Chương 2: Bạn Tốt

Xuống nhà cô cùng bố mẹ ăn bữa sáng đạm bạc, tuy không nhiều, nhưng mỗi người đều cảm thấy bữa ăn này còn ngon hơn mâm cao cỗ đầy, quan trọng nhất là cả gia đình đều bình an cùng đoàn tụ với nhau.

"Bố mẹ, ăn xong con định ra ngoài đi dạo chút, chiều con sẽ đi chợ nấu cơm cả nhà mình cùng ăn nhé." Cô cười dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi bố mẹ.

"Mới vừa về nhà con nên nghỉ ngơi cho khoẻ,để buổi tối mát mẻ rồi đi cũng được." Bố cô vẻ mặt lo lắng sợ con gái nhỏ mệt mỏi, ôn tồn khuyên cô.

"Ông này con gái mới về muốn ra ngoài chơi một chút thì có làm sao?" Mẹ cô nhíu mày đẩn tay bố,rồi cười hiền từ nhìn cô. "Con cứ ra ngoài chơi một lát, để mẹ gọi cái Trang về chiều cả nhà mình cùng ăn cơm." Mẹ cô phất tay ý bảo cô ý yên tâm ra ngoài ngắm cảnh chút, tay bà lại bận rộn tìm điện thoại gọi cho chị gái cô về nhà.

"Dạ vậy chút nữa con về ạ." Cô lễ phép nhìn bố mẹ gật đầu rồi chậm dãi bước ra cửa.

Trên tay cô cầm chiếc điện thoại đã cũ, không biết còn khởi động lại được không, thầm nghĩ lâu như vậy chắc sim cũng bị khoá rồi nên cô bắt xe đến tiệm di động gần đó để khởi động lại sim. Tiện thể mua luôn chiếc điện thoại mới, thở dài nhìn chiếc máy già nua theo mình đã nhiều năm làm cho cô tiếc nuối không ít.

"Alo?" Giọng nói lạnh nhạt phát ra từ đầu dây bên kia khiến cô có chút giật mình. "Con nhỏ này dám quên mình rồi sao!?" Cô nghĩ thầm.

"Nhóc con! Quên mẹ trẻ rồi sao!?" Giọng cô trào phúng cười, đôi mắt lấp lánh cong lại nhưng vầng trăng khuyết trông rất xinh đẹp.

"Ai vậy?" Cô gái đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên, dừng một chút mới nhìn lại tên của số điện thoại đang gọi cho mình mà kinh ngạc đến kích động. "Óc chó có phải không?? Mày vượt ngục hay sao mà có điện thoại gọi cho tao hay vậy!?"

"Nhóc con mày chỉ mong tao ở tù hay sao mà nói nghe khắm vậy!" Cô cao hứng cười một tràng, đã lâu rồi không được gây sự với con bạn chanh chua khiến cô cảm thấy tâm trạng phấn khích. "Có rảnh không ra tiếp rượu mẹ trẻ mày vài chén?" Cô vừa nói miệng lại mang ý cười đi dạo quanh con đường đầy lá vàng của mùa thu.

"Không rảnh cũng phải vứt hết việc đi bồi rượu bạn hiền chứ! Mày đang ở đâu để tao đến đón?" Bạn cô cười giòn tan vang lên bên đầu dây,phấn khích hỏi cô.

"Không cần,đến quán rượu cũ đi,tao đang qua đấy rồi." Cô hẹn bạn mình tới chốn cũ khi xưa hay uống say đến vắt lưỡi rồi cùng quậy phá ở đấy, nghĩ lại cô thấy tuổi thanh xuân đầy chiến tích thật đáng giá.

Cô cùng Bảo Hân là bạn chí cốt từ hồi đi học đến bây giờ, hai người cãi nhau thì nhiều mà hoà hợp thì ít, tính cách trái ngược hoàn toàn nhau mà có thể chơi với nhau hơn chục năm làm cô thấy cũng lạ.

Con người cô ít nói, sống nội tâm lại không cầu tiến, suy nghĩ chỉ làm công việc gì đủ ăn là được không cầu tiền bạc công danh. Bảo Hân lại có tính hiếu thắng thích thi thố, là người có mục tiêu cao và chí tiến thủ rất đáng nể, cô nàng đã muốn cái gì là phải nhất quyết thực hiện cho bằng được.

