Chương 6: Giá như anh ấy là bạn trai của tôi (1)

Giang Linh tưởng mình đến sớm nhưng khi đến tầng diễn ra cuộc phỏng vấn, hành lang đã xếp hàng dài, nam nữ thanh niên ngồi trên ghế nhựa ngoài văn phòng chờ đợi, trên tay cầm một tập tài liệu giống như của cô.

Cô hít một hơi thật sâu, bước tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô gái ngồi cuối cùng dãy ghế, đặt túi hồ sơ lên

đầu gối và lo lắng nhéo ngón tay cô.

Cô gái bên cạnh có vẻ ngoài ưa nhìn, khuôn mặt trang điểm nhẹ, tóc được tết sam, mặc một bộ vest màu be, bên dưới có dây cà vạt màu sáng, chiếc quần dài chín điểm che đi đường cong cơ thể và đôi chân thon, đôi giày cao gót đầy màu sắc, cao bảy phân. Không có đồ trang trí thêm, nhìn tổng thể rất mới mẻ và trang trọng.

Giang Linh cảm thấy nếu cô là người phỏng vấn, cô sẽ giữ cô gái này vì ngoại hình quá ưu tú.

Ai lại không thích một cô gái xinh đẹp?

Dù là con gái nhưng khi gặp một cô gái đẹp, cô sẵn sàng nhìn cô ấy nhiều hơn.

Giang Linh nhìn, vô tình nhìn trúng vào túi đựng tài liệu trong tay cô gái, xuyên qua một lớp màng niêm phong trong suốt, cô nhìn thấy cột trường đại học - Đại học Bắc Kinh.

Giang Linh thầm không nói nên lời, ước gì có thể chắp tay thở dài thán phục, thảo nào cô gái này khắp người lại có khí chất của một học bá.

Cô gái nhận thấy ánh mắt nhìn mình của Giang Linh, giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói: “Xin chào”.

Giang Linh, chuyên gia ngoại giao, lập tức nở nụ cười thân thiện: “Xin chào, tôi tên là Giang Linh, rất vui được gặp cô”.

Cô gái nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền hình quả lê trên má, nụ cười trên môi càng đậm: “Tên tôi là Đại Vong Sơ”.

Giang Linh thẳng thắn nói: “Vậy cô và Đại Vong Thư có quan hệ gì?”. (戴望舒 - Đại Vong Thư, một nhà thơ của Trung Quốc)

Lần đầu tiên nghe thấy có người hỏi vấn đề này, Đại Vong Sơ nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ ba giây, mới trả lời: “Mối quan hệ duy nhất của chúng tôi có lẽ là... chúng tôi đều là người Chiết Giang?”

“Haha, cô thật thú vị”. Giang Linh ý thức được tiếng cười của mình có chút lớn, vội vàng che miệng lại.

Bằng cách này, đôi mắt đó trông đặc biệt thông minh.

Hai cô gái quen nhau chỉ sau vài lời và thêm bạn bè vào WeChat, Giang Linh cũng nhận được thông tin mới nhất từ Đại Vong Sơ, sáng nay có tổng cộng ba mươi người đến phỏng vấn, trong đó có 11 người nộp đơn cho phòng kế hoạch. Cả hai cô gái và mọi người đều muốn gia nhập phòng kế hoạch.

Giang Linh cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, ban đầu cô tưởng rằng mình có cơ hội được nhận vì đã được cô Triệu giúp đỡ, nhưng cô không ngờ rằng thực ra lại có một con hổ đang cúi mình, ẩn chứa trong hành lang nhỏ này.

Sự tự tin của cô lặng lẽ xì hơi như một quả bóng bị kim đâm thủng.

Đại Vong Sơ nói: “Trước khi cô đến, qua lời nói của họ tôi được biết có một người tốt nghiệp trường danh giá ở nước ngoài! Cô nói xem, gặp nhân tài như vậy, công ty liền có thể đưa ra một mức lương hậu hĩnh để giữ người đó lại”.

Giang Linh rũ vai, thấp giọng thì thầm: “Cô cũng rất giỏi mà”.

Cuộc phỏng vấn nhanh chóng bắt đầu. Ba mươi người đã rút thăm để xác định thứ tự. Giang Linh đã rất ‘may mắn’ khi là người được phỏng vấn đầu tiên. Khi cô ấy nhận được thứ tự, đôi mắt cô mở to, thật sự muốn lừa cô ấy như thế này à?

