Chương 3: Làm Lại Từ Đầu

Hai cô gái trẻ ngồi luyên thuyên đến chiều cũng hết ba chai rượu, Tú San tính tiền rồi say sưa khoác vai Bảo Hân ra về. Vì đã có men rượu trong người nên cô nói Bảo Hân gửi xe lại đây, đi taxi về rồi ngày mai tỉnh táo hơn thì ra lấy. Bảo Hân ngoan ngoãn nghe theo lời Tú San, ôm chặt vòng eo cô rồi theo cô về nhà.

Mở được cánh cửa nhà, cô cùng Bảo Hân ngã nhào xuống thảm, nhìn nhau cười khanh khách. Trong lòng thật cao hứng vì mọi thứ diễn ra vẫn như nhiều năm trước. Cùng nhau uống say cùng nhau quậy phá rồi cùng nhau về nhà.

"Hai đứa này ban ngày ban mặt đã say khướt ra thế này rồi còn làm ăn gì nữa!" Mẹ cô từ trong nhà đi ra da dả gắt giọng lên khi nhìn thấy cô cùng Bảo Hân đang nằm trên sàn, hai thân ảnh xinh xắn cứ như những đứa trẻ nô đùa với nhau.

"Mẹ nuôi!" Giương mắt thấy mẹ Tú San đứng trước mặt, Bảo Hân loạng choạng đứng dậy giọng ngọt sớt sà vào lòng mẹ Tú San cọ cọ mặt. "Con gái nhớ mẹ quá à! Không gặp mẹ mấy tháng thấy mẹ da dẻ ngày càng đẹp cứ như con gái đôi mươi ý." Bảo Hân hướng mẹ cô làm nũng, lại còn dẻo miệng nịnh nọt khiến Tú San đang nằm dưới sàn cũng phải trả vờ ngồi dậy buồn nôn.

"Ui con gái tôi miệng ngọt cứ như ngậm mật ý nhỉ! Thế nào, tổng giám đốc bận rộn đến nỗi mấy tháng cũng không thèm đến thăm hai thân già này à." Mẹ cô cưng nựng véo má Bảo Hân,âm thanh trìu mến mắng yêu cô nàng.

"Không phải đâu, con ngày đêm nhớ mong bố mẹ muốn chết! Ai bảo con là giám đốc chứ, chăm chỉ làm việc cũng để bố mẹ nở mày nở mặt với đời vì có đứa con gái nuôi vừa xinh đẹp lại tài giỏi như con đây." Bảo Hân không biết xấu hổ cứ vậy thảo mai tâng bốc bản thân mình. Cô nghe chối tai quá liền "huệ" một tiếng trả vờ nôn.

"Mẹ! Mẹ xem con nhỏ đáng ghét kìa, con nói nó trở về giống như béo lên vài cân, nó nói mẹ còn bảo nó còn gầy đi. Con thấy mặt nó tròn như cái đĩa tây thế chắc hẳn trong đó nó ăn ngon ngủ kĩ lắm." Bảo Hân châm chọc hất mặt về phía cô, giọng nói chua ngoa thật chói tai khiến mọi người liền cười một tràng thoải mái.

"Tất nhiên là tận hưởng rồi, ăn có người nuôi ngủ có người canh. Nhóc con nếu mày thích tao đưa mày vào đấy trải nghiệm mấy năm rồi về lấy chồng cũng chưa muộn nhé!" Cô cũng không vừa đáp trả lại Bảo Hân, lông mày thanh tú nhướn lên đanh giọng lại trêu đùa.

"Được rồi đừng gây nữa tôi nhức đầu lắm, hai chị nhậu nhẹt say xỉn thế này còn cơm nước gì nữa." Mẹ cô cười hiền từ lắc đầu, ngửi được trên người hai nàng nồng nặc mùi rượu liền đoán chắc uống cũng không ít.

"Phải ăn chứ! Bao nhiêu con chẳng ăn được hết, mẹ gọi bố với Trang vào ăn cơm đi con vào dọn bàn cả nhà mình cùng ăn." Cô tự tin vỗ ngực rồi chạy vòng nhà bếp nhanh nhẹn dọn bàn, tâm trạng bay bổng trên miệng còn ngâm nga bài hát quen thuộc.

Cứ thế cả nhà cô tận hưởng bữa tối vui vẻ quây quần, ăn xong mẹ cô đuổi hai đứa trẻ to xác lên nhà nghỉ ngơi vì để bảo toàn bát đĩa trong nhà không bị đập nát, phòng trừ trường hợp cô lại tranh rửa bát trong tình trạng tưng tửng.

Bảo Hân lên đến phòng liền nằm vật ra giường hít thở, tay cũng không rảnh đem điện thoại ra hí hoáy chăm chú trong khi cô đang tìm quần áo tắm táp cho mát mẻ.

