Mua Em Một Trăm Đêm

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh tuy rất bá đạo nhưng lại thú vị. Có bao giờ bạn muốn cưới một cô gái về làm vợ chỉ với lần đầu gặp mặt chưa? Kể từ lần đầu tình cờ anh gặp cô, anh đã cố gắng bằng  …
Xem Thêm

“ Sao mình lại phản đối? Chúng ta là bạn bè, cậu muốn gả cho anh trai mình, dĩ nhiên mình phải giơ hai tay hai chân tán thành. Chỉ cần cậu hạnh phúc, mình không phản đối!” Kỷ Manh Manh ở đầu dây bên kia la hét, “Nhưng chuyện cậu gả cho anh mình, trước đó anh ấy giữ bí mật rất cẩn thận, ngay cả cha mẹ mình cũng không biết chuyện này, hiện tại ở nhà đang rất náo nhiệt.”

“ Là người nhà của cậu phản đối sao?”

Thật ra ngay từ lúc Trác Viện đáp ứng gả cho Kỷ Nhất Thế, cô cũng đoán được người nhà họ Kỷ sẽ phản đối nên cô mới chọn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh. Cô dù sao cũng là con riêng, thân phận không được tính là cao quý. Làm bạn của Kỷ Manh Manh, bọn họ có thể thân thiết, nhưng gả cho Kỷ Nhất Thế để làm vợ của anh thì đừng nói tới.

“ Mình không rõ ý của người nhà, nhưng cậu không cần lo lắng, anh cả của mình rất mạnh mẽ. Một khi anh ấy đưa ra quyết định, không ai có thể thay đổi được, cho dù người nhà của mình phản đối, anh ấy vẫn sẽ lấy cậu.” Kỷ Manh Manh đối với điểm này của anh cả luôn có lòng tin, không cần lo lắng.

“ Viện Viện, người mình lo lắng chính là cậu, sao cậu đột nhiên lại kết hôn cùng anh cả mình? Người trong lòng cậu không phải là Phương Đại Tề sao?”

Đối với nghi vấn của Kỷ Manh Manh, Trác Viện ở đầu dây bên này không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ chọn cách im lặng, từ ngày đó nói lời tạm biệt với học trưởng, cô liền bắt mình không nên nghĩ đến anh nữa.

Không nghe thấy tiếng đáp lại của Trác Viện, Kỷ Manh Manh ở đầu dây bên kia bắt đầu gấp gáp “ Viện Viện, có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không? Cậu nói cho mình biết, chỉ cần có thể, mình nhất định sẽ giúp.”

Người khác không biết rõ tình cảnh nhà họ Trác, nhưng Kỷ Manh Manh cô rất tinh ý, biết rõ Trác Viện ở nhà họ Trác bị coi thường dẫn đến tính cách nhẫn nhục chịu đựng.

Nghe được lời nói quan tâm của Kỷ Manh Manh, Trác Viện cảm thấy ấm áp trong lòng. Thanh âm nghẹn ở cổ họng không nói ra được. Từ vấn đề nợ nần trong nhà cho đến cô bị buộc làʍ t̠ìиɦ nhân của Giang Gia Văn, đến cuối cùng đồng ý gả cho Kỷ Nhất Thế. Không có ai hỏi cảm nhận của cô, chỉ bắt buộc cô làm cái này cái kia, tất cả uất ức đều chất chứa trong lòng, không biết nên nói với ai cũng không biết nên nói từ đâu.

Trác Viện đang muốn mở miệng nói Kỷ Manh Manh không cần lo lắng, đột nhiên nghe thấy thanh âm cãi vã ở bên ngoài của Trác Chinh cùng mẹ Trác, tiếng bước chân càng ngày càng gần “Manh Manh, mình không sao, trước không nói chuyên với cậu nữa, mình sắp trễ giờ đi làm rồi.”

Trác Viện nói dối gạt cô ấy, khi cô quyết định dọn đến nhà trọ cũng chính thức đưa đơn xin từ chức cho trưởng phòng. Từ hôm qua, công việc của cô đã bàn giao xong, nên không cần đi đến công ty, chẳng qua cãi vã bên ngoài làm cô bất an, rất sợ hai người lại đột nhiên tiến vào phòng mình.

“ Tốt lắm, chờ mình trở về, chúng ta nói rõ.”

Cúp điện thoại, Trác Viện chui vào trong chăn, tính tiếp tục giả vờ ngủ.

Cô vừa mới nhắm mắt lại, Trác Chinh liền gõ cửa đi vào phòng cô, đồng thời cũng đóng lại “mẹ, mẹ đừng vào, con muốn nói chuyện với Trác Viện một chút.” Trước khi đóng cửa anh cũng không quay đầu lại nói.

“ Viện Viện.”

Trác Viện tính giả vờ ngủ tiếp, không muốn đối mặt với anh trai cô, cô sợ mình sẽ khóc.

“ Anh biết em không ngủ.” Trác Chinh tức giận vạch trần cô.

Trác Chinh đến gần giường, từ trên cao nhìn Trác Viện đang nằm cuộn tròn lại, nếu như không phải vừa lái xe trở về, đầu óc chỉ hơi tỉnh táo, anh không chắc mình sẽ không đem cô đánh cho một phen.

Sao cô lại đáp ứng gả cho Kỷ Nhất Thế, hơn nữa chuyện này xảy ra lại là lúc anh đang đi công tác ở Nhật Bản.

