Chương 17: Em ăn một miếng đồ ăn, anh ăn em một miếng (H)

CHƯƠNG 17: EM ĂN MỘT MIẾNG ĐỒ ĂN,

ANH ĂN EM MỘT MIẾNG (H)

Trần Dật bế cô gái mặt đã đỏ như tôm luộc lên xe, ân cần đội mũ cho cô, Lý Tư ngoan ngoãn ngồi sau, yên lặng để anh cưng chiều, bầu không khí hòa hợp, hạnh phúc lúc này khiến cả người cô phấn chấn, vui vẻ tựa như toàn thân đang ngâm trong một bể nước ấm.

Trần Dật nhìn dáng vẻ vừa nhu thuận vừa đáng yêu của cô, nhịn không được đẩy chiếc kính gắn trên mũ lên, hạ xuống một nụ hôn. Nụ hôn ngọt ngào, mang theo sự mãnh liệt, yêu thương và cả thèm khát, đôi môi hồng, đỏ mọng như trái cherry khiến anh không nỡ xa dời. Trần Dật miệt mài hôn, đến quên hết tất cả.

Lý Tư đỏ mặt để mặc anh hôn…

Đợi đến khi hai người lao ra đường lớn, ngồi sau xe mô tô của anh, cô vẫn còn ngây ngất trong mật ngọt của nụ hôn khi nãy, cao hứng nghĩ: Đây là mơ đúng không? Anh lại yêu mình đến thế…?

Cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun màu đen bó sát, chỗ cô đặt tay vừa vặn có thể cảm nhận được từng múi cơ ở bụng anh, thô ráp, rắn chắc, khối nào ra khối đó, giữa các khối còn có những đường rãnh mê người.

Sờ mó bạn trai thành công, cô vụиɠ ŧяộʍ cười, người dán chặt lấy tấm lưng kiên cố, vững chãi của Trần Dật.

Trần Dật sao lại không biết trò vặt này của cô chứ, anh tuy đang lái xe, nhưng một nửa lực chú ý thì bị hút bởi cô gái yêu kiều phía sau lưng. Cô ôm anh rất chặt, bầu ngực sữa căng tròn áp sát vào lưng anh, anh thích thú hưởng thụ đậu hũ của ai đó. Bàn tay mềm mại của cô vẫn đυ.ng tới, đυ.ng lui cơ bụng của anh, tựa hồ còn không biết gì cả… Anh nhìn qua kính hậu, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết và khuôn mặt đang cười đến vui vẻ của cô, thật sự đáng yêu chết mất.

Đến dưới nhà Trần Dật.

Lý Tư đỏ mặt buông cánh tay ôm anh ra, ngoan ngoãn xuống xe. Đôi chân thon dài lưu loát nhảy xuống. Trần Dật trầm mắt, biên độ nhấc chân của cô quá lớn, vừa rồi anh có thể nhìn thấy một góc qυầи ɭóŧ của cô, một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng ôm sát lấy bờ mông mượt mà.

Anh cất xe ổn thỏa rồi mới đi đến bên cạnh, chăm chú xem xét: nhìn váy thì thấy không ngắn quá, chỉ có lúc nhấc chân nhảy xuống thì mới có thể lộ hàng. Nói như

vậy… chỉ có mình anh thấy được cảnh xuân vừa rồi, ừ vậy cũng không tồi. Anh thỏa mãn nắm tay cô, dắt cô lên lầu. Lý Tư một tay cầm mũ bảo hiểm của mình, một tay bị Trần Dật nắm chặt, bước theo anh vào nhà.

Trần Dật buông tay cô, cúi người thay dép, sau đó thành thục xoay người lấy đôi dép khác đặt trước chân cô, rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng cởi giày cho Lý Tư. Lý Tư không kịp phản ứng, theo bản năng co chân lại về phía sau, dây giày trong tay anh cũng bị kéo căng.

Cô vội vàng thanh minh: “Không cần, để em tự làm.” Sau đó cô nhìn thấy anh ngẩng lên, nhìn cô cười, nụ cười tỏa nắng: “Đừng nhúc nhích, nào có công chúa nào tự mình thay giày.” Lý Tư bị lý lẽ của anh thẹn thùng đến phát hoảng, mặt nóng ran, “Ai là công chúa chứ…!?”

“Công chúa của mình anh.” Thanh âm trầm thấp, từ tính của anh rót vào tai cô, khiến tim Lý Tư ngập tràn hạnh phúc.

