Chương 24: Muốn anh chỉ thích mình em.

CHƯƠNG 24: MUỐN ANH CHỈ THÍCH MÌNH EM.

Trong mộng, Lý Tư mơ mơ màng màng cảm thấy trước ngực ướt đẫm, một bên đầṳ ѵú còn bị ai đó xoa nắn, nhào nặn đủ kiểu. Mắt còn chưa mở, một tràng tiếng kêu yêu kiều đã thanh thoát phát ra.

Bên tai lại là hô hấp khàn đυ.c của người đàn ông, hơi thở hầm hập giao hòa cùng luồng khí lạnh của điều hòa, lấp đầy từng nhịp thở của Lý Tư. Tối qua là lần đầu cô trải qua chuyện tình cảm, đương nhiên không chịu nổi bị kí©h thí©ɧ như vậy. Còn anh cuối cùng cũng được nếm trọn hương vị của cô, càng lúc càng tham lam, càng không thể cứu vãn. Anh cũng không còn là người đàn ông biết kiềm chế cái tôi của mình trước mặt cô nữa.

Lý Tư quờ quạng tay trong vô thức cuối cùng chạp vào thân thể nóng hầm hập của Trần Dật. Bên hông phối hợp với sự vuốt ve của anh không ngừng chập chùng như thể muốn đem đôi bầu ngực tuyết trắng đầy đặn đặt gọn vào tay anh vậy. Trần Dật cười, ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, dùng cằm lởm chởm mấy sợi râu cọ xát vào da thịt non mềm trước ngực. Toàn thân Lý Tư mẫn cảm run lên…

Giây phút anh tiến vào, chân tay cô co rút dữ dội như bị chuột rút. Một nơi nào đó đau nhói, là phản ứng bình thường khi chứa một thứ quá khổ. Cô ngẩng đầu, khó khăn đón nhận sức mạnh tấn công mãnh liệt của anh, nhịp điệu này hoàn toàn đóng đinh cô trên giường.

“A… A… Nhanh quá…” Lý Tư yếu đuối, vô lực hô lên, tay nắm chặt lấy đầu gối, dòng nước từ hạ thân chảy ra không ngừng văng tung tóe khắp nơi.

Hồn phách Lý Tư tan tác trước những đợt tấn công mạnh mẽ của anh, cơ thể cô được lấp đầy, ý thức cũng hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ biết đi theo bản năng của người phụ nữ, xoay người để nghênh đón cơ thể người đàn ông.

Trần Dật vốn muốn trân trọng người con gái trong lòng mình, dịu dàng thể hiện sự nhiệt tình của mình. Nhưng tiếc là anh hoàn toàn không thể chặn lại ham muốn cháy bỏng và mãnh liệt, ban đầu vẫn còn kiềm chế, dần dần trở nên cuồng dã.

Cơ thể tráng kiện áp chặt lên người Lý Tư như muốn tìm kiếm nhiều niềm vui hơn nữa.

Triền miên say sưa, kí©h thí©ɧ nóng bỏng.

“Thích không?” từng giọt mồ hôi trên trán anh rơi xuống bầu ngực trắng ngần của cô rồi chảy xuống khu rừng hun hút bên dưới.

“Thích… em thích… A…”

“Bảo bối, Tư Tư của anh… Muốn làm em đến chết thôi…” Trần Dật gầm nhẹ, đôi tay to lớn phủ lên bờ mông nõn nà của cô giờ vươn ra tách mở đùi cô.

Khu vườn mềm mại trần trụi lộ ra trước mắt anh, cánh hoa non mềm hồng nhạt bị anh hành hạ cả đêm đến sưng đỏ, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng vẫn đặt phía trong hoa huyệt non mềm, theo từng nhịp tiến quân mạnh mẽ của anh, dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt ứa ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn đọng lại rất nhiều bên ngoài cửa mình của Lý Tư.

Trần Dật đỏ mắt, đưa tay nắm chặt eo Lý Tư, kéo cô trở mình. Lý trí của Lý Tư tan tác trước những đợt tấn công mạnh mẽ của anh, người mềm oặt như miếng đậu phụ để mặc anh bài bố. Sau khi Trần Dật điều chỉnh xong, Lý Tư quỳ gối lên trên giường, làʍ t̠ìиɦ trong hoàn cảnh này khiến Lý Tư không dễ chịu lắm, cơ thể cũng vì thế mà run lên mãnh liệt, đôi mắt mơ màng, hoang mang nhìn anh, lắp bắp không rõ tiếng: “Làm… làm gì vậy… ạ?” Cô hỏi, lưng đưa về phía anh, cái mông nõn nà trắng ngần vểnh lên, tư thế này khiến cô cảm thấy cực kì xấu hổ, nước mắt như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống.

