Chương 47: Lịch sử đen tối

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lộc Tiểu Ngải quay đầu đi, tránh khỏi tầm mắt của Lục Thời Xuyên, lơ đễnh nhìn xuống sàn nhà bên cạnh, vô thức giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ gõ lên môi mình, phản ứng nhanh chóng, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, lập tức mở to hai mắt.

Anh chỉ hỏi cô nếu anh không đồng ý thì cô sẽ làm gì, đó chỉ là một giả thuyết anh tùy tiện đưa ra mà thôi, cô cư nhiên nghiêm túc nghĩ, coi đó là sự thật.

Sau đó, không được, cô chủ động hôn anh?!

Trong lòng Lộc Tiểu Ngải sửng sốt…. Xem ra, thật sự cô đã chủ động hôn anh.

Tâm trạng cô khϊếp sợ, chậm rãi ngẩng đầu lên, khi ngẩng đầu lên cô cảm thấy có thể nghe thấy tiếng “rắc” từ cổ mình.

Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lục Thời Xuyên.

Lộc Tiểu Ngải vô nghĩa “A” một tiếng, thật vất vả mới lấy thêm can đảm.

Kết quả còn chưa kịp lấy hết can đảm để nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói của Lục Thời Xuyên, trong ngữ điệu chậm rãi rõ ràng cất giấu ý cười: “Nhào vào ngực, lại hôn tới hôn lui, con gái như vậy không tốt lắm đâu?”

“Cái gì?!” Ngay lập tức cô mở to hai mắt nhìn, trong lòng chỉ treo một dấu chấm than lớn —— sao anh càng ngày càng vô sỉ?!

Cô khi nào “Nhào vào ngực”? Rõ ràng là anh vẫn luôn ôm cô.

Hơn nữa, nếu anh không hỏi tiếp thì sao cô phải lập tức hôn anh?!

Trước kia thật đúng không nhìn ra, quả thật sau khi ở bên nhau mới có thể thấy rõ “bộ mặt thật” của anh.

Lộc Tiểu Ngải dừng một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, nghiên cứu một lúc, lại giơ tay chọc một chút, cuối cùng nói: “Đừng giả bộ.”

“Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.

Cô lại gật đầu nói: “Anh cũng đỏ mặt, em nhìn thấy hết rồi, còn thấy rất rõ ràng.”

“……”

“Anh khẳng định rất muốn ôm em.”

“……”

“Hơn nữa em hôn anh, anh khẳng định rất cao hứng.”

“……”

“Em cảm thấy với tư cách là bạn trai em, anh nên chân thành một chút, đúng không?” Giọng nói của Lộc Tiểu Ngải mềm mại, rất đắc ý đá vào chân Lục Thời Xuyên một chút.

(*) Chân thành nở đây cũng đồng nghĩa với thành khẩn

…… Có lẽ với tư cách là bạn trai cô, điều đầu tiên là phải kiên nhẫn với cô một chút.

“Đúng vậy.” Lục Thời Xuyên khẽ thở dài một tiếng, giây tiếp theo lại cười kéo cô lại, ôm lấy cô, rũ mắt nói: “Vậy em lại hôn một cái nữa đi?”

“…… Hả?!” Lộc Tiểu Ngải hoàn toàn sững sờ.

Đây cũng coi như…… Chân thành một chút?

Ha ha ha cũng quá chân thành rồi….

“Để em bình tĩnh trước đã…” Lộc Tiểu Ngải giật giật tóc, cuối cùng trừng mắt nhìn anh nói: “Không được, anh cũng quá tham lam rồi.”

Sao cô lại có thể không biết xấu hổ hôn anh một cái nữa.

“Em phải về nhà.” Lộc Tiểu Ngải dừng một chút, lại nói, cô cảm thấy hai má mình lúc này nóng bỏng đến lợi hại, đành phải thẳng thừng đổi chủ đề, chọc vào cánh tay anh một chút, uy hϊếp nói: “Nếu để mẹ em thấy thì em sẽ xong đời, anh khẳng định cũng xong đời.”

