Cái này không được, cái kia cũng không được, cô ấy muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ để mở công ty riêng sao? Diệp Quý Châu cười lớn.
Cô ấy thật sự chỉ là một chiếc bình hoa di động, tại sao người khác không nói cho cô ấy biết nhỉ?
Diệp Quý Châu trầm mặc một lát, hết sức kiên nhẫn hỏi: “Con muốn thế nào?”.
Giang Linh cắn đầu đũa, rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Diệp Quý Châu rồi liếc nhìn khuôn mặt của bố mẹ mình, lấy hết can đảm: “Con muốn tự lập, con không muốn làm việc ở công ty nhà”.
Diệp Quý Châu nghe được điều gì đó trong lời nói của cô gái này, không kiên nhẫn nói: “Nói cụ thể hơn đi”.
Giang Linh đặt đũa xuống, ngồi thẳng dậy. Tuy nhiên, khi bắt gặp ánh mắt dò xét của anh, khí thế của cô đột nhiên giảm xuống. Cảm thấy áy náy, cô nhỏ giọng nói: “Con... buổi trưa nghe chú và bạn chú nói. Về công việc, bạn chú không phải cũng là ông chủ của một công ty sao? Con muốn đến công ty của chú ấy, có được không?”.
Diệp Quý Châu giật mình: “Con nói thật à?”.
Giang Linh đã có âm mưu, không dám nhìn anh quá lâu sợ bị anh chú ý, nhìn thấy gì đó, cô vội vàng cụp mắt xuống, gật đầu như gà mổ thóc và giơ ba ngón tay khẳng định chắc chắn cô không đùa.
Câu nói đó có ý nghĩa gì? Người đầu tiên có được mặt trăng là người ở gần mặt nước! (Ý là phải gần nhau mới nảy sinh tình cảm)
Đúng rồi! Nếu cô không chủ động đến công ty của Trình Chí Húc, làm sao cô có thể gặp anh, sau đó phát triển chuyện tình cảm giống như một câu chuyện tình lãng mạn?
Buổi chiều khi Giang Linh nằm trên giường, trong đầu cô đã liệt kê ra 180 kế hoạch theo đuổi đàn ông, tuy không có kinh nghiệm nhưng cô... nghé mới sinh không sợ hổ!
Chờ đứa nhỏ lớn lên, Diệp Tiên Tâm cũng không muốn quản quá nghiêm khắc, suy nghĩ một hồi, bà mới thoải mái nói: “Nếu cậu ấy là bạn của chú con, hẳn là khá đáng tin cậy, nếu con có vấn đề gì thì cứ việc trực tiếp đến gặp chú con. Cha với mẹ cũng không quan tâm đến con nữa”.
Bà nhìn Giang Linh, nhưng lời nói lại hướng tới Diệp Quý Châu.
Diệp Quý Châu sao có thể không hiểu ý của bà, anh nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng cười nói: “Em không phải nói, chị và anh rể, con bé đâu phải con gái em, mặc dù em đã chăm sóc nó từ nhỏ… Mà thôi, quên đi. Bây giờ con bé đã lớn rồi, còn cần em phải chăm sóc?”.
Giang Linh rất ân cần gắp cho anh một miếng sườn ngắn, chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, còn nịnh nọt nói với anh: “Chú đừng như vậy mà, đợi một chút, khi chú về già, con nhất định sẽ chăm sóc chú”.
Diệp Tiên Tâm khẽ mỉm cười: “Chú út có nghe thấy không? Linh Linh đối với chú rất tốt bụng và hiếu thảo”.
Diệp Quý Châu: “...”
————
Đang là mùa tốt nghiệp và tất cả các công ty lớn đều đang tuyển người, tất nhiên bao gồm cả công ty của Trình Chí Húc.
Giang Linh đã được Diệp Quý Châu cho biết thời gian và địa điểm nộp đơn cụ thể của Tập đoàn Trình, sau đó nhốt mình trong phòng để viết CV (viết lý lịch).
Giang Linh chưa bao giờ trải qua quá trình nộp hồ sơ và tham gia phỏng vấn trước khi vào công ty nhà, bởi cô đã đi bằng cửa sau. Đây là lần đầu tiên cô viết sơ yếu lý lịch, cô đã tìm kiếm rất nhiều mẫu trên Internet và chỉnh sửa trong vài giờ cho đến khi nó giống như ban đầu.
Giang Linh lần này muốn được nhận vào dựa trên thực lực của mình nên cô đặc biệt dặn dò Diệp Quý Châu không được sử dụng mối quan hệ của anh. Tuy nhiên, cô vẫn sẽ lợi dụng anh khi cần thiết.
