Diệp Quý Châu giữa chừng có người gọi điện thoại, sau đó nói với Giang Linh: “Có một người bạn của chú tới ăn với chúng ta. Chú có một số chuyện liên quan đến công việc muốn nói với người đó”.
Giang Linh cúi đầu xem điện thoại thản nhiên nói: “Ồ, không sao đâu”. Cô chỉ muốn ăn cơm, không quan tâm lắm đến sự có mặt của người khác.
Nhà hàng hơi xa, Giang Linh nhìn điện thoại một lúc liền cảm thấy buồn ngủ, chủ yếu là do tối qua cô đi ăn tối về quá muộn, thức khuya chuẩn bị giấy tờ. Không được nghỉ ngơi tốt nên đã nghiêng đầu tựa vào lưng ghế mà ngủ.
Đến nơi, cô vẫn chưa tỉnh lại, Diệp Quý Châu đỗ xe, dừng lại một chút rồi đưa tay đẩy cô: “Dậy đi, còn không muốn ăn tôm hùm sao?”
“Gì? Tôm hùm!”
Giang Linh trong nháy mắt nhảy dựng lên, ngồi thẳng dậy. Cơ thể vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, ngơ ngác nhìn về phía trước. Rõ ràng là đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt mơ màng, nhìn có chút choáng váng.
Diệp Quý Châu lắc đầu, dường như có chút không nói nên lời, kiên nhẫn nói: “Chúng ta tới rồi, không phải nói muốn ăn một bữa thịnh soạn sao? Chẳng lẽ trong mộng con đã ăn rồi ?”
Giang Linh cuối cùng cũng tỉnh lại, dùng tay chạm vào khóe miệng, may mắn là cô không chảy nước dãi. Cô thực sự đang ăn trong mơ, nhưng đó không phải là tôm hùm mà là cá hấp sả rất ngon…
Nhà hàng ở ngay trước mặt, nằm ở cuối một con phố không sầm uất, thiết kế tổng thể là một nhà hàng cổ kính, mở cửa và đi qua một khoảng sân, phía sau là đại sảnh và các phòng riêng. Hoa hồng trong sân đang nở rộ: đỏ, hồng và trắng; thanh tú và xinh đẹp, đang đua nhau khoe sắc.
Diệp Quý Châu tới không bao lâu, chủ nhà hàng liền đích thân tới đón.
Giang Linh lần đầu tiên gặp ông chủ, cô không ngờ người quản lý nơi xinh đẹp như vậy lại là một người đàn ông có râu, trên tay có hình xăm, thực sự không giống vẻ bề ngoài của nhà hàng chút nào.
Ông chủ trao đổi lời chào với Diệp Quý Châu và dẫn họ lên căn phòng trên lầu.
Giang Linh có lẽ vẫn còn buồn ngủ, trong khi hai người đang nói chuyện, cô loạng choạng đẩy cửa phòng trước mặt ra thì đυ.ng phải một ‘bức tường’ ấm áp.
Cô mất cảnh giác, đứng không vững, loạng choạng lùi lại một bước, dùng chân trái giẫm lên chân phải, suýt chút nữa bị vấp ngã.
Vào thời điểm mấu chốt, có người đã giữ lấy cánh tay cô, ngăn cản cô tiếp xúc gần với sàn nhà.
Giang Linh sửng sốt, vỗ ngực hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quá mức.
Ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông dường như thở phào nhẹ nhõm: “Cô bé này không sao chứ?”.
Anh nghe thấy bên ngoài phòng có người nói chuyện, giống như giọng nói của Diệp Quý Châu nên đi ra ngoài nhìn xem, ai ngờ vừa mới mở cửa liền bị người đυ.ng phải, may là anh nhanh tay.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, trong phòng riêng thoang thoảng tiếng điều hòa, tim Giang Linh đập thình thịch, không biết là di chứng sợ hãi hay là gì khác, má cô nóng bừng lên. Trong vô thức, cô lẩm bẩm: “Không, không sao đâu”.
Ngoài má cô, còn có một luồng nhiệt nóng rát từ nơi khác truyền đến - Giang Linh cụp mi xuống nhìn cánh tay của mình bị người đàn ông nắm giữ, đôi mắt cô nhướn lên, có chút mất tập trung, như thể cú va chạm vừa rồi đã đánh gục tâm hồn cô.
Giây tiếp theo, sự chú ý của Giang Linh bị bàn tay đó hấp dẫn, ngón tay dài trắng nõn, nhưng xương ngón tay lại không nhô ra ngoài, rất cân đối và đẹp mắt, giống như cành tre mỏng…
Đây có phải là một ‘nam chính truyện tranh’ huyền thoại?
Đúng như tên gọi, đây là đôi tay mà chỉ nhân vật nam chính trong truyện tranh mới có.
Người đàn ông chú ý tới ánh mắt của cô, ho nhẹ một tiếng, buông tay ra một cách tự nhiên, lướt qua cô nhìn về phía Diệp Quý Châu: “Anh đến rồi”.
“Được rồi, chúng ta vào đi”. Ông chủ đã rời đi, Diệp Quý Châu đẩy nhẹ Giang Linh ra hiệu cho cô vào trong: “Không phải vừa rồi kêu đói sao? Sao không nhanh vào xem thực đơn đi?”.
