Chương 46: Tỏ tình 2

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

Khi giọng nói ôn hòa, quen thuộc vang lên, lời nói hoàn toàn ngoài dự đoán.

Lộc Tiểu Ngải hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ, bất động, một lúc lâu mới “A” một tiếng, ngắn gọn mà âm điệu tăng lên, vừa như khó hiểu lại như không kịp phản ứng.

“Chúng ta ở bên nhau đi, em có nguyện ý không?” Lục Thời Xuyên lặp lại một lần, giọng điệu kiên nhẫn, ý cười thoáng qua đáy mắt.

“Đương nhiên nguyện…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải theo bản năng vui vẻ mà nói, suýt chút nữa nhảy dựng lên, sau đó đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt nhìn anh: “Anh…… dễ theo đuổi như vậy?”

Tâm tư trong lòng bị đoán được, cô còn chưa thực hiện kế hoạch “tỏ tình” đâu, sao anh lại tự mình nói ra trước rồi?

Lục Thời Xuyên “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Chỉ cần em muốn theo đuổi.”

“Vậy bây giờ chúng ta…… đã ở bên nhau sau?” Lộc Tiểu Ngải hơi sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không đợi anh trả lời bản thân đã không nhịn được, mặt mày hớn hở: “Từ nay về sau anh sẽ là bạn trai em?”

“Ừ.”

“Từ nay về sau em sẽ là bạn gái anh?”

“Ừ.” Lục Thời Xuyên nhìn xuống cô, cười khẽ theo.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên cúi người về phía trước, đầu nhỏ lập tức ghé vào ngực Lục Thời Xuyên.

“Em làm gì vậy?” Lục Thời Xuyên hỏi.

Lộc Tiểu Ngải chớp mắt vài cái mới trả lời: “Em nghe xem nhịp tim anh có đập nhanh hơn không.”

Lục Thời Xuyên: “……”

“Em sợ anh lại giở trò.” Giọng nói cô mềm mại, lại cọ cọ lên ngực anh, đúng lý hợp tình đưa ra nghi ngờ: “Nếu anh lừa em thì làm sao.”

Lục Thời Xuyên: “…”

Ngày thường đã trêu chọc cô quá nhiều nên bây giờ cô bắt đầu nghi ngờ.

“Chuyện này quan trọng như vậy, sao anh dám lừa em.” Anh khẽ thở dài một tiếng, sờ đầu cô.

“Sao anh lại không dám…” Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng lẩm bẩm, vươn tay chọc vào mặt anh, sau đó uể oải đứng thẳng lên, bẻ ngón tay bắt đầu đếm từng chút một: “Em nhớ rõ, anh lừa em mỗi ngày đến nhà anh… Hả?”

Cô vừa đếm cái thứ nhất, lập tức dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Thời Xuyên.

“Làm sao vậy?” Lục Thời Xuyên khẽ cười nói: “Anh lừa em làm gì?”

Lộc Tiểu Ngải trầm mặc một lúc, đột nhiên mở to hai mắt “Ồ” một tiếng, vỗ cánh tay anh một chút: “Không phải anh đã sớm thích em rồi chứ?!”

Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, một lúc mới nói: “Đúng vậy, bị em phát hiện rồi.”

“Em vừa mới phát hiện.” Lộc Tiểu Ngải nhanh như bay mà nói một câu, sau đó ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lục Thời Xuyên: “Sao em lại cảm thấy em lại bị lừa…”

Cô cũng không thể nói rõ rốt cuộc không đúng chỗ nào, dù sao cô cảm thấy Lục Thời Xuyên cũng quá “am hiểu” diễn biến của chuyện này.

“Em còn tưởng sao em lợi hại như vậy, một khi theo đuổi anh là thành công.” Lộc Tiểu Ngải chọc anh một chút: “Hóa ra anh đã sớm nghĩ đến chuyện này từ lâu.”