Vốn dĩ ba mẹ chỉ cho rằng quan hệ hai người rất tốt, nếu đột nhiên phát hiện hai người từ “Thanh mai trúc mã” biến thành “Bạn trai bạn gái”, thì rất khó giải thích…..

“Sớm muộn gì cũng biết.” Lục Thời Xuyên mang theo ý cười, ngón tay không chút để ý uốn mái tóc dài của cô, một lúc sau mới buông cô ra, hơi cúi người xuống, sờ lên đầu cô, ôn nhu nói: “Vậy thì ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút.”

“Ừ, Thời Xuyên ngủ ngon!” Lộc Tiểu Ngải nhảy nhảy nói, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vui vẻ sửa miệng: “Không đúng không đúng, là bạn trai ngủ ngon!”

Nói xong cô chạy thật nhanh vào nhà, sau khi đóng cửa lại mở ra lần nữa, đầu nhỏ từ khe cửa ló ra, cười tủm tỉm lại nhìn Lục Thời Xuyên vài giây, mới “Chính thức” về nhà.

*

Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, rồi chui vào trong chăn.

Vui vẻ lâu như vậy, bây giờ cô nhất định không ngủ được, nằm trên giường lật người mấy lần, sau đó đột nhiên kéo chăn bông lên, chỉ chừa một đôi mắt to ở bên ngoài, trộm “hehe” cười rộ lên.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng một mình cười không ngừng, cô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút kỳ quái, lập tức ngậm miệng lại, vô cùng yên lặng nằm xuống một lúc, vẫn không kìm nén được sự “vui sướиɠ” trong lòng.

Vì thế cô duỗi tay ra, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, trong nhóm chat có Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt gửi 1 tin “Mình thành công rồi”, kèm theo đó là rất nhiều dấu chấm than.

Nhưng đợi một lúc lâu lại không thấy ai trả lời.

Lộc Tiểu Ngải thở dài một tiếng, có vẻ hai người đều đã ngủ.

Cô xoay người, đặt điện thoại xuống, vẫn không ngủ được, thở dài, viết tên Lục Thời Xuyên lên gối mấy lần.

Anh thật quá đáng.

Trước khi ở bên nhau, cả ngày quấy nhiễu tâm trí cô không yên, nhưng sau khi ở bên nhau, khiến cô vui vẻ đến ngủ không được.

Lộc Tiểu Ngải bĩu môi, lông mi dài khẽ rung động vài cái, không biết qua bao lâu cô mới chìm vào giấc ngủ.

*

Khi thức dậy đã là sáng hôm sau, Lộc Tiểu Ngải ngáp một cái, đột nhiên tràn đầy năng lượng, cô cảm thấy hôm nay dậy sớm đi học là một chuyện cô cực kỳ chờ mong.

Dù gì thì đây cũng là buổi sáng đầu tiên cô có bạn trai.

Mà bây giờ cô sắp gặp được bạn trai mình.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhớ tới nếu quan hệ của hai người tiến triển đến mức này, cô nên đối xử tốt với anh hơn một chút, nhưng cô buồn rầu nghĩ thật lâu, thật sự không biết nên làm thế nào.

Nghe nói, làm bạn gái, để thể hiện sự quan tâm của mình dành cho bạn trai thì có thể mang bữa sáng cho anh.

Nhưng hai người vẫn luôn tự ăn ở nhà, cho nên phương pháp này không hiệu quả.

Hơn nữa nghe nói, cô có thể giữ “tình yêu ngọt ngào” bằng cách nói “chào buổi sáng” hoặc “Ngủ ngon” với anh mỗi ngày, nhưng với trí nhớ của cô, khả năng phải mất một tuần để nhớ cái này…

Một khi ý nghĩ đó xuất hiện —— cô cảm thấy hình thức hai người ở chung đã hòa thuận theo kiểu “Vợ chồng già” rồi…… mặc dù nghe có vẻ kỳ cục.