Dáng người cao lớn của Trần Dật chèn ép lên lưng cô. Cơ thể của Lý Tư bị anh khóa chặt, lưng dính sát vào ngực anh, cả người run rẩy. Một tay anh giữ chặt bụng cô. Cơ thể và giọng nói của anh đồng thời hạ xuống: “Chơi em từ phía sau!”

Anh nâng cao côn ŧᏂịŧ,

gần như không cho cô thời gian chuẩn bị, tiến vào cô không chút do dự, giữa chừng cũng không hề nghỉ ngơi và hòa hoãn. Anh mạnh mẽ đâm sâu vào cơ thể cô. Cơ thể Lý Tư được lấp đầy, ý thức cũng hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ biết đi theo bản năng của người phụ nữ, xoay người để nghênh đón cơ thể người đàn ông.

Anh càng lúc càng hoang dã.

Cô giải phóng mọi sự mềm yếu và kiều diễm của người con gái.

Ánh mắt anh sâu thẳm, đen đặc lại nhìn ngắm tấm lưng trần duyên dáng của cô, nghe từng trận rêи ɾỉ khoái hoạt phát ra từ khuôn miệng xinh xắn của cô.

Anh nâng cao eo cô lên, thậm chí hai chân cô cũng trôi nổi giữa không trung.

Tư thế này mang lại cho cô cảm động rung động mãnh liệt, cũng khiến Lý Tư cảm nhận rõ ràng từng cú va chạm mãnh liệt như muốn đâm hỏng người cô của người đàn ông điên cuồng phía sau. Từng cú từng cú như muốn đóng đinh cô xuống mặt giường. Lý Tư uốn éo cái mông, không biết là đang muốn trốn tránh hay đang cầu hoan.

Giọng cô đã khản đặc.

Cả người giờ hệt như miếng đậu phụ, không còn chút sức lực dưới sự chiếm hữu mạnh mẽ của người đàn ông…

Anh hưởng thụ sự căng chặt của cô.

Cuối cùng, Trần Dật phóng thích toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trên cặp mông mượt mà, đầy đặn của cô. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc thuận theo đùi non mềm chảy xuống. Hoa huyệt bị ai đó quần suốt một đêm giờ đã sưng đỏ, nhưng nước xuân thủy thì vẫn ào ạt thấm ra.

Trần Dật ôm cô vào ngực, tinh tế hôn lên những giọt mồ hôi trên trán cô: “Tư Tư, em đúng là tốt nhất!”

“Vì… Muốn anh… chỉ yêu mình em.” Lý Tư nắm lấy tay anh, nép mình vào vòng tay ấm áp cô luôn nhớ nhung ấy.

Lời nói chân thành từ tận đáy lòng, lọt vào tai anh lại như thuốc kí©h thí©ɧ. Vẻ đáng thương của cô cũng thỏa mãn được lòng hư vinh của người đàn ông. Anh không nhịn được, cúi đầu hôn cô mạnh mẽ, ánh mắt anh như sóng mực cuộn trào: “Được.”

---

Trần Dật bế Lý Tư vào phòng tắm.

Hiện tại Lý Tư đang chống tay vào bồn rửa mặt, miệng không ngừng phát ra những tiếng yy aa không rõ. Trong đầu không ngừng tự kiểm điểm: Mình biết mà, sao có thể tin anh ấy sẽ tắm rửa đúng nghĩa cho mình chứ.

Trần Dật dán sát vào người Lý Tư, bàn tay vững chắc nắm lấy eo cô, đem người anh em đầy nhiệt huyết của mình càn quét bên trong cơ thể cô, hai túi tinh hoàn theo tốc độ va chạm đập liên tục vào mờ mông mềm mại của Lý Tư. Đôi con mắt hơi híp lại, thốt lên một tiếng sảng khoái.

Thân thể trắng trẻo chẳng mấy chốc đã đỏ hồng lên, khắp nơi bung nở những dấu tích. Đôi bàn tay mảnh khảnh chống lên bồn rửa mặt, hai chân Lý Tư run run chỉ chực chờ ngã xuống…

Sau khi tắm xong, Lý Tư bị ai đó khí huyết dâng trào quần cho mệt lả nằm trên giường mơ màng ngủ thϊếp đi.

Trần Dật thỏa mãn cười, giém góc chăn cho cô cẩn thận sau đó ra ngoài mua thuốc bôi tiêu sưng.

Anh đi ra tiệm thuốc sau khi mua được loại thuốc mình cần thì tiện tay cầm thêm mấy hộp bαo ©αo sυ.

Nhân viên cửa hàng tính tiền xong xuôi, quay lại liếc anh một cái, nói một câu bắt chuyện: “Tiết chế một chút, các cô gái nhỏ bây giờ đa phần đều yếu đuối lắm.”

