Chương 28: Dễ chịu

CHƯƠNG 28: DỄ CHỊU

Thân là bạn thân của Lý Tư, Vương Văn Văn rất nhanh đã biết tin tức Trần Dật và Lý Tư chia tay.

Cô vội vàng đến an ủi bạn thân, lại vội vàng đến tìm Chu Thần hỏi cho ra nhẽ.

Cuối tuần, cô bị Chu Thần kéo đến nhà anh ta.

“Anh đã biết anh họ anh chia tay với Tư Tư chưa?” Vương Văn đỏ mặt nắm lấy đôi bàn tay xấu xa của ai đó đang không ngừng làm loạn trên bầu ngực cô.

“Không biết. Trần Dật không nói với anh việc này.” Chu Thần chưa từ bỏ ý định ăn đậu hũ bạn gái, lại chuyển sang vuốt ve bờ mông đầy đặn của cô.

“Nè, đừng làm rộn… Em nghe Lý Tư nói, anh ấy bảo là anh ấy không xứng với cô ấy.” Vương Văn Văn một lần nữa nắm lấy tay anh.

Chu Thần nghe đến đây, không còn sờ mó lung tung nữa, cười nhạo một tiếng: “Lừa đảo. Em thật sự tin anh ấy là một anh chàng lái xe ôm? Nhìn vậy thôi anh ấy đích xác là một tên con ông cháu cha, giàu có, nhàn rỗi, vì chán đời mệt mỏi với cuộc sống hào môn mà hạ phàm xuống nhân gian để thể nghiệm cuộc sống người lao động lam lũ đó.”

Vương Văn Văn kinh ngạc há miệng nói: “Ý gì? Anh ấy là công tử nhà giàu á?”

Chu Thần bình thản gật đầu, nhàn nhàn kể câu chuyện thân phận của Trần Dật.

Đại khái là: Cha của Trần Dật là một ông lớn giàu có, nhưng như bao kẻ có tiền khác ông ta cũng là tên trăng hoa, thường xuyên bao nuôi gái ở ngoài. Bởi vậy Trần Dật không có tình cảm tốt với cha mình, nhưng lại tương đối thân thiết với mẹ. Mẹ của Trần Dật là một người dịu dàng lại hòa nhã, hồi còn sống bà thường dẫn Trần Dật về quê ngoại chơi, cũng vì thế mà có khoảng thời gian Chu Thần và Vương Văn Văn léo nhéo theo đuôi Trần Dật gọi anh trai ơi, anh trai ời.

Về sau, bởi vì mẹ Trần Dật trầm cảm qua đời, trong cơn nóng giận anh bỏ nhà ra đi, trở về quê ngoại sống, chính là thành phố này.

Trước đây thành tích học tập của Trần Dật không quá tốt, thời điểm lẻ loi không nhà, không tiền, không quan hệ, chân ướt chân ráo đến đây, chỉ có thể làm những việc chân tay để nuôi sống bản thân. Thời điểm anh bỏ nhà ra đi, sở thích của anh là đua xe và mô tô, cho nên sau đó, anh đã làm đủ thứ việc tích tiền mua một chiếc mô tô, mặc dù so với những chiếc xe anh đã từng đi, chiếc này không biết kém bao nhiêu lần nhưng anh nghĩ có thể dùng thứ mình thích, thứ tự tay kiếm được nuôi sống bản thân kể cũng là một cuộc sống thoải mái.

Chu Thần đưa tay vuốt ve khóe miệng của Vương Văn Văn, sau đó nói tiếp: “Gần đây nghe mẹ anh nói, cha anh ấy liên tục gọi anh ấy trở về.”

“Trở về làm gì cơ?” Vương Văn Văn sững sờ.

“Kế thừa gia sản chứ sao, đồ ngốc.” Chu Thần hôn cô một cái yêu chiều nói.

“Vậy… Anh ấy vì cần trở về nên mới chia tay Tư Tư.” Vương Văn Văn cau mày, phiền não nói.

“Việc của em bây giờ là chiều chuộng bạn trai yêu thương của em một chút, em xem từ lúc gặp nhau đến giờ một câu Tư Tư, hai câu Tư Tư, em muốn chọc anh tức chết à?” Chu Thần kéo mặt cô dán sát vào mặt anh, để tầm mắt cô bắt buộc chỉ nhìn mình anh, khuôn mặt anh tuấn biển hiện bộ dáng cực kì ủy khuất, đáng thương cực kì.