Đại Vong Sơ liếc nhìn, trong mắt lộ ra vẻ đồng cảm, không quên nắm chặt nắm tay động viên cô: “Đi đi, chiến binh tiên phong, tôi sẽ cầu nguyện cho cô!”.

Giang Linh mỉm cười đáp lại, sau đó dưới ánh mắt của toàn bộ hành lang, bước vào văn phòng một cách vinh quang.

Bên trong rộng rãi, sạch sẽ, một nửa rèm được kéo trên vách kính hướng ra cửa, che đi một nửa ánh nắng ban mai, chỉ để lại vài vệt sáng lốm đốm và bóng tối đổ xuống sàn. Bốn người phỏng vấn ngồi thành một hàng phía sau bàn, tất cả đều có vẻ mặt poker (vẻ mặt lạnh, không cảm xúc), còn đáng sợ hơn cả trưởng khoa.

Giang Linh nuốt khan, cảm thấy mình đến đây không phải để phỏng vấn mà là để thử việc.

Cô, người được cho là không sợ hãi, không khỏi cảm thấy sợ hãi vào lúc này, cô thầm khích lệ bản thân, nhanh chóng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười tiêu chuẩn và bắt đầu giới thiệu bản thân.

Tiếp theo là phần đặt câu hỏi của người phỏng vấn, lúc này Giang Linh mới nhớ đến cô Triệu vì cô đã được huấn luyện trước về tất cả các câu hỏi mà người phỏng vấn đặt ra.

Cái này gọi là gì? Việc đặt cược!

Câu hỏi cuối cùng được một nữ phỏng vấn hỏi: “Tại sao bạn lại chọn đến công ty chúng tôi?”

Cô Triệu cũng đã hướng dẫn câu hỏi này, nguyên bản lời nói của cô là một khi người phỏng vấn hỏi câu hỏi này thì đừng suy nghĩ gì cả... Chỉ cần nhắm mắt khen ngợi công ty này và liệt kê tất cả những ưu điểm mà có thể nghĩ ra. Đừng lo lắng rằng câu trả lời sẽ khiến đối phương cảm thấy đạo đức giả và chiếu lệ. Ngược lại, có thể liệt kê những ưu điểm của công ty này. Nó cho thấy rằng bạn đã tìm hiểu trước và biết rất rõ về công ty của họ.

Giang Linh đã chuẩn bị trước và thu thập thông tin về tập đoàn Trình, cô liên tục thổi ra đủ loại rắm cầu vồng bằng cái miệng nhỏ nhắn của mình, những người không biết rõ còn cho rằng Tập đoàn Trình đứng đầu thế giới.

Tất nhiên, còn một ưu điểm khác mà cô ấy chưa nhắc đến - sếp của bạn rất đẹp trai.

Giang Linh nói xong liền cúi đầu, đứng thẳng lên liền nhìn thấy nữ phỏng vấn mặt lạnh lùng cong môi như đang cười.

Điều này có nghĩa là sự hài lòng?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, người phỏng vấn đã chỉ về hướng cửa: “Hiện tại cô có thể ra ngoài. Trở về chờ thông báo của chúng tôi”.

Giang Linh mỉm cười, ngoan ngoãn rời khỏi văn phòng.

Là người đầu tiên, Giang Linh vừa ra ngoài đã bị mọi người vây quanh, mọi người đều thấp giọng hỏi cô cuộc phỏng vấn diễn ra như thế nào. Cô không giấu giếm điều gì, kể lại câu chuyện một cách trung thực, trong đó có hỏi một số câu hỏi, đột nhiên trong đám người vang lên một tiếng suỵt, mọi người đều nhìn về phía sau Giang Linh.

Giang Linh không biết tại sao, vẻ mặt nghi hoặc quay người lại, liếc nhìn đã thấy Trình Chí Húc đi ra khỏi thang máy, đi cùng với một người đàn ông mặc vest, đi giày da, hẳn là trợ lý của anh ta.

Điều này quá bất ngờ!

Dù trong lòng cô muốn gặp lại anh nhưng cô lại không chuẩn bị tâm lý để gặp lại anh!

Giang Linh nảy ra ý kiến, giơ túi đựng tài liệu lên che mặt, giả vờ như không nhìn thấy anh, thầm niệm một câu thần chú trong lòng: Anh ấy không thể nhìn thấy tôi, anh ấy không thể nhìn thấy tôi…

Chắc là bùa chú đã có tác dụng. Trình Chí Húc vẻ mặt vô cảm, đi ngang qua cô và bước vào văn phòng phỏng vấn cách đó không xa.

Giang Linh giống như vừa chạy marathon, toàn thân kiệt sức, thở hổn hển.