Chương 18: Cởϊ qυầи áo xuống được không?

CHƯƠNG 18: Cởϊ qυầи ÁO XUỐNG ĐƯỢC KHÔNG?

Vừa rồi ở dưới lầu, lúc vô tình nhìn thấy bờ mông cô, làm anh nhớ nhung mãi không quên. Còn có… khi nãy, lúc giúp cô đổi giày, chỗ đó, bên dưới làn váy… tất cả đều lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Đôi bàn tay to ấm nóng, với những vết chai đóng kén thô ráp khiến Lý Tư cảm nhận rõ ràng từng chuyển động của Trần Dật, thẳng từ bắp đùi đi lên, xoa nắn bờ mông mượt mà của cô.

Không biết từ lúc nào vành tai và hai má cô đã đỏ lựng, xấu hổ gật gật đầu, cái mông phối hợp hơi vểnh lên như đem tất cả của mình trao cho anh.

“Vừa rồi ăn có vừa miệng không?” Trần Dật hạ giọng hỏi.

“Ngon… Ăn ngon…” Lý Tư run rẩy đáp, cô không biết nên để tay ở đâu cho phải, chỉ đành chống lên thành bồn rửa bát, chân hơi nhón lên.

“Em ăn thật ngon.” Trần Dật hôn lên cần cổ mảnh khảnh trắng ngần của cô, đồng thời di chuyển cánh tay lần xuống vùng đất xinh đẹp giữa hai chân cô, ngón tay thon dài ấn vào hoa hạch. Nơi ấy của cô mềm mềm, nóng ẩm và ôn nhu như muốn hút lấy ngón tay anh. Lôиɠ ʍυ mềm mại chạm vào tay khiến cả người Trần Dật ngứa ngáy đến phát điên.

“A…” Lý Tư bật lên tiếng rêи ɾỉ bởi sự trêu chọc không ngừng của ngón tay anh, phía bụng dưới dâʍ ɖị©ɧ chảy ra càng nhiều, nhầy nhụa và thơm ngát. Ngón tay anh đi sâu hơn vào trong, vải qυầи ɭóŧ dính sát vào múi thịt. Cô không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, kẹp chặt hai chân, liên tục lắc đầu.

“Lấy ra… có được không…” Cô ngập ngừng nói, mặt đã đỏ ửng như màu hoàng hôn.

“Em kẹp chặt như vậy, anh lấy ra kiểu gì…” Anh khẽ cười, không biết đang nói chân cô hay hoa huyệt ấm nóng đang không ngừng hút lấy ngón tay anh kia.

Lý Tư vội vàng thả lỏng chân, Trần Dật chậm rãi rời tay khỏi khu rừng bí mật đầy dụ hoặc, sau đó ôm lấy thân thể cô, xoay người. Trời đất như đảo lộn, thời điểm Lý Tư mở mắt, đã thấy anh đặt cô ngồi lên thành bồn rửa tay. Hai tay cô dán lên vai anh, lúng túng không biết phải nhìn đi chỗ nào, trong đáy mắt lại không thể giấu nổi ngại ngùng cùng mong chờ.

“Hôm nay có muốn không?” Trần Dật hôn lên đôi mắt cô, bạc môi mỏng của anh ôn nhu thầm thì, giọng nói đầy từ tính.

“Có…” Lý Tư thỏ thẻ đáp.

“Anh cũng rất muốn em, nghĩ đến em khiến tối qua anh ngủ chẳng yên…” Anh dán sát vào tai cô thì thào, thanh âm khàn khàn thể hiện rõ sự ham muốn, từng hơi thở nóng hôi hổi phả vào làn da mỏng manh của cô, cô co co ngón chân, không biết nên trả lời thế nào.

“...Chẳng phải… hiện tại… em đang ở trước mặt anh sao…” Lý Tư suy nghĩ thật lâu, cuối cùng khó khăn nói ra câu này, rồi ngại ngùng choàng tay khoác lên cổ anh.

“Vừa rồi… anh ăn chưa no…” Một câu bị Trần Dật cố ý ngân dài, thanh âm càng ngày càng xuống thấp.

“Anh đừng nói nữa… Ý anh là muốn ăn em…” Lý Tư hiểu ý tứ của anh, lại bất mãn vì anh cứ cố tình trêu chọc mình, nên không khỏi lớn tiếng phản bác.

