Chương 26: Thủ da^ʍ

CHƯƠNG 26: THỦ Da^ʍ

Toàn thân Lý Tư mềm nhũn, hai tay quàng lên vai anh, môi lưỡi quấn quýt, bên dưới thì không ngừng bị người kia chòng ghẹo, cô vặn vẹo thân thể, hai chân kẹp chặt lại vì ngứa ngáy, nhưng động tác này lại kẹp chặt lấy đầu ngón tay Trần Dật.

“Em muốn?” Trần Dật nhẹ nhàng luồn ngón tay qua lớp qυầи ɭóŧ, trực tiếp đút vào hoa huyệt của cô.

Lý Tư đỏ mặt lắc đầu nhưng vẫn chịu thua sự chân thật của bản năng. Cô cảm nhận rõ ràng phần bụng dưới như có một dòng nước ấm lưu chuyển. Hoa dịch thuận theo ngón tay Trần Dật chảy ra ngoài, thấm ướt bàn tay anh.

Trần Dật cười cười, vô cùng hài lòng với cơ thể mẫn cảm của người yêu. Anh lại cho thêm một ngón tay nữa vào trong hoa huyệt nhỏ bé, trơn mềm của cô. Vách tường thịt non mềm, thít chặt lấy ngón tay anh, chăm chú hút vào.

Một cánh tay nữa của anh không chịu nhàn rỗi, từ cổ áo xâm nhập vào bên trong, trực tiếp luồn qua nội y, kẹp lấy hạt châu vì khıêυ khí©h mà dựng thẳng lên, nhẹ nhàng xoa nắn, “Công chúa của chúng ta thật chặt, anh sắp bị em bức đến điên rồi.” Anh nhẹ giọng nói.

Lý Tư không còn sức đáp lại trời bông đùa của anh, nơi riêng tư bên dưới bị anh không ngừng ra vào. “Phốc phốc phốc phốc” tiếng nước nhỏ xuống làm cô đỏ mặt tía tai, đầṳ ѵú bị anh nắm thật chặt, căng cứng, cô chỉ có thể run rẩy nép vào lòng anh mà rêи ɾỉ những âm thanh khoái hoạt.

“Tại sao không nói chuyện?” Trần Dật hỏi cô, tay chuyển từ bầu ngực lên vuốt ve khuôn mặt vì động tình mà ướŧ áŧ mê người, đôi con ngươi của anh dần trầm xuống, duỗi ngón tay, nhét vào miệng cô.

“Ngô…” Lý Tư giật mình, theo phản ứng tự nhiên đầu lưỡi vươn ra đẩy ngón tay của anh, chiếc lưỡi nóng ẩm, mềm mại cuộn lấy ngón tay Trần Dật, bộ dạng không biết là đang dây dưa hay cự tuyệt.

Động tác phía dưới càng lúc càng nhanh, ngón tay tại hoa huyệt của cô không ngừng gia tăng tốc độ, u cốc do ma sát tiết ra càng nhiều hoa dịch, Lý Tư rất nhanh đã bị đẩy đến lêи đỉиɦ. Một dòng dịch đặc bắn ra, thấm ướt bàn tay Trần Dật, rồi nhỏ xuống sàn.

Cô vô lực nằm sấp trên thân thể anh thở dốc, ngượng ngùng kẹp hai chân lại ngăn cho chất lỏng chảy xuống.

“Thoải mái xong rồi, vậy giờ đến lượt anh.” Trần Dật ôm cô đi về phòng ngủ.

“Em sướиɠ… chỗ nào chứ.” Lý Tư dựa vào bả vai anh yếu ớt phản bác.

“Ướt đẫm đến thế, còn chưa thỏa mãn?” Trần Dật nghiêng đầu cắn lỗ tai cô.

“Ừm… ngứa.” Lý Tư cười né tránh.

Trần Dật đặt cô lên giường, bắt đầu cởi đai lưng, đứng bên giường nhìn xuống cô gái nhỏ bên dưới. Một đôi con ngươi đen huyền như mực, không hề che giấu du͙© vọиɠ đang cháy lên nơi đáy mắt, “Một tuần không ăn em, toàn thân bứt rứt, không muốn niệm tình gì nữa mà điên cuồng yêu em một trận cho bõ thèm.” Lời nói ra vừa thô tục lại lưu manh. Lý Tư bị anh làm cho thẹn đỏ mặt, làn da trần trụi, trắng ngần bỗng chốc ửng đỏ, quay đi không dám nhìn thẳng vào anh.