Cô nhớ Đường Tử Duyệt đã nói với cô mấy lần, mỗi lần nói ra, bầu không khí lại trở nên rất kỳ quái “Anh ấy lừa cậu đến nhà anh ta mỗi tối”……

Cô như chợt hiểu ra điều gì đó.

“Thời Xuyên anh cũng quá xấu rồi, trời ạ.” Lộc Tiểu Ngải chợt ngẩng đầu lên, vô cùng khó tin nói: “Có phải từ nhỏ anh đã lừa em vào nhà anh không?”

“Rất thông minh.” Lời nói của cô còn chưa kết thúc, Lục Thời Xuyên đã cong khóe môi, lại khẳng định nói: “Em đoán đúng rồi.”

Lộc Tiểu Ngải hít sâu một hơi, suýt chút nữa bị thái độ không chút biện giải của anh làm nghẹn ngào, cô cảm thấy phản ứng của anh thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.

Cô chưa bao giờ ôm bất kỳ hy vọng viển vông nào với anh.

“Anh thích em từ lâu rồi.” Ngay sau đó, Lục Thời Xuyên rũ mắt khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt dừng trên người cô, đột nhiên ôm chặt lấy cô.

Lộc Tiểu Ngải nghe xong những lời này, đột nhiên mở to hai mắt, theo bản năng vòng tay ôm lấy eo anh, ở trong ngực anh làm nũng mà cọ cọ.

Sau đó, cô chậm chạp nhận ra giữa hai người gần như không có khoảng cách, hai má đột nhiên hơi nóng, khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy Lục Thời Xuyên ra.

Anh cảm nhận được, nhưng ngược lại còn ôm cô chặt hơn, cúi đầu nói, giọng nói gần như dán bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua: “Đã rất lâu, anh đã không nhớ được bắt đầu từ khi nào.”

“Khả năng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích em rồi.” Anh lại khẽ cười nói.

Lộc Tiểu Ngải “À” một tiếng, không nhịn được cười rộ lên, một lúc sau mới nhận ra có gì đó không đúng, lập tức trừng mắt liếc anh một cái: “Anh nói bậy, lần đầu tiên anh gặp em là bao nhiêu tuổi? Anh đã đi nhà trẻ chưa?”

“Thật ra em cũng thích anh từ lâu rồi.” Lộc Tiểu Ngải lại từ vươn tay lên véo vành tai anh: “Nhưng trước kia em không nhận ra, sau khi nhận ra, ngay lập tức em đã bắt đầu theo đuổi anh.”

“Ai biết anh hành động còn nhanh hơn em.” Cô bĩu môi, vòng qua cổ anh, kiễng mũi chân chọc vào cằm anh một chút: “Em còn chưa kịp tỏ tình, nhưng kế hoạch……”

“Hả?” Lục Thời Xuyên dường như bắt được điểm mấu chốt gì đó trong lời nói của cô, nhẹ nhàng ấn cái đầu nhỏ của cô xuống, rũ mắt xuống đối diện ánh mắt cô: “Kế hoạch gì?”

“… Hả?” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái mới nói: “Không, không có gì.”

Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày: “Thật sự không có gì sao?”

Một lúc sau, Lộc Tiểu Ngải “rầm” một cái ghé vào người anh, thở dài.

Vì sao mỗi lần giả ngu như vậy đều không thể gạt được anh.

“Chẳng qua là muốn theo đuổi anh, nên em đã lên kế hoạch từ lâu rồi.” Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng nói: “Em đã nghĩ ra rất nhiều cách, còn liệt kê danh sách… à, anh đừng lo lắng, dù sao cũng thật vất vả.”

“Aizzz chính là cuốn tiểu thuyết tổng tài anh đã mượn của em lần đó, em đã tìm ra rất nhiều cách từ trong đó.” Cô đột nhiên hắc hắc cười rộ lên: “Thật thông minh.”

Lục Thời Xuyên: “……”

…… Thật thông minh.