Giang Linh nói “ồ”, rồi theo lực đẩy của Diệp Quý Châu đi vào, ngồi trên ghế, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn trộm người đàn ông đó.
Anh ấy cao như vậy, hình như cao hơn chú mình một chút, mặc một bộ vest đen tuyền, được cắt may khéo léo, tôn lên dáng người khỏe khoắn, săn chắc.
Dù có vóc dáng đẹp nhưng anh ấy vẫn tôn lên sự lịch thiệp cùng khuôn mặt sắc sảo, chẳng thua kém bất kỳ ngôi sao nổi tiếng nào trong làng giải trí.
Hai người đàn ông trưởng thành vừa ngồi xuống, tự nhiên bắt đầu nói chuyện công việc, bỏ Giang Linh sang một bên như không tồn tại.
‘Công chúa Điện hạ’ không hài lòng, mím môi đỏ mọng, cố ý từ trong chén trà gây ra tiếng động lớn.
Quả nhiên, hai người đều nhìn về phía cô, Diệp Quý Châu nói: “Sao không gọi món? Con muốn gọi món gì cũng được. Không cần phải tiết kiệm tiền cho chú đâu, cứ coi như chúc mừng lễ tốt nghiệp thành công của con đi”.
Giang Linh trợn mắt, anh nói như thể cô ăn rất giỏi vậy!
Trình Chí Húc nhìn Giang Linh một lúc, mới nhớ ra hỏi: “Đây là…”.
Lúc đầu anh còn tưởng cô gái bên cạnh Diệp Quý Châu là vợ sắp cưới của anh ấy, nhưng nhìn kỹ lại, hình như không phải vậy. Anh chỉ gặp vị hôn thê của Diệp Quý Châu một lần nên không thể nhớ chính xác cô ấy trông như thế nào.
Diệp Quý Châu xoa nhẹ sau đầu Giang Linh như một chú cún con, cười nói: “Là cháu gái tôi đấy, Giang Linh”. Anh quay sang giới thiệu Giang Linh: “Giang Linh, đây là đối tác kinh doanh của chú, cũng là bạn tốt của chú luôn. Tên là Trình Chí Húc, cứ gọi là chú Trình”.
“...”.
Khi nghe điều này, vẻ mặt của Trình Chí Húc đã thay đổi chỉ trong vài giây. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là tức giận, và cuối cùng biến thành một nụ cười chế nhạo. Thật ngạc nhiên, bạn anh lại có một đứa cháu gái ‘già’ như vậy, đương nhiên anh rất tức giận vì bắt cô bé gọi mình là chú.
Giang Linh nghe xong lời giới thiệu của Diệp Quý Châu thì sửng sốt, cuối cùng cô cũng biết tên anh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không biết nên nói gì.
“Anh Diệp, tôi nhỏ hơn anh một tuổi, đừng dựa vào tuổi tác mà tấn công tôi”. Trình Chí Húc nhấp một ngụm trà và phản công chậm rãi.
“Không phải vấn đề tuổi tác. Cậu là bạn của tôi và tôi là chú của Giang Linh. Thâm niên là có. Hay cậu muốn con bé gọi cậu là anh trai?”.
Trình Chí Húc không nói nên lời.
Diệp Quý Châu thắng ván này, cười đắc ý. Anh cầm thực đơn lên đưa cho Giang Linh, như muốn thưởng cho cô. May mắn thay, hôm nay anh đưa cô đến đây là để có thể giành chiến thắng trước Trình Chí Húc, trong một cuộc chiến kinh doanh, anh hiếm khi có thể chiếm được ưu thế của Trình Chí Húc.
Giang Linh không khách sáo với chú mình, gọi tất cả các món ăn đặc trưng của nhà hàng.
Trên bàn bày đầy những món ăn tinh xảo, đáng tiếc trên bàn chỉ có Giang Linh nghiêm túc ăn uống, hai người còn lại nói chuyện công việc, coi cô như một người trong suốt.
Giang Linh ôm cằm lắng nghe một lúc, dường như đang thảo luận về một vụ mua bán sáp nhập, còn lại cô nghe không hiểu, nhưng điều này cũng không ngăn cản cô lén nhìn Trình Chí Húc.
Tại sao trước đó cô lại không biết chú mình có một người bạn đẹp trai như vậy, nếu biết sớm hơn... có lẽ cô đã không độc thân suốt bốn năm đại học!
Trình Chí Húc dùng đũa gắp một miếng vịt hương sen, vô tình ngước mắt lên, phát hiện Giang Linh đang nhìn mình, trên mặt có chút giật mình: “Sao vậy?”.
Giang Linh bị bắt quả tang, tóc gáy dựng đứng, may mà cô đủ thông minh, vừa trợn mắt liền nghĩ ra lý do: “Tôi muốn ăn cái đó, nhưng không với tới”.
Trình Chi Húc cảm thấy có lẽ mình đang bị Diệp Quý Châu ám chỉ. Lời nói của anh ta ám chỉ rằng anh thực sự coi mình là chú của cô bé này, nên anh bình tĩnh đổi đũa, gắp một miếng vịt sen, vươn tay ra đặt vào đĩa trước mặt Giang Linh, anh sợ cô ăn không đủ nên lại gắp thêm mấy miếng.