"Này con gái hiếu thảo! Tao chuyển nốt số tiền còn dư sang tài khoản chị mày rồi đấy, mấy năm nay bố mẹ nuôi cũng không có công chuyện gì nên số tiền vẫn nguyên đó, tao nghĩ mày nên để tiền mà buôn bán, nếu thiếu gì cứ bảo tao, chị đây sẽ không bỏ mày đâu!" Bảo Hân ngồi chồm dậy giơ màn hình điện thoại hiện lên giao dịch thành công trước mặt cô, thanh âm ra vẻ còn nháy mắt bày ra một màn nghĩa khí vỗ ngực nói.

Cô nghe xong liền bĩu môi. "Thật không mẹ? Có dư trăm củ cho con vay lãi cái!" Vẻ mặt cô cợt nhả, xoè tay trước mặt Bảo Hân xin tiền.

"Trăm củ thì cũng có đấy, chỉ là chị đây không thích cho vay mượn, mất lòng bạn bè lắm..." Bảo Hân chép miệng cười hì hì, lộ ngay bản mặt lươn lẹo trêu đùa cô.

"Vâng! Bạn tốt quá!" Giọng cô chua ngoa đáp lại, mắt hạnh còn không quên liếc xéo cô nàng một cái. Châm chọc xong liền quay đít vào phòng tắm rửa cho sạch hơi rượu trên người.

Suy nghĩ lại cô cũng thở phào vì ngày đó cô chuẩn bị mọi thứ chu toàn.

Sau đêm cô tình cờ gặp được Mỹ Duyên trên đường, biết được Mỹ Duyên bị người chồng bạo hành dã man còn uy hϊếp đến gia đình nàng, cô liền tức sôi máu chỉ hận không thể lập tức cầm dao đến thụi hắn vài nhát. May mắn lúc đó trong đầu cô còn nghĩ đến hai lão nhân gia ở nhà nên mới bĩnh tĩnh lại không vội đi làm bậy.

Suy tính xong kế hoạch gϊếŧ người bồng bột của mình, cô lo cho bản thân không bảo toàn tính mạng để trở về báo hiếu cho bố mẹ được, nên đã rút hết tiền tích kiệm trong tài khoản cùng tiền lãi đầu tư cổ phiếu với Bảo Hân trong mấy năm qua ra. Hôm sau liền chạy đi mua hai cái bảo hiểm nhân thọ đứng tên bố mẹ cô mới yên lòng được một nửa, số tiền còn lại cô không dám đưa thẳng cho ông bà vì sợ bố mẹ cô nảy sinh nghi ngờ ngăn cản cô làm chuyện dại dột đó.

Cũng vì tin tưởng Bảo Hân nên cô nhờ Bảo Hân giữ hộ để khi nào bố mẹ cô có việc gì cần thì đem ra giải quyết.

Khi đó Bảo Hân hết lời ngăn cản cô không được liền nổi giận đánh cô một trận thừa sống thiếu chết, thấy cô uống say ôm chân Bảo Hân khóc lóc cầu xin đến mất hết hình dạng, Bảo Hân trong lòng bất lực không biết nên làm gì với con bạn ngu ngốc của mình nên mới đành lòng nhận lời hứa giúp cô, với một điều kiện là chấm dứt tình bạn hơn chục năm này nếu cô đủ nhẫn tâm từ bỏ mọi thứ chỉ vì một người con gái không liên quan đến cuộc đời của cô.

Và dù có uy hϊếp thế nào đi chăng nữa cô vẫn cố chấp điên cuồng làm theo ý mình. Bảo Hân tâm tình đau đớn buộc phải buông bỏ mặc kệ cô.

Sau ngày xét xử Bảo Hân đến thăm cô, cô nàng rơi lệ nhìn cô sau tấm kính biệt giam lạnh lẽo, miệng liên tục xin lỗi vì đã không ngăn cản được cô. Cô mỉm cười dịu dàng. "Chúng mình làm hoà nhé, chờ tao về, rất nhanh thôi."

Trông cô vẫn thản nhiên khi đánh mất đi năm tháng tự do của mình làm sao Bảo Hân không tức giận cho được, chỉ là không hiểu được thứ tình yêu mù quáng cô dành cho Mỹ Duyên là gì. Tình đơn phương 6 năm không được đáp lại cũng đáng để cô sẵn sàng từ bỏ gia đình, từ bỏ bạn bè và sự nghiệp sao?

Chứng kiến tất cả sự việc Bảo Hân chỉ cảm thấy bạn mình thật đáng thương và ngu ngốc, cô nàng lại mềm lòng tha thứ cho cô lần nữa...

....

Ngày hôm sau tỉnh dậy cô liền không muốn ngồi không, lập tức nghiên cứu xem mình nên buôn bán cái gì.

Đi dạo quanh thành phố nhộn nhịp vào mùa thu thơ mộng đầy lá vàng khiến tâm tình cô thoải mái không ít, dự định tìm địa điểm thích hợp để thuê cửa hàng làm ăn, cô nhẫn nhịn trưng bày bộ mặt tươi cười nghe người mô giới lải nhải tiếp thị đất cả nửa ngày.