Trong khi cô còn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Trong lòng Lộc Tiểu Ngải vừa động, có chút chờ mong mà chạy đến mở cửa, nhìn thấy Lục Thời Xuyên đứng ở ngoài cửa, “A” một tiếng: “Thời Xuyên, thật sự là anh, chào buổi sáng.”

“Sao hôm nay anh đến sớm vậy?” Lộc Tiểu Ngải lại nghi hoặc, nghiêng đầu nói: “Anh ăn sáng chưa? Em vừa mới ngủ dậy.”

Khi cô vừa nói “Vừa mới ngủ dậy”, chợt kinh ngạc, vội vàng vươn tay, nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc rối bù —— cô còn quên chưa chải đầu.

Trời ạ…… Buổi sáng ngày đầu tiên ở bên nhau, dùng hình tượng không xinh đẹp này gặp bạn trai, cô thật sự rất “dũng cảm”.

“Anh ăn rồi, muốn gặp em sớm.” Lục Thời Xuyên đơn giản trả lời câu hỏi của cô, sau đó quan sát động tác của cô, hiểu được suy nghĩ của cô, khóe môi cong lên, đưa tay lên giúp cô duỗi tóc, cười khẽ nói: “Không sao đâu, trước kia anh đã thấy rất nhiều lần.”

【Lắm của cô quá nhm không biết thay gì Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim - Chương 47: Lịch sử đen tối

Lộc Tiểu Ngải sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, khẳng định anh đang nói trước kia cô thường xuyên tóc tai bù xù, chưa đánh răng rửa mặt xuất hiện trước mặt anh, không khỏi trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Bây giờ không giống.”

Cô lại “Hehe” nở nụ cười, nhảy lên ôm lấy cổ anh, dụi cả người vào anh, mặt mày hớn hở tuyên bố: “Về sau em sẽ là một cô gái tinh tế.”

“Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, có chút bất lực ấn mái tóc bù xù của cô xuống lần nữa.

Lộc Tiểu Ngải vẫn luôn ghé vào người anh, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt vội vàng đứng lên, chọc anh một chút, nói: “Ai nha, anh đừng làm như vậy, như này đã khá tốt rồi.”

Lục Thời Xuyên đột nhiên ngoắc ngón tay về phía cô.

“Hả?” Lộc Tiểu Ngải có chút nghi hoặc mà mở to hai mắt, kiễng chân lên thò lại gần: “Anh làm sao vậy?”

“Nói cho em một chuyện.” Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống, giọng nói ôn hòa chứa ý cười: “Khi em còn nhỏ anh còn tết tóc cho em đấy.”

“Ơ… thật sao?” Cô hơi ngạc nhiên, rồi sau đó nhăn mi nhớ lại: “Sao em không nhớ rõ.”

“Là loại rất xinh đẹp và tinh xảo sao?“ Lộc Tiểu Ngải duỗi đầu tò mò hỏi.

“Ừ.” Lục Thời Xuyên nghe những lời nhận xét trẻ con của cô, cười đáp.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên trầm mặc, một lúc lâu mới thở dài một hơi.

Lục Thời Xuyên cũng biết quá nhiều đi, hơn nữa cô có quá nhiều “lịch sử đen tối”, cô muốn ở trước mặt anh trở thành “cô gái tinh tế” cũng quá khó rồi.

Nhưng đây cũng chỉ là những lời anh nói, ai biết thật hay giả…… Lộc Tiểu Ngải tự an ủi bản thân như vậy, đột nhiên lại vui vẻ.

Cô cảm thấy dù sao cô cũng là bạn gái anh rồi, khẳng định anh phải rất rất thích mình, giống như cô rất thích anh. Về phần tinh tế, đó là điều về sau cần xem xét.