Từ hồi còn đi học Bảo Hân quan hệ rất rộng rãi, ai ai cô nàng cũng quen biết, có thể nhìn ra được từ sớm tương lai cô nàng sẽ có địa vị trong xã hội và là người phụ nữ thành công trong sự nghiệp. Trái ngược với Bảo Hân,cô không có nhiều bạn, nói thẳng ra là cô lười xã giao, thích sống trong trí tưởng tượng của mình vì cô luôn trách thế giới này tại sao không có ai hiểu được cô.

Nói chung là một người sống mơ mộng còn một người sống thực tế, may mắn thay hai cô gái trẻ tuổi đều yêu thương lẫn nhau như tri kỷ tâm giao khó tìm.

Năm cô bỏ đại học đang dở dang, bước chân ra ngoài xã hội kiếm tiền từ sớm, hồi đó cô tuổi trẻ còn bồng bột theo người khác làm rất nhiều công việc để kiếm tiền.

Thấm thoát 2 năm cô để dành được một số tiền không nhỏ, định để tiền kinh doanh buôn bán thì công ty của Bảo Hân gặp khó khăn về tài chính, lúc đó cô không do dự liền đem hết tiền bản thân mình dành dụm đưa cho Bảo Hân để xoay chuyển tình thế. Tuy số tiền không lớn không nhỏ nhưng may sao nó đã giúp công ty của Bảo Hân vượt qua được trắc trở trước mắt.

Bảo Hân xúc động ôm chặt cô, nói rằng cô là bạn tâm giao tốt nhất của cô nàng, còn nói nếu cô chưa có việc gì thì đến công ty Bảo Hân công tác, cả hai cùng phấn đấu gây dựng sự nghiệp.

Ban đầu cô còn phân vân vì tự ti bản thân còn chưa có được cái bằng đại học ra hồn. Kinh nghiệm công sở cô còn chưa có làm sao có thể làm ở cơ quan Bảo Hân được. Khi đó Bảo Hân mỗi ngày đều động viên cô tiếp thêm động lực cho cô, nói rằng Bảo Hân sẽ tận tay hướng dẫn cô làm việc từng chút, từ từ rồi sẽ quen.

Lại còn nói "Mày không chăm chú cho sự nghiệp, sao có thể có cơ hội dành được nữ thần trong lòng mày được chứ!" Nghe Bảo Hân nói vậy cô liền kích động, theo Bảo Hân đến công ty làm, rất nhanh với đầu óc nhanh nhẹn của cô sau một năm liền leo vọt lên chức quản lý. Chỉ cần nghĩ nếu cô thành công được, liền có cơ hội đến gần người con gái cô ngày nhớ đêm mong khiến cô tràn trề động lực mà điên cuồng làm việc.

Sự nghiệp đang trên đà đi lên, cô lại vướng phải vụ kiện tụng ngồi tù mất 5 năm, chỉ thầm trách cô nặng tình mà thôi, trong một đêm giấc mộng của cô đều bay biến đi hết. Muốn gặp lại Mỹ Duyên còn khó chứ đừng nói đến có thể đến gần nàng.

"Buông ra đi mọi người đang nhìn kìa!" Cô nhỏ giọng thì thầm bên tai Bảo Hân, đôi môi anh đào chúm chím nở nụ cười vui vẻ từ tận trong tâm can.

"Mày khốn khϊếp! Trọng sắc khinh bạn!! Mày vì nữ thần của mày mà bỏ tao một mình, khốn khϊếp!!" Bảo Hân khóc lóc gào lên đánh vào vai của cô mấy cái, tay vẫn không buông cô ra ghì chặt ôm lấy cô.

"Nhỏ tiếng thôi ngại quá!" Cô bật cười, hai má dần đỏ lên vì ánh mắt mọi người trong quán rượu đang đổ dồn vào hai cô gái xinh đẹp mê người diễn một màn ôm ấp lại còn khóc lóc thương tâm.