May mắn anh không để cô thực hiện những kế hoạch đó.

“Em còn cảm thấy có chút đáng tiếc.” Lộc Tiểu Ngải mềm oặt dựa trên người anh, nói: “Kế hoạch lâu như vậy, ai biết anh lại nói trước.”

Cho đến nay cô vẫn luôn cho rằng mình là người chủ động, trong lòng suy nghĩ rất nhiều cô nên đi như thế nào để đuổi kịp Lục Thời Xuyên, nên dùng phương thức gì để tỏ tình, anh sẽ phản ứng như thế nào.

“Thật sự rất đáng tiếc.” Lục Thời Xuyên nghiêm túc nói.

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt.

“Nếu không, cho em một cơ hội.” Lục Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng, đáy mắt xẹt qua ý cười: “Thế nào?”

“Cái gì…… Cơ hội?” Lộc Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cảnh giác mà nhìn anh, bình thường anh như vậy là lại nghĩ ra cách trêu chọc cô, sẵn sàng đưa tay lên che miệng anh bất cứ lúc nào, cảnh cáo nói: “Anh đừng nói bậy.”

“Không phải muốn em tỏ tình với anh một lần chứ?!” Cô đột nhiên nghĩ đến khả năng này, mở to hai mắt buột miệng thốt ra.

“Ừ.” Lục Thời Xuyên đáp lời, mỉm cười nhìn cô, sờ đầu cô: “Càng ngày càng thông minh.”

“Trời ạ……”

Cô vừa mới trải qua “Xong rồi, tâm tư của mình bị anh phát hiện” đến “Oa anh cư nhiên lại thú nhận” thay đổi nhanh như vậy, khẩn trương muốn chết, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng, thế nhưng anh còn có thể đưa ra một yêu cầu “Vô lý” như vậy.

Lộc Tiểu Ngải thật muốn tìm một nơi nào trốn thoát, trước tiên để trải nghiệm cảm giác vui sướиɠ khi “có bạn trai nhớ thương bấy lâu nay”, sau đó lại lấy hết can đảm để “đối mặt với thực tế”.

Nhưng bây giờ cô vẫn bị Lục Thời Xuyên ôm chặt, cả người đều bị anh ôm vào trong ngực, đành phải nâng tay lên nhéo mặt anh, giọng nói vô cùng bất lực.

Cô giống như đang rất vất vả dạy anh cách làm như thế nào, dạy cho anh những kiến

thức quan trọng về “cách sống hòa thuận giữa quan hệ nam nữ ở chung” mà cô đã học được từ các cuốn tiểu thuyết và phim truyền hình khác nhau.

“Thời Xuyên, từ giờ trở đi, em đã là bạn gái anh, anh nhất định phải tốt với em hơn một chút, không được trêu chọc em khi chưa được em cho phép.”

Cô gái nhỏ vẻ mặt rất nghiêm túc khi nói ra câu này.

Nhưng…..

Cô đột nhiên có chút vui vẻ —— hôm nay có lẽ là một bước ngoặt rất lớn. Từ nay về sau, cuối cùng cô cũng có thể bắt nạt Lục Thời Xuyên một chút, mà Lục Thời Xuyên vì “tốt với bạn gái hơn một chút”, chỉ có thể……

Nghĩ đến đây, ngón tay cô liền véo má Lục Thời Xuyên, lập tức không nhịn được nở nụ cười, khuôn mặt đều cong thành hình vòng cung đẹp mắt.

Ánh mắt Lục Thời Xuyên dừng trên khuôn mặt cô, có chút thất thần, ngay sau đó liền nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, kéo tay cô xuống, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ em…… Không định đối tối với bạn trai em một chút sao?”

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải đang cười, nghe thấy lời này đột nhiên cứng đờ, ngửa đầu suy nghĩ một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Hình như là.”

Mặc dù Lộc Tiểu Ngải đồng ý, nhưng cô cảm thấy bản thân giống như bị anh vòng lại.