Bây giờ có thể tận hưởng cuộc sống sau khi có bạn trai trước.

Cô nghĩ về điều này, lại cười “hehe”.

“Thời Xuyên, anh đợi em một lát.” Lộc Tiểu Ngải lắc lắc góc áo anh, sau đó nói: “Đợi em ăn sáng xong sẽ đi học cùng anh.”

Lục Thời Xuyên nhẹ “Ừ” một tiếng, ánh mắt trước sau chưa từng rời khỏi người cô.

*

Lộc Tiểu Ngải vừa ăn một miếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức đứng dậy chạy về phòng ngủ lấy điện thoại. Quả nhiên mới vừa mở ra đã nhìn thấy rất nhiều tin nhắn hiện ra.

Nghĩ cũng không phải nghĩ, bởi vì đêm qua trước khi đi ngủ cô đã gửi tin nhắn “Mình thành công rồi” cho Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt nên mới náo loạn như này.

〈Huyên Huyên: Vui vẻ như vậy, sao cậu lại thành công rồi? Mau nói đi, mau nói đi.〉

〈Tiểu Nguyệt Nhi: Wow, cậu gửi nhiều dấu chấm than như vậy, không định giải thích một chút sao?〉

〈Huyên Huyên: Tiểu Ngải, cậu còn chưa dậy sao? @Tiểu Ngải〉

〈Tiểu Nguyệt Nhi: Này? Không phải hôm qua cậu bị mộng du rồi gửi tin nhắn chứ……〉

〈Huyên Huyên: Hả? Nghe nói không thể đánh thức người bị mộng du.〉

〈Tiểu Nguyệt Nhi: Vậy sao? Chúng ta đây cũng không tính là đánh thức cậu ấy đi.〉

〈Huyên Huyên: Nhưng là mình tag cậu ấy, thật sợ hãi.〉

〈Tiểu Nguyệt Nhi: Không sao, không sao, cậu ấy ngủ sẽ không thấy đâu.〉

Lộc Tiểu Ngải “……”

Màn đối thoại này sao càng ngày càng không đúng vậy.

Cô tiếp tục kéo xuống thì thấy lúc đầu hai người còn không hiểu gì, cho đến khi Đường Tử Duyệt đột nhiên phản ứng được:〈@Tiểu Ngải, không phải cậu thành công theo đuổi Lục học trưởng rồi chứ??〉

〈Huyên Huyên:???? Không nhanh như vậy chứ.〉

Tâm trạng Lộc Tiểu Ngải khá lên, lập tức gõ mấy chữ: 〈Đúng a.〉

Gần như cùng lúc đó, Đường Tử Duyệt gửi đến một tin nhắn:〈Cũng đúng, đứa nhỏ này cả ngày đều mơ mơ màng màng, khẳng định không lợi hại như vậy.〉

Lộc Tiểu Ngải: “……”

Ngay sau đó, trong nhóm tràn ngập hàng loạt tin nhắn như:〈Hả??〉〈Cậu chưa nói gì đã hành động nhanh như vậy.〉〈Cậu tỏ tình như thế nào?〉〈Làm sao anh ấy đồng ý?〉〈Là cậu tỏ tình học trưởng liền đồng ý sao?〉

Từng cái từng cái, không ngừng nghỉ nhảy ra từ phía cuối màn hình.

Con gái luôn có sự tò mò đặc biệt đối với loại chuyện này, chưa kể hai cô còn góp ý rất nhiều cho “kế hoạch tỏ tình” của Lộc Tiểu Ngải, động viên cô suốt một thời gian dài.

Có nhiều tin nhắn như vậy, nhưng cô chưa kịp nghĩ đến cách trả lời thì Lục Thời Xuyên đã thấy cô đang cầm điện thoại, vẫn luôn trộm cười, quên ăn, liền ho một tiếng nhắc nhở: “Em đang làm gì vậy?”