“Vậy, cho anh… ăn không?” Trần Dật không để cô kịp chuẩn bị tinh thần, dùng hai tay nâng mông cô lên, đồng thời dán sát vào người cô. Lý Tư bị đột kích bất ngờ nên hoảng hốt cực kì, thuận theo phản xạ vòng chân quấn lấy eo anh, hai tay ôm chặt lấy cổ Trần Dật, bầu ngực sữa cũng vì động tác này mà dán sát vào vòm ngực rắn chắc của anh.

Trần Dật thích thú, xóc xóc cái mông của cô. Toàn thân Lý Tư run rẩy, trước ánh mắt đầy ham muốn của anh lại càng lúng túng.

Trần Dật nhấc bổng cô lên, bế về phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường mình. Lý Tư buông tay, chân bị Trần Dật tóm lấy không nhúc nhích được, vẫn quặp chặt lấy eo anh. Bởi vì Lý Tư nằm, còn Trần Dật đứng bên giường nên phần hông cô cao hơn phần ngực. vì vậy tà váy mỏng manh trượt xuống tận eo để lộ chiếc qυầи ɭóŧ bằng tơ sáng màu. Trần Dật nhìn chằm chằm hạ thân cô, hầu kết không ngừng nhấp nhô lên xuống… Qυầи ɭóŧ phía dưới đã ướt sũng, vừa rồi còn bị anh trêu đùa, không ngừng dùng ngón tay khuấy đảo. Vì vậy chỗ vải tơ mỏng ướt dính sát vào âʍ ɦộ lộ rõ từng đường rãnh mê người và phần lôиɠ ʍυ mềm mại, bao lấy hoa huyệt mẫn cảm.

Lý Tư thấy ánh mắt anh đang dán vào chỗ đó thì xấu hổ kẹp chân lại, vặn vẹo thân thể. Tóc tai rối bời rơi toán loạn trên ga trải giường đen, chỉ có thân thể cùng chiếc váy cô đang mặc là màu trắng, nhìn hệt như một vầng trăng tinh khôi nõn nà, lơ lửng giữa màn đêm đen huyền ảo. Anh rốt cuộc không thể khống chế nổi du͙© vọиɠ đang cháy lên nữa, cúi người áp lấy thân thể cô. Chân Lý Tư bị buông thõng xuống đất, ở giữa hai chân là thân thể ấm nóng của anh.

Đầu tiên anh ôm khuôn mặt cô trong lòng bàn tay, nhìn sắc đỏ thẹn thùng đẹp mê người đang dần lan từ hai má lên vành tai, xuống cổ cô, sau đó nhẹ nhàng hôn cô, hôn từ đôi mắt nhung huyền đến chóp mũi cao thẳng, rồi đôi môi chúm chím như đóa hoa hồng e ấp. Cánh môi hơi mở ra, bờ môi hồng nhuận giống như dụ hoặc, anh không do dự há miệng ngậm lấy đôi môi đỏ xinh. Đầu lưỡi trơn tuột như rắn càn quét, lúc cắn nhẹ, lúc mυ"ŧ vào, vang lên những âm thanh da^ʍ mỹ. Dường như còn không đủ, anh hơi dùng sức, thành công tách hàm răng của Lý Tư luồn vào bên trong đoạt đất chiếm thành. Hai người trao nhau hơi thở của mình, bào mòn lý trí của đối phương.

Trần Dật cuối cùng cũng thở hổn hển buông tha cho Lý Tư đã sắp không còn thở nổi nữa, cô gái dưới thân anh đẹp như một đóa hoa, từ cánh môi đỏ nhuận vương chút nước bọt ánh lên sự ma mị dụ hoặc đến đôi mắt tràn đầy sắc tình, rồi chiếc cằm xinh xắn óng ánh suối nước bọt, và bầu ngực sữa đầy đặn đang lên xuống kịch liệt cùng đỉnh núi tuyết chập chờn dưới lớp áo mỏng manh da^ʍ mỹ, mọi thứ của cô đều khiến anh thèm muốn đến phát điên.

Hạ thân Trần Dật bắt đầu sưng lên và căng trướng, anh nhẫn lại vươn tay tỉ mỉ lau nước miếng trên khuôn mặt trắng ngần đang mê man vì sóng tình của cô, hôn cằm cô đầy sủng nịnh. Lý Tư còn chưa tỉnh táo sau trận hôn môi kịch liệt ban nãy, mặc kệ cho anh làm gì thì làm. Anh kéo cô dậy, sau đó ngồi thẳng lên, cởϊ qυầи áo của mình, chỉ để lại một cái qυầи ɭóŧ. Chiếc quần dán sát lấy từng đường cong trên cơ thể trần trụi của anh, bao chặt lấy vật khổng lồ ở giữa đang điên cuồng muốn thoát ra. Mặc dù nó được lớp vải bọc bên ngoài nhưng sau khi căng cứng vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét tung hoành giữa hai bắp chân. Thậm chí có thể nói chiếc quần đã không còn giam giữ được cảm giác bộc phát muốn thử sức của nó nữa.