Vương Văn Văn thấy vậy đành cười khổ. Hôn lên bạc môi của anh một cái, nụ hôn ngọt ngào triền miên mang theo ôn nhu và ái ân cực hạn.



Chu Thần phất tay vỗ vỗ lên bờ mông trắng ngần mềm mại của cô, yết hầu căng lên, anh nhanh chóng nâng cao du͙© vọиɠ đã ngóc đầu dậy từ lâu tiến thẳng vào hoa huyệt ẩm ướt của cô.

Vương Văn Văn đưa lưng về phía Chu Thần, thời điểm bị anh xâm nhập, cô thoải mái rên lên những tiếng yêu kiều, khuôn mặt vì động tình mà ửng đỏ tựa trên gối, cái mông vểnh lên cao, đem nơi tư mật của mình hoàn toàn phơi bày trước mặt Chu Thần.

Chu Thần thở gấp, nặng nề đâm vào thân thể Vương Văn Văn, anh nhìn côn ŧᏂịŧ của mình vùi vào hoa huyệt non mềm của cô, sau đó rút ra rồi lại nhét trở về, dịch thể từ hai cơ thể trào ra không ngừng ở chỗ giao hợp, bắn tung tóe khắp xung quanh.

“Chu Thần… Ừm… A… Chậm chút… Đau…”

“Văn Văn thích anh sao?... Ân…”

“Thích… Anh… Ngô… Nhanh quá…”

Trong phòng tràn ngập tiếng rêи ɾỉ của người đàn bà, tiếng thở dốc của người đàn ông, cùng âm thanh giao hoan giữa hai thân thể, còn có tiếng nước chảy ám muội “Phốc phốc phốc phốc” đan vào nhau.

Vương Văn Văn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong l*иg ngực Chu Thần, đỏ mặt đánh vào l*иg ngực anh, “Anh… rút ra…”

“Bên trong dễ chịu… Em còn cử động nữa, nó lại cứng lên, chúng ta sẽ phải làm lại lần nữa đấy.” Chu Thần yêu chiều dỗ dành, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vương Văn Văn.

Vương Văn Văn có thể cảm thấy côn ŧᏂịŧ ở dưới đang dần chướng lên, quả thật bị dọa sợ đến không dám động đậy.

“Anh nói xem em có nên nói cho Tư Tư chuyện của anh Trần Dật không?” Vương Văn Văn ghé đầu vào ngực Chu Thần rầu rĩ nói.

“Sớm biết thế này đã không giới thiệu hai người với nhau, giờ nằm trong ngực anh mà vẫn còn nhớ đến chuyện của cậu ta.” Chu Thần chớp chớp mắt, ác ý vần vò đầu ngực cô.

“Ư… Nói chuyện chính nào.” Vương Văn Văn nắm lấy bàn tay xấu xa nào đó, hét lên.

“Đừng nói vẫn hơn, nếu giờ nói cho cậu ta có thể khiến cậu ta cảm thấy anh họ lừa cậu ta. Bây giờ điều tốt nhất em có thể làm cho cậu ta là khiến cậu ta tỉnh táo lại, nói anh họ vẫn đợi cậu ta, chỉ là giờ không phải thời điểm tốt nhất để hai người ở bên nhau.” Chu Thần nghiêm túc nói, dù sao anh cũng thấy việc này giải quyết như thế là ổn nhất.

“Có lý…” Vương Văn Văn nhẹ gật đầu.

Sau đó, trong khoảnh khắc cô không chú ý, Chu Thần chồm lên, đặt cô dưới thân, cười đến yêu tà, thì thầm: “Coi như vấn đề nan giải đã xong, làm thêm một lần nữa, nhé?” Dứt lời, lập tức liền thúc côn ŧᏂịŧ vẫn còn bên trong người cô vào điểm mẫn cảm của Vương Văn Văn. Mỗi lần xâm nhập đều đâm đến nơi sâu nhất.

“Ư… Tại sao anh lại nhiều tinh lực thế hả?...” Vương Văn Văn vô lực đẩy l*иg ngực anh, giống như là chống cự nhưng lại giống dụ hoặc nhiều hơn.