Thật rối rắm, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng bình thường Lục Thời Xuyên cũng chỉ nói mà thôi, chưa từng thật sự “lừa cô”, nhìn chung anh rất đáng tin cậy.

“Vậy thì… được rồi.”

Sau vài giây “cân nhắc”, cuối cùng cô cũng chọn được giải pháp nhanh nhất, vẫn mềm mại dựa vào l*иg ngực Lục Thời Xuyên, dùng ngón tay chơi đùa quần áo anh, thuận theo ý anh, nhẹ giọng nói: “Lúc nào em cũng vô cùng vô cùng thích anh, thích anh từ lâu rồi, anh đồng ý làm bạn trai em đi, được không?”

Không đợi Lục Thời Xuyên trả lời, cô đã hoảng loạn ngẩng đầu lên, nắm lấy bờ vai anh, nhìn chằm chằm anh, thêm một câu: “Anh không thể không đồng ý, nếu anh dám không đồng ý, em sẽ…… ừm, em sẽ……”

Khí thế của cô đột nhiên yếu đi, lắp bắp một lúc nhưng vẫn chưa nói tiếp được.

Có lẽ là do “kế hoạch” không liệt kê những hành động sau khi “bị từ chối lời tỏ tình”.

Kế hoạch Lộc Tiểu Ngải đã từng viết chi tiết đến “Tỏ tình” thì đột nhiên dừng lại, vì trong tiềm thức cô cảm thấy Lục Thời Xuyên nhất định sẽ đồng ý, lại rất vui vẻ mà đồng ý.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn không mình cô mong đợi, mà Lục Thời Xuyên cũng giống cô, cũng đã sớm “bại lộ” một số tâm tư trong lòng.

“Thích” loại chuyện này, luôn không có cách nào che giấu.

Chẳng qua cô vẫn luôn chìm đắm trong “kế hoạch tỏ tình” của riêng mình mà không có ý định quan sát biểu hiện của anh.

“Em sẽ thế nào?” Giọng nói quen thuộc của Lục Thời Xuyên từ đỉnh đầu cô đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Lộc Tiểu Ngải nhớ lại một lúc, phát hiện bản thân chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vì thế nhíu mày tưởng tượng tình cảnh này một chút, bất lực vì phát hiện bản thân tưởng tượng không ra.

Sao anh lại cho cô vấn đề gian nan này……

Lộc Tiểu Ngải nghĩ đến đây rất “tức giận” mà vươn tay ra, cách lớp vải quần áo mỏng manh véo eo anh.

Lục Thời Xuyên lập tức “hừ” một tiếng, không chút do dự rũ mắt nhìn xuống nói: “Sao em lại hung dữ như vậy.”

Sau đó anh khẽ ho một tiếng: “Không trả lời được cũng không sao, nhưng lại không thể đối tốt với bạn trai em một chút sao? “

“Em đâu dùng sức……” Lộc Tiểu Ngải ngạc nhiên mở to hai mắt, người này khẳng định không phải cảm thấy đau, khắp nơi đều dùng “Bạn trai” để uy hϊếp cô, cũng quá vô sỉ rồi.

“Còn em thì sao?” Dường như anh đột nhiên rất hứng thú, lập tức xoay đề tài hỏi, cụp mắt xuống, trong ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười.

“Ai, anh đợi một lúc để em suy nghĩ đã……” Lộc Tiểu Ngải thở dài, đành phải cúi đầu, đầu nhỏ dựa vào ngực anh, lâm vào trầm tư. Phải một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên, chớp mắt vài cái, rất chần chờ nhìn anh.

“Chỉ có cách duy nhất……” Lộc Tiểu Ngải giống như chỉ nghĩ ra một cách “Duy nhất”, do dự một lúc lâu, sau đó mới kiễng chân hôn lên một bên má anh.

Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng nhỏ giọng giải thích:

“Vậy em sẽ hôn anh một cái.”