Trần Dật toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra những múi cơ rắn chắc, anh khom người kéo cẳng chân thon dài của cô, mạnh mẽ giật qυầи ɭóŧ vướng víu đã ướt đẫm trên người cô xuống, lại tháo bộ váy mỏng manh thấm mồ hôi ném xuống giường, sau đó đưa tay cởi chiếc áo con đang giam giữ đôi gò tuyết trắng anh yêu tùy tiện vứt xuống nền nhà. Đôi bầu ngực mượt mà bỗng chốc xuất hiện, đầy đặn, yêu kiều trước mắt anh, Trần Dật cúi xuống vùi đầu vào nơi mềm mại đó, rồi nhanh chóng ngậm lấy đỉnh đồi đỏ hồng đã dựng đứng, đang run rẩy chờ người đến hái, dùng lưỡi liếʍ mυ"ŧ một vòng. Lý Tư nắm chặt lấy gối phía sau, nhỏ giọng rêи ɾỉ, cảm nhận được nơi ấy của anh đã to lên một vòng.

Môi của anh dần dần đi xuống, tới địa phương ướŧ áŧ cuốn hút kia, anh dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên tiểu huyệt phấn nộn, yêu kiều, rồi lại dùng chiếc lưỡi thành thạo tàn phá âʍ ѵậŧ nhạy cảm của cô khiến toàn thân Lý Tư run lên, kí©h thí©ɧ quá lớn kiến Lý Tư chịu không nổi khép chân kẹp chặt lấy đầu Trần Dật.

“Cô nhỏ dâʍ đãиɠ này, em lại chảy nước rồi.” Trần Dât vẫn vùi đầu ở nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng cất giọng, nước xuân bên dưới chảy như lũ, ướt cả cằm anh, cùng một mảng đệm, dưới đèn lờ mờ, hắt lên ánh sáng loang loáng.

“Anh… không được… nói em như thế… Anh không thể. A…” Lý Tư cảm thấy từ “dâʍ đãиɠ” thật khó nghe, cô không phải cố ý, đều tại anh cả, khiến cô chảy nhiều như thế.

“Công chúa của anh quả là rất giỏi.” Trần Dật thỏa hiệp, miệng không ngừng liếʍ láp vách thịt non mềm.

“Anh… không tiến vào à…?” Lý Tư run rẩy hỏi, cô không muốn thừa nhận, nhưng mà lúc này toàn thân cô trống rỗng, thèm muốn được anh lấp đầy…

“Còn nói em không phải cô gái dâʍ đãиɠ sao?” Trần Dật từ giữa hai chân cô ngẩng lên, cười nói.

“Em không phải…” Lý Tư muốn khóc, anh lúc nào cũng thế, luôn khi dễ cô.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc, em không phải. Anh sai.” Trần Dật vội vàng an ủi.

“Sẽ cho em. Lập tức cho em.” Anh nắm lấy đôi ngực đầy đặn khẽ nắn vuốt, hai trái đào mềm nhũn, độ đàn hồi cũng rất vừa phải khiến anh yêu thích không nỡ buông tay.

Trần Dật nâng lên cậu nhỏ, nhắm thẳng hoa huyệt của Lý Tư đi vào. Qυყ đầυ mượt mà bị cái miệng nhỏ ướŧ áŧ, mềm mại lập tức bao lấy, sự sung sướиɠ đó khiến Trần Dật muốn lập tức bắn ra. Lý Tư cũng đang lêи đỉиɦ, khuôn mặt say tình, biểu lộ yêu kiều đến khiến nỗi khiến anh muốn hóa cầm thú. Trần Dật nhìn vẻ mặt hưởng thụ ấy, khẽ cười, sau đó bắt đầu đẩy toàn bộ du͙© vọиɠ của mình xuyên qua cửa mình của cô vào sâu bên trong. Nơi cứng rắn bị lấp đầy bởi sự mềm mại, dịu dàng của cô.

Sau màn dạo đầu, nơi chật hẹp của cô cuối cùng cũng đã thích ứng được với kích thước của anh. Trần Dật thuận lợi đi vào bên trong.