Trần Dật cởi giày giúp cô, lại để một chân đang đeo tất của cô lên đầu gối mình. Đôi chân Lý Tư trắng nõn nà, làn da bóng loáng như một loại sứ hảo hạng. Anh lơ đãng đưa mắt nhìn lên, dọc theo đôi chân thon dài là chiếc qυầи ɭóŧ trắng ren, ôm lấy khu rừng bí mật của cô cùng đôi bờ mông tròn trịa, phía trên còn có vài sợi lông nghịch ngợm xiên ra ngoài. Yết hầu Trần Dật nhấp nhô lên xuống, cô đối với anh mà nói thật giống một loại xuân dược, bất kì thời điểm nào, hành động gì cũng có thể khiến tính dục trong anh bị kí©h thí©ɧ mạnh mẽ. Anh kiềm chế cơn thèm khát đang đốt cháy thân dưới, giúp cô cởi tất, bàn chân ngọc óng ánh như một khối bơ sữa phát ra ánh sáng nhu hòa, nhỏ nhắn nằm trên tay anh, móng chân được cắt gọt sạch sẽ, trắng thuần tinh tế không bôi chút sơn móng nào.

Mẹ nó, tại sao đến cả bàn chân cũng đẹp đến mê người như thế chứ? Anh thầm mắng trong lòng, cuối cùng trải qua quá trình cởi giày, đi dép đầy gian nan, Trần Dật thầm nhủ lần sau nhất định sẽ không giúp cô cởi giày nữa, nhìn xong lại muốn ném thẳng cô gái này lên giường mà yêu cô đến chết.

Lý Tư ngồi ngay ngắn trên ghế salon, mặt hơi phiếm hồng, đối với sự ôn nhu của anh cô hoàn toàn không thể kháng cự nổi.

Trần Dật rót một ly sữa bò cho cô, dịu dàng nói: “Em cứ làm bài tập đi. Anh đi nấu cơm?”

“Anh còn biết nấu cơm? Em còn không biết nấu mấy đồ đơn giản chứ không nói đến nấu cơm.” Lý Tư ngạc nhiên hỏi, đôi mắt to tròn lóe sáng, giống như chứa hàng ngàn vì sao.

“Rồi sẽ biết thôi, sống hơn em chục năm chẳng lẽ không luyện được một thân trù nghệ, đủ để nấu cho bạn gái một bữa cơm.” Trần Dật bị đôi mắt sùng bái của cô làm xấu hổ, giơ tay sờ sờ tóc mình.

“Được. Vậy anh làm đi, em ở đây chờ anh, nhé.” Dứt lời, Lý Tư cầm cốc sữa bò ấm lên chậm rãi nhấm nháp.

Trần Dật nhìn cô uống sữa. Cái miệng xinh xắn, hồng hồng, dính một vòng sữa trắng trên môi… Anh mắt anh tối lại, xoay người, liếʍ sữa dính trên miệng cô, thuận tiện cúi đầu hôn.

Khi anh rời phiến môi ấy, đập vào mắt là khuôn mặt kinh ngạc của cô, anh không khỏi buồn cười, nói: “Không thể lãng phí sữa bò.” Sau đó để lại cô mặt đỏ tía tai vẫn đang ngẩn người ngồi trên ghế salon…

Trần Dật vào trong bếp, không nấu cơm vội mà dựa vào thành bếp im lặng suy nghĩ hồi lâu. Mấy năm nay, anh chạy xe ôm, chạy mệt thì tạt qua đâu đó, tùy tiện giải quyết bữa tối, rồi lang thang mấy nơi mình thích, có khi mấy ngày không về nhà, chỉ đến lúc quen cô, quy luật ấy mới thay đổi, mỗi ngày sau khi đưa cô về nhà, anh cũng ngoan ngoãn về nhà, đánh vài ba ván điện tử, xem mấy bộ phim truyền hình rồi đi ngủ. Anh bỗng buồn cười, thấy bản thân quả thật tốt lên không ít.

Lý Tư ngồi quỳ chân trên thảm ở phòng khách làm bài tập, với cô mà nói, chỗ đề ôn này không phải quá khó. Cô chỉ tốn chưa đến 1 giờ là làm xong, hoàn tất bài tập, Lý Tư bắt đầu chống cằm đánh giá căn nhà của Trần Dật. Cô lặng lẽ đứng dậy, đến phòng bếp thị sát tình hình nấu nướng của anh. Bên bếp mĩ nam của cô đang an tĩnh, chuyên chú nấu cơm, hình như đã làm xong mấy món xào, tất cả đều thơm nức, đẹp mắt. Anh đưa lưng về phía cô, Lý Tư tò mò không biết anh đang làm thêm món gì.