Khi anh nghe được tin tức kia, chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, hoàn toàn không hiểu. Sau lại nhận được điện thoại chúc mừng, anh mới biết chuyện này là thật, gọi điện thoại di động cho cô nhưng không ai nhận, vội vàng chạy về nhà, chính là muốn nghe cô nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“ Viện Viện!” Thấy cô chậm chạp không chịu vén chăn lên, Trác Chinh thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh giường, cánh tay dài nhấc lên kéo chăn ra sau. Trong chăn có một đôi mắt vô tội nhìn anh, làm anh tức giận, lại bất đắc dĩ, trong lòng dâng lên một ngọn lửa, muốn mắng nhưng lại không biết mắng cái gì.

“Đứng lên.” Vẻ mặt Trác Chinh đỏ lên.

“Anh hai….” Trác Viện nhất thời im lặng, môi mấp máy nhưng không biết nên nói cái gì.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ra.” Anh rất tức giận, trời rất lạnh nhưng Trác Chinh lại cảm thấy toàn thân mình nóng đến toát mồ hôi, thô lỗ cởϊ áσ tây trang ném lên giường cô, cà vạt cũng bị kéo tới cong vẹo, tức giận nhìn cô.

Thấy thế, Trác Viện biết tránh không thoát, chỉ đành chậm rãi ngồi dậy, trầm mặc trừng mắt to mắt nhỏ với anh trai.

“ Viện Viện, cho anh một lý do, tại sao muốn kết hôn với Kỷ Nhất Thế?” Bọn họ vốn là hai người xa lạ, sao đột nhiên lại kết hôn?

“ Giống như anh nhìn thấy….”

“Kết hôn là chuyện quan trọng, nhưng em lại không bàn với anh, cứ như vậy đáp ứng người ta?” Quan trọng nhất là chuyện này anh lại biết được từ miệng người khác, em gái của mình muốn kết hôn, điều này làm anh có thể không tức giận sao?

“Anh hai, anh trước hãy nghe em nói….” Trác Viện thử tìm lý do để anh trai có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại trong đầu cô rất loạn, trống rỗng.

“Viện Viện, em nói cho anh biết, em thích Kỷ Nhất Thế không?”

Dù sao Trác Chinh cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, anh hiểu rõ gia thế của nhà họ Kỷ như thế nào. Kỷ Nhất Thế lại là người nắm quyền sản nghiệp, đối tượng mà anh ta muốn kết hôn, tùy tiện chọn cũng có nhà tốt hơn nhà bọn họ, hôn lễ này không thể nói kết là kết.

“ Em không phải vì muốn giúp anh hai mà kết hôn cùng anh ta chứ? Có phải anh ta ép em hay không? Hay mẹ nói với em cái gì?” Mới vừa về nhà, chính vì chuyện này mà Trác Chinh cãi nhau với mẹ Trác.

“Em….”

“Em chỉ cần trả lời anh có phải hay không?” Trác Chinh nhìn chằm chằm em gái, hỏi.

Trác Viện thấy sắc mặt anh trai khó coi, không dám giấu diếm anh, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

“Đáng chết? Em ngốc vậy? Cho dù công ty phá sản, em cũng không cần gả cho KỶ Nhất Thế!”

Trác Chinh thấp giọng mắng nhưng sau đó lại đau lòng ôm chầm cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thở dài “ Chuyện kết hôn, anh hai sẽ cự tuyệt, chuyện này em không cần lo lắng, anh hai là đàn ông, có thể tự nghĩ biện pháp.” Từ nhỏ Trác Viện rất thân với anh, mọi việc đều lệ thuộc vào anh, biết điều lại nghe lời, mặc dù bọn họ cùng cha khác mẹ nhưng từ trong lòng anh rất yêu thương đứa em gái này.

Anh chưa từng nghĩ tới, Trác Viện hay xấu hổ, ngoan hiền này sẽ có một một ngày vì giúp anh mà đồng ý kết hôn với người mình không thương, trong lòng cô chắc có rất nhiều ủy khuất.

“Anh hai….”

“Viện Viện, từ nhỏ em rất ngoan, anh hai hi vọng em có thể tìm được người đàn ông tốt, ít nhất là người yêu thương em, em không thể gả cho Kỷ Nhất Thế? Em không cần đem hạnh phúc của mình ra đùa giỡn, anh hai sẽ không để em chịu khổ như vậy, ngay bây giờ anh sẽ hẹn Kỷ Nhất Thế ra ngoài, yêu cầu anh ta hủy bỏ chuyện kết hôn, chuyện kéo dài thời gian trả nợ anh coi như chưa xảy ra.” Trác Chinh đảm bảo.

Thấy anh trai muốn đứng dây, Trác Viện vội vàng muốn nắm tay anh “ Anh hai, không nên….”

“Viện Viện, nếu như em vì nợ nần mới gả cho Kỷ Nhất Thế, cha mà biết, ông cũng không thông cảm.” Trác Chinh ngăn tay cô lại, dù thế nào, anh cũng muốn ngăn cản chuyện hôn sự này.

Trác Viện lắc đầu, cô biết nếu không gả cho Kỷ Nhất Thế, bác gái nhất định sẽ ép gả cô cho người khác, vậy gả cho ai đối với cô cũng không quan trọng.

“Anh hai, là em muốn gả cho anh ấy.”

“Tại sao, Viện Viện? Em đừng sợ, anh hai nói rõ với anh ta.”

Thêm Bình Luận