Lý Tư ngậm chặt khóe miệng vẫn không thể chặn được tiếng ngâm nga yêu kiều, nơi tư mật bên dưới cảm giác được rõ ràng từng chuyển động của côn ŧᏂịŧ nóng bóng. Trần Dật ban đầu còn nhẹ nhàng ra vào, vô cùng cẩn thận, chậm rãi, sau đó không biết bị kí©h thí©ɧ bởi điều gì mà điên cuồng đâm vào rút ra, động tác chỉ có càng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn. Hai túi tinh cầu không ngừng va đập vào bờ mông trắng nõn của cô, “Ba ba ba ba” trong căn phòng trống trải âm thanh vang lên càng thêm rõ ràng hòa cùng tiếng thở dốc của Lý Tư và tiếng gầm nhẹ của Trần Dật dệt nên một bức tranh da^ʍ mĩ, ngọt ngào.

Lý Tư sắp bị người nào đó đâm đến gãy eo, theo phản ứng sinh lý bình thương hốc mắt cô đỏ lên, dần dần ướt đẫm, những giọt lệ to như viên trân châu thi nhau lăn xuống.

“Ưm… A… Trần Dật… Nhanh quá… Chậm lại một chút…”, cô nắm chặt lưng anh, nức nở nói.

Trần Dật nhìn cô khóc đến lê hoa đái vũ, gương mặt kiều mị ửng hồng, mơ màng nhìn anh. Trần Dật như bị ma xui quỷ khiến với tay lấy điện thoại ở đầu giường, mở chức năng chụp ảnh, giơ điện thoại trước mặt cô say mê quay lại hình ảnh kiều diễm này. Cô biết anh đang quay phim mình, nhưng cô mệt mỏi quá rồi, không còn khí lực ngăn cản anh nữa, nên cũng mặc kệ…

Trần Dật cầm lấy côn ŧᏂịŧ, mạnh mẽ đâm thẳng vào hoa huyệt xinh đẹp của cô, toàn bộ nóng bỏng của anh hoàn toàn bị miệng nhỏ nuốt trọn…

Anh cảm thấy toàn thân mình sắp nổ tung mất rồi, nhanh nhẹn đặt tay lên hông cô, nhanh chóng tăng tốc cùng cô lêи đỉиɦ. Mỗi lần đi vào Trần Dật đều đυ.ng vào nơi sâu nhất của Lý Tư. Rốt cuộc Lý Tư cũng bị nhịp điệu này làm cho quay cuồng, chịu không nổi với bám lấy eo anh, toàn thân cô run rẩy không ngừng, hoa huyệt mềm mại điên cuồng hút lấy vật kia của anh. Lưng Trần Dật như có dòng xung điện chạy qua, bờ mông xiết chặt, anh vội vàng rút ra cậu nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn toàn bộ lên người Lý Tư, điện thoại trên tay anh đã thu lại hết tất cả mọi khoảnh khắc.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lý Tư đỏ mặt hỏi anh: “Sao tự nhiên anh lại quay…?”

Trần Dật vươn tay vỗ về bầu ngực đầy đặn của cô, xấu xa cười: “Để thỉnh thoảng xem, không phải một tuần mới được gặp nhau hay sao? Chả lẽ em muốn anh xem tại JAV?”

“Không được! Không cho phép anh xem, anh là người đã có bạn gái rồi, có em rồi không được xem người con gái khác nữa.” Lý Tư như một bình dấm chua, lớn tiếng đe dọa, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay anh.

“Được, không xem, chỉ nhìn mỗi tiểu dâʍ đãиɠ này thôi.” Trần Dật cúi người cắn đầu ngực của cô.

“A… Không được gọi em là tiểu dâʍ đãиɠ.” Lý Tư đẩy anh.

“Tiểu dâʍ đãиɠ không được sao?” Trần Dật giả vờ xẹp miệng xuống nhìn cô.

“Không được… Tiểu dâʍ đãиɠ là câu mắng người… Em không thích.” Lý Tư giận dỗi nói.

“Được! Công chúa của chúng ta nói gì thì là thế ấy.” Trần Dật ôm chặt cô vào lòng, giọng nói đầy yêu chiều.

Có cô bên mình, thế giới của anh như tràn ngập ánh nắng ấm áp hạnh phúc.