Dừng chân tại một cửa hàng xinh xắn cuối con phố sầm uất, mặt tiền và giá cả thuê cửa hàng làm cô khá hài lòng. Nghĩ thầm tuy nhìn tổng thể có hơi xập xệ một chút nhưng chỉ cần để tâm sửa sang lại xem chừng cũng không tệ.

Cô bước chân ra ngoài ngắm nhìn lại một vòng, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

"Em gái, cửa hàng này không nhanh tay là sẽ có người nhảy vào thuê ngay. Giá cả phải chăng như vậy trong thành phố này rất hiếm đấy, nếu em trồng tiền nhà trước 6 tháng sẽ được chủ nhà khuyến mãi nhượng lại toàn bộ đồ đạc vật dụng trong nhà, như vậy không phải là rất tốt hay sao? Em có thể..." Bà chị mô giới lại liến thoắng không ngừng khiến cô cảm thấy khá nhức đầu, từ nãy giờ xem mới được có 4 căn mà cô cảm tưởng lỗ tai mình sắp chẻ ra làm hai.

"Từ từ chút thôi tôi cũng không có bảo là tôi sẽ thuê. Vả lại chị nhìn xem đồ đạc trong đấy cũ kĩ còn hơn cái tuổi tôi với chị cộng lại, không biết còn dùng được nữa không mà đòi khuyến mại chuyển nhượng?" Cô dùng tay vuốt lên gương mặt diễm lệ tỏ ra chán nản, nhẫn nhịn nghe bà chị mô giới nói như cái máy nửa ngày không ngừng khiến cô mất kiên nhẫn.

Bà chị nghe xong liền bĩu môi quay đít vào trong nhà mặc kệ cô đứng ngoài đi đi lại lại ngó nghiêng.

"Mẹ tới đón cục cưng của mẹ nè!" Thanh âm mềm mại từ xa cứ như vậy mà lọt vào tai cô, tim cô như giật thót lại quay đầu nhìn về hướng đối diện.

Bóng dáng người con gái thoạt nhìn kiều diễm trước mắt khiến cô kích động giật nảy mình, thật nhanh chóng như bay chạy thẳng vào trong cửa hàng tìm một chỗ để ẩn nấp.

Len lén nhìn trộm qua tấm kính đã ngả màu, thân ảnh Mỹ Duyên uyển chuyển bước tới trước cổng trường mầm non ngọt ngào dang tay ra ôm lấy đứa bé vào lòng hiện lên trong mắt cô, cô nghe tim mình đập dồn dập như sắp sửa vọt ra đến nơi.

Mỹ Duyên diện lên người một bộ dáng cao quý khiến người khác cảm tưởng bản thân thật mờ nhạt khi đứng gần nàng. Nàng đoạt đi mọi ánh nhìn, nổi bật trong đám đông với khí chất thanh cao kiêu kỳ tựa như đoá hoa dơn nở rộ diễm lệ.

Đã quen với Mỹ Duyên luôn trưng trên mặt vẻ lạnh nhạt khó gần mà giờ đây trông nàng ngọt ngào cưng chiều con gái bé bỏng làm cho tâm can cô sinh ra ngọn lửa nhen nhóm cháy âm ỉ khát khao được đến gần nàng.

Chỉ là... Cô không dám.

Từ hồi còn đi học nàng đã rất ưu tú về mọi mặt. Gia cảnh khá giả, mặt hoa da phấn động lòng người lại giỏi giang thi đâu thắng đó mang nhiều thành tích đáng ngưỡng mộ về cho trường,thành phố. Mỹ Duyên không phải nữ thần trong một mình lòng cô mà là nữ thần của rất nhiều người khi đó.

Nàng sẵn bản tính kiêu ngạo, biết rõ giá trị bản thân cao cỡ nào khiến nàng càng thêm ngạo kiều không để ai vào mắt.

Hồi đó đã có rất nhiều người điều kiện tốt vây lấy nàng, cô luôn tự ti vì cảm thấy bản thân không xứng với nàng, chỉ dám âm thầm đối xử tốt với nàng như một người bạn nhìn nàng từng bước đến đỉnh cao.

Giờ đây một thân từng tù tội mang tiền án làm sao mà dám xuất hiện trước trước mặt nàng.

Nhìn bóng dáng yêu kiều của Mỹ Duyên dắt tay con gái nhỏ lên xe sang trọng biến mất khỏi trước mắt, cô khẽ thở dài não nề.

"Em gái nhìn cái gì mà chăm chú vậy?" Bà chị mô giới tiến lại gần thắc mắc hỏi cô, tò mò cũng khom lưng xuống dõi theo hướng cô vừa nhìn.

Tâm tình đang rối bời liền bị chất giọng the thé của bà chị kéo về hiện tại làm cô giật thót mình. "Vừa nãy chị bảo có những khuyến mãi gì ý nhỉ? Tôi trồng tiền nhà trước 2 năm." Cô không do dự liền rút thẻ đưa trước mặt, chị mô giới bị cô doạ làm cho kinh ngạc tròn mắt nhìn cô.

Cô đưa ánh mắt mong đợi tới trường mẫu giáo ở đối diện,trên môi còn mỉm cười nhẹ nhàng.