Chương 11: Vẻ đẹp phá vỡ quy tắc (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A6

Bầu không khí trong nhà trở nên khác lạ.

Hoặc nên nói là, thái độ của anh với chúng tôi bỗng là lạ.

Ngày chúng tới mới đến, anh sẽ nói chuyện với chúng tôi, mặc dù không nói nhiều nhưng vẫn giao tiếp bình thường.

Tuy em trai tôi luôn nghi ngờ vết thương ở chân là do anh cố ý, nhưng tôi không nghĩ vậy.

Tôi có thể thấy anh không phải loại người đó.

Anh rất tốt.

Nếu anh không thích chúng tôi, không muốn cho chúng tôi vào sống chung, anh sẽ chẳng nhét cho tôi một viên kẹo vào ngày hôm đó.

Tôi chưa ăn cái kẹo đó, vẫn đặt nó dưới gối.

Gần đây đổi giường nên tôi ngủ không ngon, dưới gối có một viên kẹo khiến tôi cảm thấy an lòng hơn một chút.

Đây là những gì tôi nghe ông hàng xóm nói khi còn nhỏ.

Ông nói buổi tối đi ngủ, đặt một viên kẹo dưới gối có thể có những giấc mơ ngọt ngào.

Tôi không mong có giấc mơ đẹp, chỉ muốn có thể ngủ một giấc thật ngon.

Bởi vì anh cho tôi viên kẹo, nên trong lòng tôi, anh không phải người cố ý làm chuyện xấu.

Chỉ là mấy ngày nay, thái độ của anh trở nên hơi kỳ lạ, dường như anh đang cố tình tránh chúng tôi.

Bây giờ là kỳ nghỉ đông, mỗi sáng anh đều dậy rất sớm.

Thật ra tôi biết anh dậy lúc nào, nhưng tôi không dám bắt chuyện với anh.

Sau khi thức dậy, anh sẽ ra ngoài để vệ sinh cá nhân, toilet nằm cạnh phòng chúng tôi.

Tôi nghe tiếng anh đánh răng rửa mặt, thỉnh thoảnh còn có tiếng tắm rửa.

Tiếng nước chảy ào ào, như cơn mưa xối xả vào mùa hè hàng năm. Nước mưa dội rửa con đường trước nhà và những ô cửa kính chật hẹp, khiến người ta không thể thấy rõ thế giới bên ngoài.

Anh vệ sinh xong sẽ về phòng, ngồi vào chiếc bàn bên cửa sổ, vùi đầu đọc sách học bài.

Tôi không dám lên tiếng, bèn núp trong chăn nhìn anh.

Từ góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy một phần ba sườn mặt của anh.

Anh mặc đồ ngủ, ngồi trước bàn, hơi cúi đầu, mắt nhìn vào sách bài tập mở trên bàn.

Tôi nghe mẹ nói, anh đang học lớp mười hai, hè năm nay anh sẽ thi đại học.

Lúc đó nhóc em tôi ngồi bên cạnh vui điên lên, bởi vì khi anh đi học đại học, căn phòng này chỉ còn lại hai chúng tôi.

Hình như em tôi hơi ác cảm với anh, nó cứ phàn nàn suốt.

Nhưng tôi lại thấy sự ác cảm này thực lòng không cần thiết, vì anh đâu làm gì chúng tôi.

Anh dậy từ sáng sớm, trời hãy còn tối, ánh sáng trong phòng cũng mờ.

Chắc vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của chúng tôi, nên anh chỉ bật ngọn đèn nhỏ trước bàn học.

Đôi khi dậy sớm quá, anh cũng mệt mỏi, mỗi khi đến sáu, bảy giờ anh lại gục xuống bàn mà ngủ.

Lúc đó tôi sẽ đứng dậy, mặc dù vết thương ở chân khiến tôi đi lại bất tiện, nhưng tôi đâu yếu ớt như vậy, xuống giường đọc sách vẫn ngon ơ.

Cặp sách của tôi để cạnh giường, nhân lúc anh đang ngủ, tôi lén ngồi xuống, giả vờ cũng dậy để học.

Hai chúng tôi quay lưng vào nhau, một người ở phía bên kia căn phòng, một người ở phía bên này căn phòng, ở giữa cách vài mét.

Nhiều lần tôi muốn ngoảnh lại nhìn anh, nhưng không dám.

Chả biết tôi đang sợ gì nữa.

Hầu như ngày nào cũng đúng bảy giờ rưỡi, mẹ sẽ đến gọi chúng tôi ăn cơm.

Anh như coi chúng tôi thành không khí, sẽ không đánh thức em trai tôi, cũng chẳng dìu tôi.

Trong lòng tôi hơi khó chịu.

Sáng nào anh ấy cũng vậy, sau đó ăn cơm rồi đeo cặp sách ra ngoài, nói là đến thư viện thành phố học bài với bạn. Đến khi anh về thì trời đã tối.

Hôm đó em trai tôi nói: “Anh có thấy là anh trai đang tránh tụi mình không?”

Lúc này, chân của tôi gần như đã khỏi hẳn.

Thật ra vốn cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là bố mẹ lo lắng nên mới đưa đi khám.

Em tôi vừa bôi thuốc cho tôi vừa nói: “Anh ta lạ lùng ghê, có gì muốn nói thì cứ nói, hay ho gì cái trò chiến tranh lạnh chứ?”

Tôi cũng thấy dường như anh cố tình không muốn giao tiếp với chúng tôi.

Nghĩ đến đây, thực sự trong lòng tôi hơi chua xót.

Rõ ràng là chúng tôi đã xâm phạm cuộc sống của người ta. Bây giờ lại khiến người ta phải chạy ra ngoài mỗi ngày, cảm giác như tu hú chiếm tổ chim khách vậy.

Tết đang đến gần, tôi muốn tìm cơ hội tâm sự với anh. Hy vọng rằng sau tết, ngôi nhà này có thể giống một gia đình thực sự.

Tôi chờ vài ngày, rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với anh.

Hôm đó tôi buồn chán, nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tình cờ lại nhìn thấy anh đứng dưới lầu, anh đang đắp người tuyết.

Em tôi đang xem TV với mẹ ở phòng khách, tôi lập tức mặc áo khoác xỏ giày xuống lầu.

Tuy chân tôi đã lành nhưng đi giày vẫn hơi đau. Mỗi khi ra ngoài, để khỏi bị cọ xát, dáng tôi đi trông như người què vậy.

Tôi đẩy cửa tòa nhà ra, một cơn gió lạnh thổi đến khiến tôi giật mình lùi lại.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cười nói: “Anh, sao anh không mang găng tay?”