Chương 10: Nhìn (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B5

Tôi đã quên câu thoại trong bộ phim đó, nhưng đại ý là ‘Sống là phải liên tục đối mặt với những vấn đề mới’.

Nhưng vấn đề mới mà bây giờ tôi phải đối mặt, thực sự hơi rùng rợn.

Khi Hứa Trình nghe tôi nói đối tượng trong giấc mộng xuân 13 tuổi rất giống đứa em trai mới tới của tôi, miệng cậu ta há hốc làm tôi chỉ muốn nhét trứng gà vào đó.

Hứa Trình nói: “Ngầu đét, kí©h thí©ɧ dữ bây!”

Kí©h thí©ɧ quần què!

Tôi rất lo lắng.

Chuyện này không thể để người khác biết.

Tôi hỏi Hứa Trình: “Cậu mang thuốc lá không?”

Hứa Trình lục lọi trong túi một lúc lâu, lấy ra hai điếu thuốc từ một túi nhựa nhỏ.

Hai chúng tôi trốn trong góc lén hút thuốc, sợ bị người lớn trong khu nhà phát hiện.

Cậu ta hỏi tôi: “Đứa em trai của cậu trông thế nào? Đẹp trai đến thế à?”

“Đẹp trai.” Cậu thực sự đẹp trai.

Trong veo thanh thuần, như một tô mì rau củ.

Nhưng vấn đề là tôi chỉ thích mì rau củ.

Ngoại hình của Ngu Nam thực sự chẳng nổi bật trong đám đông, thậm chí bạn không thể nhìn thấy em ấy ngay được.

Em ấy quá trầm lặng, quá yên tĩnh, giống như luôn luôn rũ mi cụp mắt, trên người không có bất cứ ánh sáng nào có thể khiến người ta chú ý ngay lần đầu tiên.

Nhưng khi bạn đến gần, nhìn em ấy thật kỹ.

Mái tóc mềm mại hơi hoe vàng, làn da trắng đến mức tôi nghi em ấy quanh năm không phơi nắng, đôi lông mày thanh mảnh như được cắt tỉa cẩn thận, và đôi mắt ấy, không quá to nhưng luôn long lanh như ngấn nước.

Em không biết những chiêu trò quyến rũ người khác như trong phim, nhưng khi nhìn vào lại khiến người ta xót xa cho mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi nói với Hứa Trình: “Có điều gì đó rất lạ.”

Chuyện này thực sự rất kỳ lạ.

Ngoại hình của Ngu Nam và Ngu Bắc gần như giống hệt nhau, nhưng tôi không hề thấy chút tương đồng nào giữa Ngu Bắc và người trong mơ, chỉ có Ngu Nam.

Hơn nữa cảm giác này rất vi diệu, cứ như không thể thay đổi thành bất cứ ai khác. Người trong mơ xé lớp mặt nạ ra, dưới mặt nạ chính là một khuôn mặt không thể thay đổi, không thể thay thế.

Điều này khiến tôi rất hoảng sợ.

Tôi và Hứa Trình ngổi xổm bên ngoài cho đến khi chân tê rần, mẹ cậu ta ra gọi cậu ta về, hai đứa mới giải tán.

Hứa Trình về rồi nhưng tôi vẫn không muốn về. Tôi đứng bên ngoài đắp người tuyết, hai tay đỏ bừng vì cóng.

Về dến nhà thì mọi người đã ngủ cả, căn nhà vốn chỉ có hai người ở nay đã có năm người.

Tôi thay giày, rón rén về phòng.

Cửa phòng ngủ khép hờ, qua khe cửa, tôi nhìn thấy Ngu Nam tắt đèn trước khi tôi bước vào phòng.

Em ấy… ghét tôi sao?

Không muốn nhìn thấy tôi đến vậy?

Lúc tôi đẩy cửa vào phòng, em đang vờ ngủ, chẳng biết rốt cuộc muốn làm gì.

Căn phòng rất yên tĩnh, giống như mọi thứ chưa từng thay đổi.

Nhưng cuốn sách tôi đặt trên bàn đầu giường đã bị động vào.

Quyển sách đó là bản gốc của bộ phim tôi xem gần đây, trong đó có một câu khiến tôi ấn tượng sâu sắc… Tôi sợ em xuất hiện, cũng sợ em không xuất hiện, sợ em nhìn tôi, lại càng sợ em không nhìn tôi.

Lúc đọc được câu thoại này, Ngu Nam vẫn chưa đến.

Bây giờ nghĩ lại, đây đúng là tiên tri về cảm giác của tôi với em.

Tôi kéo rèm cửa lên rồi ngồi xuống.

Có lẽ tôi nên nằm xuống đi ngủ, nhưng không ngủ được.

Muốn nhìn em ấy một lúc.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo, tôi thấy em ấy quay lưng về phía mình, tâm trạng rất phức tạp.

Nếu có thể, tôi hy vọng em ấy rời đi.

Hoặc tôi sẽ đi.

Bắt đầu vào đông rồi, thật ra sẽ không còn lâu nữa.

Khi mùa hè đến, tôi sẽ thi đại học, sau đó rời khỏi ngôi nhà này.

Tôi nhất định sẽ rời xa ngôi nhà này.

Cách Ngu Nam thật xa.

Em ấy hơi đáng sợ.

Tâm trí rối bời, người đang giả bộ ngủ say đột nhiên trở mình.

Tôi không ngờ em đột ngột quay lại như vậy, cứ thế, chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.

Em ấy có vẻ giật mình, tôi cũng thấy lạnh sống lưng.

Em ấy muốn nói gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại.

Tôi làm động tác “Suỵt” với cậu, xoay người lên giường, nằm quay lưng về phía em.

Đừng nói gì cả.

Tâm trí tôi đang rất hỗn loạn.

Nhắm mắt vào lại là hình ảnh đó.

Môi em lại rỉ máu, như cánh hoa hồng bị hái rồi vứt bỏ trong tuyết.