Lộc Tiểu Ngải dường như không nghe thấy, vẫn cầm điện thoại ngây ngô cười như cũ, đôi mắt cười gần như híp lại.

Lục Thời Xuyên lại gõ lên mặt bàn một chút, nhưng cô vẫn không chút để ý.

Anh đành phải rút điện thoại từ trong tay cô ra, rũ mắt nhìn cô, khẽ nói: “Mau ăn đi.”

Lúc này Lộc Tiểu Ngải mới hoàn hồn, “A” một tiếng, nhưng một chút cũng không nghe lời anh mà vô cùng bất mãn cúi người lại gần muốn đoạt lấy, kháng nghị véo eo anh một chút: “Anh làm gì vậy, mau đưa cho em, em chỉ đang tán gẫu một chút.”

“Đợi em ăn sáng xong.” Lục Thời Xuyên lời ít ý nhiều trả lời.

“Ai nha anh để em nói chuyện xong trước đi.” Lộc Tiểu Ngải càng thêm bất mãn, dịch đến trên ghế anh, trẻ con mà nép vào người anh, giọng điệu làm nũng: “Giả cho em đi, nhanh lên.”

Cô đột nhiên nhớ đến vấn đề chưa kịp trả lời là về Lục Thời Xuyên, vì thế cười trộm nói thêm một câu: “Ai nha, thật ra bọn em đang nói về anh, em thật vất vả mới theo đuổi được anh, anh còn không cho em tán gẫu một chút sao? Anh cũng quá xấu rồi.”

“Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, nghe thấy câu này đột nhiên rất có hứng thú: “Em nói gì?”

Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy các cô nói chuyện khá nhiều, hơn nữa đều là những câu hỏi bình thường, không có gì không thể nói cho Lục Thời Xuyên biết, vì thế chọc anh một chút: “Vậy thì cho anh xem một chút.”

Ánh mắt Lục Thời Xuyên rơi vào màn hình điện thoại cô, lướt lên, hầu như đều nhìn thấy hai chữ “tỏ tình” trên màn hình.

“Được rồi, mau đưa cho em, em còn chưa trả lại câu nào đâu.” Lộc Tiểu Ngải tiếp tục thúc giục anh.

“Đợi chút.” Lục Thời Xuyên nhanh chóng bấm màn hình điện thoại vài lần, sau đó trả lại cho cô: “Không cần trả lời, yên tâm ăn sáng đi, nếu không sẽ đến muộn.”

“Hả??” Lộc Tiểu Ngải cầm lấy điện thoại, ngay sau đó hai mắt mở to.

Cô mới vừa không để ý, anh cư nhiên lại nói thẳng:〈Là anh tỏ tình với em ấy trước.〉

Anh dùng từ “em ấy”, hơn nữa hoàn toàn đúng giọng điệu của anh.

Này không phải tương đương với việc nói cho những người khác biết kể từ sáng nay cô và anh đã ở bên nhau?? Lộc Tiểu Ngải cảm thấy chỉ sợ không có cặp bạn trai bạn gái nào có thể ở gần gũi, thân mật như hai người.

Dựa vào trí tượng tượng phong phú của người khác, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hai người ở cùng nhau, vừa ăn vừa dựa vào nhau nhìn vào điện thoại di động.

OMG… Toàn thân Lộc Tiểu Ngải chấn động.

Cái quái gì đây.

Cô lại cúi đầu nhìn điện thoại một chút, còn…… Thật sự không cần trả lời, bởi vì tin nhắn hiện ra ở phía sau đã hoàn toàn chuyển sang một hướng khác.

Lộc Tiểu Ngải nghiến răng nghiến lợi, đây chắc chắn là một “Âm mưu” của Lục Thời Xuyên.

Chắc anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi.

Cô cảm thấy không cần một ngày, tất cả mọi người sẽ biết chuyện cô là bạn gái anh.