Cô gửi sơ yếu lý lịch cho Diệp Quý Châu, ngọt ngào nói: “Chú ơi, chú có thể dành chút thời gian kiểm tra giúp con xem con có cần bổ sung gì không?”.
Diệp Quý Châu nhanh chóng trả lời tin nhắn, nói ngắn gọn: “Tôi không phải HR thưa công chúa điện hạ”.
Công chúa Giang Linh mất bình tĩnh: “Vậy có muốn giúp con không? 🔫”.
Diệp Quý Châu cố ý trêu chọc cô: “Nếu chú không giúp thì sao?”.
Giang Linh tức giận nói: “Con sẽ méc mẹ, nói rằng chú bắt nạt con, và tố cáo với thế giới bên ngoài, nói rằng chú đánh con, và cũng phàn nàn với ông ngoại rằng chú không cho con ăn!”.
Cô ấy đã cử ra rất nhiều người ủng hộ, nhưng mỗi người trong số họ đều không thể bắt nạt Diệp Quý Châu.
Người hiểu rõ tình hình chính là anh hùng, Diệp Quý Châu nhíu mày giương cờ trắng đầu hàng: “Chú sẽ gửi cho con một cô HR của công ty chú, nhờ cô ấy giúp con chỉnh sửa, tiện thể sẽ nói cho con biết những gì cần chú ý khi phỏng vấn”.
Giang Linh lập tức bình tĩnh lại và gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc có hình một cô bé ngoan ngoãn ngồi chờ đợi.
Sau đó, Diệp Quý Châu gửi cho cô một tấm danh thϊếp, chính là cô Triệu, nhân sự cấp cao trong công ty anh, người được cho là có thể giải quyết mọi câu hỏi phỏng vấn.
Giang Linh vốn đã giỏi hòa đồng, sau khi thêm danh thϊếp, đầu tiên cô ngọt ngào gọi điện cho chị gái, sau đó hào hứng bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với cô ấy, thậm chí còn giả vờ xin lỗi và nói rằng cô hy vọng thời gian làm việc của chị gái đó sẽ không bị trì hoãn, cuối cùng là vào thẳng vấn đề chính.
Về phần cô Triệu, từ lâu cô ấy đã được cô dỗ ngọt bằng cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, vui vẻ giúp cô sửa lại sơ yếu lý lịch và dạy kỹ năng phỏng vấn.
Để theo đuổi ước mơ của mình, ồ không, theo đuổi một người đàn ông, Giang Linh đã lấy bút và ghi chú vào sổ rất nghiêm túc, cô viết dày đặc ba trang, có thể so sánh với một học sinh cấp ba sắp thi kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giang Linh đã học hỏi được bốn ngày, có thể nói mọi việc đã sẵn sàng, ngoại trừ gió đông.
Ngày phỏng vấn, cô dậy sớm, ngồi trong phòng thay đồ rộng hàng chục mét vuông, ánh mắt lướt qua từng bộ váy, quần áo thường ngày, cô buồn bã phát hiện ra mình không có trang phục chỉnh tề.
Quá buồn!
Cô chỉ nhớ chú ý đến các câu hỏi khác nhau mà người phỏng vấn hỏi, hoàn toàn quên mất cô Triệu đã nhắc nhở rằng trang phục cũng là một nội dung phỏng vấn.
Giang Linh kéo qua các hàng quần áo, trong tuyệt vọng, chọn một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng và quần tây có dây đeo màu đen trang trọng hơn.
Thay quần áo xong, cô đứng trước gương soi toàn thân quay người lại, sau đó buộc tóc đuôi ngựa bồng bềnh, trông khá tươm tất, chắc chắn không sai, rồi từ trong tủ lấy ra một đôi giày da nhỏ.
Cuộc phỏng vấn đã được ấn định vào lúc mười giờ sáng nên còn rất nhiều thời gian, Giang Linh chậm rãi ăn sáng ở nhà, từ chối lời đề nghị của tài xế gia đình rồi bắt taxi đến tập đoàn Trình.
Cô ngồi ở ghế sau của chiếc taxi cạnh cửa sổ, nhìn những cửa hàng và tòa nhà cao tầng không ngừng lùi lại, cuối cùng tập trung tầm nhìn vào một trong những tòa nhà cao chót vót.
Giang Linh nhìn lên logo màu xám bạc trên đỉnh tòa nhà và mỉm cười rạng rỡ.
Trình Chí Húc, tôi tới đây!