Cô dựa vào tường, gọi tên anh: “Trần Dật…”

“Ừ…?” Anh nghiêng đầu về phía cô, cánh tay rắn chắc đang cầm một cái muôi dài, nhìn không có điểm nào không hài hòa.

Cô nín cười, “Em làm xong bài rồi. Có thể… vào xem phòng của anh được không?” Cô cẩn thận từng ly từng tí nói, đôi mắt ngập tràn ánh nhìn khẩn trương, sợ bị cự tuyệt.

“Thoải mái, xong ra ăn cơm nhé. Sắp xong rồi.” Trần Dật thấy điệu bộ khách khí của cô thì không khỏi buồn cười, sao có thể ngoan ngoãn đáng yêu đến vậy chứ?

Được chủ nhà cho phép, Lý Tư vui vẻ, thong thả tiến vào phòng.

Gian phòng của anh không lớn, chính giữa để một chiếc giường 2m, trên giường chăn đệm đều màu đen, gấp chỉnh tề cùng hai chiếc gối. Gối bên trái tương đối dẹp, giống như là anh thường xuyên nằm bên đó,... như thế… hẳn là anh quen ngủ nằm bên trái rồi… Vừa hay cô ngủ thích nằm bên phải… đây chẳng phải vô cùng hợp nhau thì là gì.

Cô đột nhiên đỏ mặt, rốt cuộc mình đang nghĩ linh ta linh tinh gì thế…? Chưa gì đã nghĩ đến lên giường người ta ngủ rồi? Cô đưa tay vỗ vỗ mặt mình: TỈNH LẠI! LÝ TƯ TỈNH TÁO!

Bên trong phòng anh còn có một bộ sofa nhỏ, tựa vào cửa sổ, nằm ở đây có thể ngắm được toàn bộ quang cảnh bên ngoài.

Cô đi vào phòng, không chú ý, đá phải đồ dưới chân. Cúi xuống nhìn cho kĩ… A… là đồ lót hôm qua anh mặc. Hôm qua lúc dùng tay giải tỏa giúp anh, cô quá thẹn thùng không dám nhìn vào thứ ấy của anh, nên đành chăm chăm nhìn vào đồ lót. Chính là cái này… Cô xoay người nhặt lên, hiển nhiên là chưa giặt, xông vào mũi cô là một mùi hương đặc thù, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hôm qua anh bắn lên mặt cô cũng mùi này.

Nghĩ đến việc đó, mặt cô lập tức đỏ lên, nóng như lửa đốt. Cô thả đồ lót lại vị trí cũ, giống như mình chưa hề động vào.

Trần Dật làm xong đồ ăn, cúi đầu ngửi, một khối mùi dầu mỡ xộc thẳng vào mũi, anh cau mày, đi ra ban công thay quần áo, tiện thể rửa qua mặt mũi. Xác nhận toàn thân đã gọn gàng, sạch sẽ mới đi vào tìm Lý Tư.

Vào phòng thấy cô đang hứng thú quan sát mô hình mô tô trên bàn mình.

“Đẹp quá…!” Lý Tư trông thấy anh, cười nói.

“Anh cũng thấy thế! Đi thôi, ăn cơm nào.” Trần Dật sợ cô đói bụng, nhanh chóng kéo cô khỏi phòng ngủ.

Nhìn mâm thức ăn trên bàn, hai mắt Lý Tư tỏa sáng, khuôn mặt toát lên vẻ hạnh phúc, sung sướиɠ, đôi con ngươi long lanh tựa như nói: ANH LỢI HẠI, ANH GIỎI NHẤT.

Tất cả đều là món cô thích, nhất là món thịt heo xắt sợi xào.



“Ngon quá.” vừa nếm thử, gương mặt Lý Tư đã bừng sáng, ánh mắt sáng ngời đầy tán dương. Cô hăng hái gắp liền mấy gắp, ngồi ăn với nụ cười thỏa mãn tột cùng.

Trần Dật nhìn bộ dạng ăn của cô giống hệt một con chuột Hamster.

Để ý thấy cô gắp món thịt heo xắt sợi xào nhiều hơn các món còn lại, đoán chừng rất thích món này.

Anh đánh mắt, sau khi thấy cô vươn tay định gắp món đó, thì dùng đũa của mình đè đũa của cô lại.

Lý Tư cau mày, nghi hoặc nhìn anh.

“Ăn ngon không?”

“Ngon cực kì ạ.”

“Tất cả đều bị em ăn hết rồi, anh biết lấy cái gì ăn đây.”