Trần Dật sờ sờ lên sống mũi, suy nghĩ gì đó, tính tiền rồi đi về.

Trong khi Trần Dật còn chưa về, Lý Tư đã tỉnh dậy. Cô trở mình, vén chăn xem xét thân thể mình một lượt. Trên làn da nõn nà cơ man nào là dấu hôn cùng những dấu vết hoan ái khác… Cô đỏ mặt, lặng lẽ bước xuống giường.

“A…” Hạ thân đau nhức, giống như bị ai đó mài hỏng cả da thịt, thân thể lõα ɭồ không một mảnh vải che chắn, Lý Tư cố hết sức bình sinh đi tìm quần áσ ɭóŧ. Vải lụa tuy mềm nhẹ nhưng cọ vào vẫn khiến cô cau mày vì đau. Cô cúi đầu, nhìn qua chỗ tư mật của mình, cánh thịt non mềm sưng đỏ, phồng lên như màu má, cô thẹn thùng kéo qυầи ɭóŧ lên.

Vừa định mặc bộ áo ngủ nào đó lên, thì bắt gặp nước dịch đã khô đặc trên đệm, tất cả đều là nước hôm qua chảy ra từ hạ thân của cô… Lý Tư định tranh thủ thời gian thay một bộ quần áo mới, sau đó giặt giũ chăn ga.

“A…” Cô khẽ than nhẹ, lập tức đưa tay vỗ mặt mình mất cái, nghiêm chỉnh cầm quần áσ ɭóŧ của anh rơi trên sàn lên. Trên nền qυầи ɭóŧ tối màu nổi bật tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đặc… vị trí thật khiến người nhìn thẹn thùng.

Nhìn ra cửa. Anh vẫn chưa về. Lý Tư đỏ mặt thu thập quần áo của hai người đem giặt sạch sẽ.

Đây là lần đầu, cô giúp Trần Dật giặt qυầи ɭóŧ.

Thời điểm Trần Dật trở về, Lý Tư đang cuộn mình trên ghế salon xem tivi, cũng không biết đang có chương trình gì mà cô cười đến vui vẻ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa nhìn thấy anh, mắt cô sáng lên như một vì tinh tú, hạnh phúc nở nụ cười.

“Anh về rồi?”

“Nhớ anh không?” Trần Dật vừa cởi giày, vừa hỏi.

“Anh mới đi bao lâu chứ… Nhớ… sao…” Trái tim Lý Tư đập rộn ràng, ấp úng nói.

“Vậy phải làm sao… anh thì nhớ em muốn chết?” Trần Dật đặt túi đồ xuống, ngồi bên cạnh cô, bàn tay đan vào những sợi tóc mềm mại của cô khẽ vuốt ve.

“Em… cũng… nhớ anh.” Lý Tư xích lại gần, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.

“Em đúng là tiểu yêu tinh… còn muốn trêu chọc anh.” Trần Dật nắm lấy cằm cô, ánh mắt nhìn xuống nơi tư mật kia, như muốn hỏi cô có đau không.

“Đau… Anh làm nhiều lần như thế, muốn mài mòn da em luôn rồi.” Lý Tư cắn môi, oan ức kể tội ai đấy, đôi mắt tròn xoe, trong vắt như pha lê nhìn anh.

“Xin lỗi em… Về sau anh sẽ khắc chế lại.” Trần Dật áy náy nói.

“Không sao… Cũng vì để anh phải chịu đựng quá lâu mà ra, về sau anh chỉ cần đối xử thật tốt với em là được!” Lý Tư ỷ sủng mà kiêu, toét miệng nói.

Trần Dật ngậm lấy cánh môi ngọt ngào của cô, dịu dàng nói đáp, “Được! Về sau chỉ tốt với mình Tư Tư nhà chúng ta thôi. Ai cũng không tốt bằng.”

“Dạ…” Lý Tư nép mình trong ngực anh, cười đến sáng lạn.

“Thoa thuốc đi.”

“Thuốc gì ạ?”

“Thuốc tiêu sưng vùиɠ ҡíи.”

“A…” Ngón tay nghịch ngợm của anh không biết từ lúc nào đã phủ lên nơi tư mật của cô nhẹ nhàng ma sát, cô không nhịn được khẽ ngâm thành tiếng.

“Bảo bối, em thật mẫn cảm quá, lại chảy nước rồi… chờ em tốt lên, anh sẽ “yêu thương” chỗ ấy thật nhiều.” Trần Dật dán lên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào cổ, hàm răng trêu chọc gặm cắn vành tai trắng ngần đang đỏ bừng lên của Lý Tư.

“Được…” Lý Tư nắm lấy bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Nụ cười cô khi ấy, ấm áp, rực rỡ hệt như ánh mặt trời.