"Được rồi được rồi là tao sai,tao xin lỗi,mày đừng khóc nữa mẹ đau lòng." Cô vừa lau nước mắt cho Bảo Hân vừa dỗ dành cô nàng, thanh âm mềm mại khiến người khác nghe thấy liền mềm nhũn tâm can. Dỗ dành chưa xong còn châm chọc trêu con gái người ta khóc lớn hơn làm cô không nhịn được liền phụt cười một tràng.

"Óc chó khốn khϊếp, từ nay không cho phép mày rời xa tao nữa!" Bảo Hân lau hết nước mắt đi, nhìn thấy đông người đều chú ý đến màn kịch hay liền thấy xấu hổ. Buông cô ra lại bày ra vẻ mặt hồ ly tinh thường ngày của mình.

"Tao cũng vậy,tao rất nhớ mày." Cô mỉm cười trìu mến nhìn Bảo Hân, tay mịn màng còn tìm đến tay của Bảo Hân mà đặt lên xoa xoa.

"Óc chó mày đã uống rượu rồi đấy à? Sao mày ăn nói nghe sởn da gà quá vậy??" Bảo Hân ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô, trước đây chưa bao giờ cô nói mấy lời nhớ nhung này, giờ đây nghe chính miệng cô nói ra Bảo Hân liền thấy ngứa ngáy trong lòng.

"Ở nhà bố mẹ có dạy mày pha chè không mà sao mày hãm thế nhờ! Đang bày tỏ tình cảm nói mấy câu muốn chà mỏ mày ghê!!" Cô lập tức tranh thủ gây sự với Bảo Hân, đã lâu rồi không được cãi nhau với con nhỏ đáng ghét này, giờ đây được nghe chất giọng chanh chua của nó khiến cô cảm thấy phấn khởi trong lòng.

Gọi xong một bàn lẩu thái thập cẩm cùng với mấy chai rượu táo mèo, cô cùng Bảo Hân vừa ăn vừa luyên thuyên cạn chén. Chốc lát hai người tâm tình đã bay bổng, cùng dựa vào nhau thưởng thức hương vị thanh xuân cuồng nhiệt năm xưa.

"Mày trở về rồi theo tao đến công ty làm việc, mấy năm nay tao bôn ba công tác không ít, cổ phần tao nắm trong công ty cũng không nhỏ, mày cứ yên tâm công tác không ai dám nói gì đâu." Ánh mắt Bảo Hân trân thành, trong lòng cô nàng chỉ mong bạn mình có thể làm lại từ đầu, không vì vấp ngã của tuổi trẻ mà nhụt chí.

Cô khẽ cười dịu dàng, tay vòng qua đôi vai mảnh khảnh của Bảo Hân thân thiết khoác lên. "Mày cứ yên chí, tao đã suy nghĩ kĩ rồi, bản thân tao không muốn lại bon chen kiếm tiền. Giờ tao chỉ mong nửa đời còn lại bình an, kiếm một công việc nhẹ nhàng làm là được rồi, không nhất thiết phải đến công ty kiếm nhiều tiền đâu, hơn nữa trước kia tao làm quản lý, nhân viên ai nấy đều nói tao có ô dù, không phục tao đâu." Thanh âm thủ thỉ nhẹ nhành, cô giờ đây đã nhìn thấu mọi việc, muốn sống theo bản thân mình mong muốn, cô thực sự không thích va chạm cho lắm.

"Thế mày định làm gì? Nếu làm chăm chỉ làm trong công ty, tao tin chắc với năng lực của mày có thể thành công." Nghe cô không muốn cùng mình sánh vai phấn đấu cho sự nghiệp, Bảo Hân thoáng chút có thất vọng.

"Cục cưng à, cuộc sống này mỗi người đều có một cái chìa khoá dẫn đến thành công của riêng mình. Có người chìa khoá của họ là tiền tài danh vọng, có người chìa khoá lại là thất tình lục dục, có người lại là gia đình êm ấm. Tao cũng vậy, chìa khoá của tao là sống an phận, mở một cửa tiệm ăn nhỏ,ngày ngày vui vẻ buôn bán, đến tối mát trời uống vài ba ly rượu ngắm trăng sao cùng gia đình là tao đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, không cần cái gì nhiều cả." Trải qua nhiều chuyện, cô sớm biết thứ mình cần là gì. Chỉ cần người xung quanh cô đều khoẻ mạnh hạnh phúc, là cô đã yên lòng nhiều rồi.