“A… xin lỗi anh. Vậy em không ăn…” Lý Tư vội vàng xin lỗi, trách không được anh không hề động đũa, thì ra tại mình ăn hăng hái quá, ăn hết cả phần của anh ấy rồi. Có khi nào anh ấy sẽ nghĩ mình là một tên Trư Bát Giới không? Làm sao bây giờ… Mình là heo hay sao… tại sao ăn nhiều như vậy cứ chứ, anh ấy còn chưa ăn miếng nào.

“Vậy thế này… Em ăn một miếng đồ ăn, anh ăn em một miếng.” Trần Dật nới lỏng đôi đũa trong tay, đôi mắt sâu hun hút như đầm nước, ngậm ý cười nhìn cô.

Lý Tư ngây ngẩn cả người, miệng mấp máy, mắt chớp chớp… anh nói vậy… là có ý gì? Anh ấy làm sao ăn mình được?

Trần Dật giống như đọc được suy nghĩ của cô, trực tiếp vươn người ra, hôn xuống cánh môi nhỏ nhắn của cô. Sau đó anh lại ngồi về chỗ cũ, chống cằm nhìn biểu hiện thú vị trên mặt Lý Tư: “Miếng thứ nhất, nào ăn tiếp đi.”

Lý Tư đỏ mặt, bây giờ mới hiểu ý anh “Ăn” nghĩa là gì, nhưng không dám động đũa nữa.

“Không ăn…? Ok, vậy để anh đổ đi.” Trần Dật giả vờ đứng dậy, như thể sắp thật sự đổ hết đồ ăn vào thùng rác.

“Đừng đừng mà! Em muốn ăn…” Lý Tư không đành lòng nhìn một bàn đồ ăn ngon bị lãng phí, vội vàng đứng lên ngăn cản. Vả lại, cô thật tình còn chưa no, vẫn muốn ăn nữa.

Cô cầm đũa gắp một kẹp thịt xào xắt sợi bỏ vào bát, từ tốn nhấm nháp. Vị ngọt cay vừa phải, cùng miếng thịt nêm nếm vừa tới như tan chảy trong miệng, cô nheo mắt lại hưởng thụ, chỉ kém thiếu cái đuôi để vẫy vẫy.

Trần Dật nhìn điệu bộ của cô, trong lòng cực kì thỏa mãn, đôi mắt đong đầy sự ôn nhu bỗng chốc nhuốm màu của sự xâm lược và độc chiếm. Miếng thứ hai, anh nên ăn ở chỗ nào đây.

Anh híp mắt nhìn cần cổ trắng nõn của cô, không do dự, hôn xuống.

“Miếng thứ hai, ăn đi.” Thanh âm anh trầm thấp, từ tính khiến Lý Tư mặt càng ngày càng đỏ, lúng túng giơ tay gắp thức ăn. Từ đầu cô nghĩ tranh thủ thời gian ăn no bụng… nhưng giờ bị Trần Dật “ăn” thế này, cô sẽ bị bức bách đến nghẹn mà chết mất. Vừa rồi khi anh hôn lên cần cổ cô, vài sợi tóc chọc chọc vào cằm khiến cô ngứa ngáy không thôi.

Miếng thứ ba là vành tai, lần này anh không hôn mà cắn thật!

Miếng thứ tư là xương quai xanh, anh giang tay nắm lấy thành ghế tạo thành một không gian, giam giữ cô, sau đó vừa cắn vừa liếʍ đến nghiện…

Lúc gắp miếng thứ năm, tay cầm đũa của Lý Tư run run, Trần Dật cúi đầu nhìn cô chăm chú, như một con sói đói đang chờ nhào vào con mồi, cô nhịn đói, buông đũa xuống không ăn nữa.

Thấy cô không động đũa, ánh mắt anh nóng rực, Lý tư cúi mặt ngượng ngùng nói: “Em ăn no rồi…”

Lý Tư cho là, rốt cuộc cũng kết thúc bữa cơm hại tim này được rồi… nào đoán được, thời điểm cô đứng bên bồn nước rửa tay, lau miệng, một thân thể nóng hôi hổi lặng lẽ áp sát cô. Trần Dật đứng ngay sau Lý Tư, vươn tay tắt vòi nước, đầu dựa vào bả vai cô, thì thầm, “Em ăn xong rồi… vậy giờ đến lượt anh ăn được chưa? Anh còn chưa có no bụng.” Ý tứ thẳng thắn rõ ràng, nhưng Lý Tư lúc này chỉ cảm thấy lỗ tai bập bùng, cái gì cũng không nghe rõ.

Bởi vì tay của anh đã thuận theo bắp đùi, nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông của cô…