“Không biết, nhìn thấy em liền muốn đè em xuống yêu thương. Đâu còn cách nào khác, yêu chính là như vậy. Anh cũng không tự chủ được.” Chu Thần nhíu mày, sau đó ôn nhu hôn xuống từng tấc da thịt trắng nõn nà của cô.



“Tư Tư sao rồi.” Vương Văn Văn ngồi cạnh Lý Tư ân cần hỏi.

Buổi chiều, Vương Văn Văn ghé nhà Lý Tư thăm cô bạn.

Khuôn mặt Lý Tư mệt mỏi, vô thần, hai mắt thâm quầng, mũi phiếm hồng, hốc mắt ửng đỏ, sưng húp.

“Mình… mệt mỏi, chán nản và… rất nhớ anh ấy.” Nước mắt ướt đẫm khóe mi, thanh âm Lý Tư khàn khàn do khóc quá nhiều, trong lời nói mang theo nức nở.

Vương Văn Văn đau lòng nhìn bạn thân, dịu dàng kéo cô vào lòng, vừa ôm vừa vỗ về.

“Anh ta đã nói gì với cậu?”

“Anh ấy nói… chúng mình hiện tại không thích hợp đến với nhau… anh ấy không xứng với mình… Để mình học thật tốt, thi đỗ trường mình muốn.” Từng giọt lệ rơi trên cánh tay Vương Văn Văn, thấm ướt gấu áo cô.

“Có thể anh ấy sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu, chúng ta cũng sắp bước vào năm cuối cấp rồi, cậu lại học tốt như vậy.” Vương Văn Văn dịu giọng an ủi.

“Thế nhưng mà… Mình có thể vừa học thật tốt… vừa bên anh ấy cơ mà… Thành tích của mình đâu có tụt hạng… Có thể, anh ấy vốn không thích mình…” Lý Tư nghẹn ngào, giọng nói vỡ vụn cùng trong tiếng nấc.

“Cậu có chỗ nào khiến người khác không thích được chứ. Chu Thần nói, cậu là bạn gái đầu tiên anh ấy thừa nhận.”

“Vậy… Vậy tại sao anh ấy lại thế… Thậm chí còn không gọi cho mình một cuộc điện thoai… Khiến mình đau khổ thành dạng này…” Lý Tư khó khăn nói.

“Có lẽ vì yêu. Cậu nghĩ xem hiện tại cậu đang đứng trước bước ngoặt lớn của cuộc đời, phải học tập thật tốt để thi vào một trường đại học tốt, còn anh ấy, có lẽ cũng muốn bản thân có năng lực hơn, trở nên cường đại hơn để xứng với cậu... Cho đối phương thời gian để hoàn thiện mình, đó cũng là yêu.” Vương Văn Văn miễn cưỡng an ủi, cô cũng không biết phải nói thế nào nữa.

Lý Tư không đáp lại cô, vẫn sụt sùi khóc.

Vương Văn Văn chỉ muốn an ủi Lý Tư để cô bạn nghĩ thoáng hơn một chút, cũng không biết cô gái ngốc nghếch này có nghe lọt tai được câu nào không. Vương Văn Văn biết bạn mình bề ngoài nhìn có vẻ mong manh, yếu đuối nhưng là một người cố chấp. Mong cô ấy không khiến bản thân tổn thương.

Trần Dật đứng ở ban công, điện thoại không ngừng vang lên tiếng chuông báo cuộc gọi đến, anh nhíu mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bất đắc dĩ ấn nút nghe.

“Con ngày ngày chạy xe ôm, thấy cuộc sống thoải mái được à?” Một giọng nói nghiêm khắc từ đầu microphone truyền đến.

“Rất thoải mái.” Nhưng hiện tại anh đang không còn cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ như trước nữa, nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mặt của Lý Tư hôm đó, tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, thở không nổi.

“Tốt, vậy mày cứ tiếp tục chạy xe máy đi.” Đầu bên kia tức giận cúp máy.

Trần Dật xoay người lấy bao thuốc lá trên mặt bàn, đã lâu anh không hút, châm một điếu, hít một hơi, khói thuốc nhàn nhạt bốc lên, làn khói trắng bao lấy khuôn mặt đang mê mang thất thần của anh.