"Người nói đạo lý thường sống như lờ!" Bảo Hân tinh nghịch lè lưỡi trêu cô, nghe cô nói như vậy Bảo Hân cũng tôn trọng quyết định của bạn mình. Chỉ thầm mong cô sống thật tốt, có thể cùng nhau đi tiếp trong tương lai là ước nguyện của Bảo Hân.

Cô bật cười xoa đầu Bảo Hân cưng chiều, trong lòng cô còn có khúc mắc làm sao cô nỡ buông xuống được?

"Nhóc con... Dạo này mày có nghe gì... Về chị Duyên không?" Nghĩ đến Mỹ Duyên, lòng cô liền thắt lại, đã lâu như vậy, thật nhớ nàng. Cô ngập ngừng hỏi Bảo Hân.

"Tao biết ngay cái loại óc chó nhà mày sao mà bỏ cho được! Còn không chịu quên người ta đi!? Mày chỉ còn một cái mạng, còn muốn dâng nốt cho cô ta luôn à?" Bảo Hân tức giận liếc xéo Tú San chửi mắng, cô nàng thật không hiểu vì cái gì mà bạn cô lại cố chấp đến như vậy.

"Tao không biết nữa, chỉ là tao không nỡ buông cô ấy ra khỏi cuộc đời mình. Tao cũng không biết... Tao bị sao nữa." Cô cúi đầu nhắm mắt lại, hình ảnh người con gái xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ hơn tất cả mọi thứ cô từng thấy được, cứ như vậy khắc sâu trong lòng cô. Cứ nghĩ đến cô lại nhớ nàng tha thiết.

"Người ta bây giờ là quý bà doanh nhân thành đạt rồi, cũng là mẹ của đứa nhỏ 4 tuổi rồi, mày nên quên họ đi. Cố chấp cũng chỉ làm khổ mình thôi." Thấy bạn mình vẫn mê muội như vậy, Bảo Hân thở dài ngao ngán. Đặt tên là óc chó đúng là không lệch đi đâu được!

"Duyên...có con rồi sao? Không phải tên khốn nạn kia đã..." Cô kinh ngạc nhìn Bảo Hân, thanh âm có phần run rẩy như khó tin được.

"Chuyện này là chuyện nhà họ tao cũng không rõ, nhưng hắn bị bại liệt là thật, tao nghĩ chắc là mang thai lúc chưa sảy ra vụ kia. Mày yên tâm, Mỹ Duyên của mày vẫn là băng sơn mỹ nhân như ngày nào, tháng trước tao có hợp tác với công ty họ, thấy cô ta vẫn còn kiêu ngạo lắm. Nghe nói hắn bại liệt một năm cô ta liền ly hôn lập tức, mọi người mắng cô ta là bạc tình người chồng bị liệt chưa lâu mà đã bỏ đi, vụ đấy còn bị người nhà hắn làm ầm lên cả báo đài cơ mà." Lời nói của Bảo Hân như vậy đổ vào tai Tú San. Tâm tình cô lại dao động, nghe được người nhà của tên khốn khϊếp kia không buông tha cho Mỹ Duyên, cô nắm chặt tay bấm móng vào da thịt mình, ánh mắt loé lên tia thù hận.

"Phải tao nghe tin tên khốn kia bị liệt là gom đồ đi luôn, không cần gì phải đợi đến một năm!" Cô nhíu mày nghiến răng, giọng nói nghe ra được hận ý tàn khốc.

Cô lại đưa mắt sang Bảo Hân đang nhìn chằm chằm mình, miệng nở ra nụ cười dịu dàng nhanh chóng. "Thôi không phải việc mình, cạn hết đi, chiều về nhà mẹ trẻ ăn cơm nhá, lâu rồi không ngồi ăn cùng mọi người làm tao nhớ chết đi được đây." Cô cười hì hì, vỗ vai Bảo Hân khoái chí,tay còn lại nâng chén cạn.