Lý Tư chống tay ngồi ở trên giường, nhìn anh lưu loát cởi bỏ quần áo, từng kiện quần áo rơi xuống lộ ra cơ bụng săn chắc với những khe rãnh rõ ràng, khỏe khoắn và gợi cảm. Mặt Lý Tư càng ngày càng đỏ, cho đến khi kiện quần áo cuối cùng rơi xuống, chỉ còn độc chiếc qυầи ɭóŧ trên người anh, Lý Tư hoàn toàn bị thiêu rụi bởi chính cơn nóng của bản thân. Cô vẫn nhớ như in cự long đã căng trướng khổng lồ màu tím ngắt, với những đường gân thi nhau nổi cuồn cuộn đêm qua, cô cảm thấy hạ thân mình có một luồng chất lỏng vừa dính vừa ấm ồ ạt chảy ra.

“Bảo bối, em tự cởϊ qυầи áo được không?” Trần Dật dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói chuyện với cô, thanh âm vì kìm nén du͙© vọиɠ mà trầm đυ.c.

Lý Tư bị giọng nói nam tính của anh khiến toàn thân tan chảy, lập tức tháo váy để sang một bên, đỏ mặt nhìn anh. Làn da trần trụi, trắng ngần được ánh sáng nhu hòa chiếu vào càng thêm lấp lánh, phối hợp cùng gương mặt ngượng ngùng của cô khiến du͙© vọиɠ bên trong Trần Dật như muốn bùng nổ, hận không thể phóng thích hoàn toàn bản thân bên trong cô, triền miên trên cơ thể cô đến khi cô phải khóc lóc cầu xin anh dừng lại… Nhưng mà, anh biết mình không thể. Cô chỉ là một nữ sinh trung học, mặc dù thân thể đã trưởng thành nhưng việc học của cô so với tư dục của anh quan trọng hơn nhiều, ngày mai cô gái nhỏ của anh còn phải đi học, nếu thật sự làm, chỉ sợ với sức của anh, mai cô không thể xuống giường được mất. Cho nên hôm nay nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở việc để cô giúp anh giải quyết nhu cầu bằng tay mà thôi.

Anh ngồi lên giường, vịn eo của cô, kéo về phía mình, cúi đầu gặm cắn làn da mềm mại, bóng loáng mang theo hương sữa bò thoang thoảng, anh dần dần hướng xuống dưới, liếʍ từng tấc da tấc thịt của cô, không bỏ qua bất kì chỗ nào. Từ cần cổ tinh xảo, đến quai xanh mảnh mai, rồi dừng lại ở vòng một no đủ. Bàn tay hư hỏng bắt đầu cho vào áo ngực chiếm trọn cả vòng ngực đẫy đà. Khi anh vừa chạm vào đầu ti liền khiến cô giật nảy người rồi lại giật nhẹ theo từng chuyển động. Trần Dật trêu chọc móc ra đôi hạt châu óng ánh sắc hồng, đẹp đẽ, vân vê đùa nghịch trên đầu ngón cái và trỏ, không ngừng nhào nặn. Sau đó anh vục đầu vào ngực cô, thỏa sức chiếm trọn hai trái đào. Cái lưỡi điêu luyện cứ hoạt động không ngừng khiến Lý Tư run bần bật. Anh dùng miệng ngậm lấy một bên ngực cô, bú ʍúŧ cố ý phát ra tiếng chậc chậc da^ʍ mỹ, Lý Tư thẹn đến mức cúi đầu bất mãn hừ nhẹ. Lý Tư mím môi, ưỡn người, ngước mặt lên nhìn trần nhà. Cơ thể rạo rực của cô chạm vào vòm ngực tinh tráng của anh khiến cả người cô giật lên một cái, ưỡn lên, nắm lấy tóc anh, hưng phấn rêи ɾỉ.

Trên người Lý Tư lúc này chỉ còn mỗi chiếc quần con mong mảnh bám lấy và áo ngực lả lơi chuẩn bị rơi xuống hoàn toàn. Từng đường cong hoàn mỹ như muốn gϊếŧ chết anh.