn xong em có muốn ở đây nghỉ ngơi một chút không, em ngủ dậy chúng ta cùng đến chỗ hẹn được chứ?”

Cô gật đầu đồng ý rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh cũng ngủ trưa sao?”

Anh có vẻ rất thích xoa đầu cô, anh xoa nhẹ rồi lắc đầu, chỉ về phía ghế quý phi được đặt cách đó không xa nói: “Em tới kia nằm ngủ đi, anh ngồi chỗ bàn trà làm việc. Anh còn có cuộc họp online.”

Nói rồi anh đến bàn trà ngồi vào ghế đối diện ghế quý phi, chỉ cần anh ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cô. Vì để kéo dài buổi hẹn hò, có nhiều thời gian ở bên cô mà anh chuyển sang họp online thay vì đến công ty. Mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn thấy được cô là anh đã rất mãn nguyện rồi. Cô nằm trên ghế chăm chú nhìn anh, quả nhiên người đàn ông đang chăm chú làm việc trông rất quyến rũ.

Nhìn khuôn mặc sắc nét, đẹp không tì vết đang mang tai nghe, nhìn chăm chú vào máy tính làm tim cô không khỏi đập nhanh. Như cảm giác được ánh mắt của cô anh ngước lên nhìn, cô thấy vậy chột dạ nhắm mắt, nhìn cô như thỏ con bị bắt quả tang mà chạy trốn không khỏi làm anh cong khoé môi cười. Sau khi bị bắt quả tang cô không dám nhìn anh nữa, không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh dậy cũng đã là hai tiếng sau. Vừa tỉnh cô đã quay sang tìm anh, thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi cô nhẹ nhàng bước tới, mang theo áo vest của anh định đắp cho anh thì anh đã mở mắt, cô ngơ ngác hỏi: “Em đánh thức anh sao?”

Anh lắc đầu, xoa mi tâm: “Không có, anh mới họp xong chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Em đói bụng không, anh gọi người làm bánh cho em nhé?”

Cô vội lắc đầu: “Không cần, em vẫn còn no lắm. Hay là anh đến ghế nằm nghỉ một lát đi. Còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ. Anh ngủ một lát đi, lát nữa em sẽ gọi anh.”

Thời gian này anh khá bận, thời gian nghỉ ngơi rất ít nên cũng không miễn cưỡng nữa: “Khoảng 30 phút sau em gọi anh dậy nhé.”

Cô đau lòng nhìn anh nói: “Được rồi anh mau đi ngủ đi.”

Trên ghế vẫn còn lưu lại hương thơm trên người cô làm anh không khỏi dễ chịu mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thấy anh đã ngủ cô đi dạo quanh sân rồi mượn dùng bếp của họ. Cô nhờ họ chuẩn bị cho mình nguyên liệu làm bánh hoa hồng. Mặc dù không giỏi nấu ăn nhưng cô lại thích cùng mẹ và các mợ mình làm bánh nên cô khá giỏi về làm các loại bánh điểm tâm.

Khoảng một tiếng sau cô mang bánh trở về phòng thì thấy anh đang ngồi dậy: “Anh tỉnh rồi sao?”

Anh khàn giọng trả lời: “Ừ, anh ngủ bao lâu rồi?”

Cô nhìn điện thoại rồi đáp: “Chỉ mới một tiếng thôi, em mới làm bánh hoa hồng, anh đến nếm thử xem, anh không thích ăn ngọt nên em đã giảm bớt lượng đường rồi.”

Anh bước đến cầm một cái bánh ăn thử như chợt nghĩ ra điều gì đó mà anh chụp hình đĩa bánh lại. Cô tò mò nhìn anh, không biết anh chụp hình làm gì. Sau khi chụp anh bấm điện thoại một chút rồi ngước nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô anh giải đáp: “Anh gửi hình vào nhóm chat gia đình.”

Nghe xong cô lại càng ngơ hơn: “Anh gửi cho người nhà làm gì nha?”

Anh mỉm cười chậm rãi nói: “Trong nhóm chat anh nói... Nói... Đây là bánh do con dâu tương lai của các người làm.”

Cô xấu hổ đỏ mặt đánh nhẹ vào vai anh: “Anh... Anh sao có thể làm như vậy chứ?... Thật xấu hổ.”

Anh thuận thế nắm tay kéo cô vào lòng, cuối đầu nói nhỏ bên tai cô: “Không cần xấu hổ, nhóm ấy chỉ có ông nội, ba mẹ và em trai anh, coi như thông báo trước cho họ biết.”

Sau khi gửi xong câu đó anh cũng không nói gì thêm để mặt ba người trong nhà oanh tạc tin nhắn wechat. Chỉ khi ông nội để lại một câu [Chọn ngày tốt dẫn cháu dâu đến gặp ông.] thì anh mới nhắn trả lời lại [Vâng ạ].

Ba mẹ không tìm được câu trả lời từ anh thì quay sang tìm con trai út. Lúc này Dịch Quân Hành chỉ có thể giúp anh trai che dấu mà nói mình không biết gì cả. Cậu biết anh trai mình tham gia chương trình nhưng thật sự không biết chị dâu là ai. Anh chỉ nghĩ anh trai mình vào đó chơi vì thua cá cược thôi nhưng không ngờ lại thực sự tìm về cho anh một chị dâu. Anh sợ cô gái không môn đăng hộ đối nên không dám làm liều nói cho ba mẹ biết. Chỉ có thể giúp anh che giấu được bao lâu thì được.

Anh tò mò gửi cho anh trai [Anh, em đã giúp anh tạm thời giấu ba mẹ chuyện anh tham gia chương trình yêu đương này rồi, nhưng anh thật sự kiếm được chị dâu cho em rồi sao?... Gia cảnh chị ấy ổn chứ?... Nếu không phía mẹ thật sự rất phiền phức nha.]

Trong lúc chờ Hàm Chi thay quần áo và trang điểm anh nhàn rỗi trả lời em trai: [Ừ, cảm ơn em... Yên tâm... Rất môn đăng hộ đối... Là anh không xứng với cô ấy.]

Bên này, Dịch Quân Hành rơi từ trên ghế sofa xuống, cậu xoa mông nhắn lại: [Rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể làm cho anh em mê mẩn thốt ra câu đó. Em thật muốn gặp... Anh... Anh có thể gửi hình chị ấy cho em xem thử được không?]

Dịch Quân Hành còn đang chờ anh trai trả lời thì bên đây Dịch Quân Thụy đang chăm chú nhìn Dương Hàm Chi. Hôm nay cô mặc một cái đầm đỏ ôm sát nữa thân trên quyến rũ của mình, phần dưới thì xoè từ hông dài đến mắt cá chân. Thấy anh nhìn mình cô xoay một vòng hỏi: “Đẹp không ạ?”

Anh bước đến nắm tay cô, vén loạn tóc cô ra sau tai nói: “Rất đẹp... thật muốn giấu em đi.”

Anh chưa mặc âu phục màu đỏ bao giờ vì để phối hợp với cô mà hôm nay anh đã mặc bộ âu phục màu đỏ rượu. Hai người liếc mắt đưa tình một lát rồi mới cùng nhau xuất phát đến điểm hẹn.