Chương 1: Yêu từ cái nhìn đầu tiên (1)

Sau hơn một tháng ròng rã sửa lại luận án, cuối cùng Giang Linh đã tốt nghiệp và chia tay khuôn viên trường đại học.

Cô gái vui vẻ bước ra khỏi lớp, như đang bước trên mây, nhẹ nhàng và thoáng đãng, nếu sau lưng có một đôi cánh thì cô đã bay từ lâu rồi.

Sau khi rời khỏi giảng đường, những làn sóng nhiệt ập vào mặt, những chiếc lá bị gió cuộn tròn, ánh nắng chói chang chiếu những vệt sáng và bóng tối lốm đốm qua cành cây.

Giang Linh ôm túi đựng tài liệu trong tay đi dưới bóng cây, tiếng ve kêu bên tai, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ từ chú cô, Diệp Quý Châu. Trong lúc làm thủ tục, cô đã tắt tiếng điện thoại và không nghe thấy lời nhắc nhở.

Giang Linh liếʍ đôi môi khô khốc, nhanh chóng bấm số, cuộc gọi chưa đầy ba giây đã kết nối, bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa dễ nghe: “Xong rồi à?”

“Các thủ tục đã xong rồi chú”. Giang Linh cố ý bước nhanh hơn, đi về phía khu ký túc xá: “Chú định đi đâu thế?”

Diệp Quý Châu được nhờ giúp Giang Linh xách hành lý. Nửa giờ trước anh đã đến trường, gọi điện cho cô thì không thấy nghe, anh đoán cô vẫn đang làm thủ tục.

“Đại tiểu thư, tôi còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là ở trước cửa ký túc xá của cô rồi”. Giọng điệu Diệp Quý Châu có chút bất đắc dĩ: “Đại tiểu thư đây có biết thời gian của tôi quý giá như thế nào không?”

Nghe vậy, Giang Linh vừa chạy vừa thở hổn hển: “Đừng trách con, ai bảo chú đến sớm quá, chờ một chút, con tới ngay!”

“Chú đùa thôi, đi từ từ, đừng vội”. Diệp Quý Châu cười nói: “Ở nhà không có ai, lát nữa chú đưa con đến nhà hàng ăn trưa, sau đó chú đưa về”.

Bước chân của Giang Linh chậm lại, đặt một tay chống eo, thở hổn hển, cong môi. Cô biết Diệp Quý Châu đang trêu chọc cô, chú cô từ nhỏ đã yêu thương cô nhất.

Ông ngoại của Giang Linh đã già rồi, Diệp Quý Châu chỉ hơn Giang Linh bảy tuổi, trên danh nghĩa anh là chú và là trưởng bối của cô, nhưng thực tế anh lại giống anh trai cô hơn. Cha mẹ Giang Linh bận rộn công việc nên thường xuyên để cô lại cho Diệp Quý Châu chăm sóc.

Khu ký túc xá ở trước mặt, Giang Linh nhìn quanh, rất nhanh đã phát hiện xe của Diệp Quý Châu đậu dưới gốc cây long não rợp bóng.

Một cơn gió thổi qua, làm rung vài chiếc lá rơi xuống nóc xe.

Giang Linh đang định gọi cho anh thì thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, chiếc quần đen thẳng tắp quấn quanh đôi chân thon dài, khuy áo trên cổ đã cởi cúc, áo vest bên ngoài cũng đã mở toang… bộ dạng này trông như thể anh ta mới vừa tan ca.

Diệp Quý Châu thật sự đã tốn thời gian từ nơi làm việc đến đây, nhưng cô chỉ là một đứa cháu gái. Nhà họ Kiếm và nhà họ Diệp cộng lại có một cô con gái như thế này, không quan tâm cô thì quan tâm ai?

Anh đút một tay vào túi quần và nhìn cháu gái ‘rùa’ từ từ ‘bò’ về phía mình.

Dung mạo và khí chất của Diệp Quý Châu đều rất nổi bật, các cô gái tới lui không khỏi dừng lại, nhìn sang bên, cho đến khi nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng tươi chạy tới ôm lấy cánh tay anh, làm động tác nũng nịu thì các cô gái mới nhìn đi chỗ khác.

“Xin lỗi để chú phải đợi!” Giang Linh nhẹ nhàng lay lay cánh tay Diệp Quý Châu, giọng nói vẫn ngọt ngào như nước chanh mùa hè.

Diệp Quý Châu xoa xoa đỉnh đầu cô: “Đừng nũng nịu nữa, nhanh đi lấy hành lý đi”.

Nói xong, Diệp Quý Châu cùng Giang Linh đi vào ký túc xá, anh lo lắng cô bé có quá nhiều đồ. Cô không thể di chuyển nó một mình.

Đang là mùa tốt nghiệp, tòa nhà này phần lớn người đều là sinh viên tốt nghiệp, đi lên cầu thang, hành lang tràn ngập tiếng bánh xe vali va chạm với mặt đất, kèm theo tiếng nói chuyện ồn ào.

Phòng ký túc xá của Giang Linh ở tầng năm và không có thang máy, nhưng cô đã leo lên leo xuống bốn năm và đã quen với việc đó.

Khi Diệp Quý Châu đẩy cửa bước vào, hai người bạn cùng phòng đang ngồi xổm dưới đất thu dọn vali, lối đi chật hẹp bị chặn không còn chỗ trống, người bạn cùng phòng còn lại hiện không có ở trong phòng.

Chu Hành Ngạn ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy anh chàng đẹp trai đứng sau lưng Giang Linh, trợn mắt rồi chớp chớp. Cô gẩy tay Cố Mạnh đang nhét quần áo vào vali: “Nhìn kìa, có trai đẹp!”

“Trai đẹp?! Đâu?” Ánh mắt Cố Mạnh nhanh chóng chuyển động, giây tiếp theo liền tập trung vào người đàn ông. Nhìn Giang Linh một lúc, ngạc nhiên nói: “Linh Linh, cậu có bạn trai từ khi nào vậy? Mãi cho đến sau khi tốt nghiệp cậu mới mang anh ấy đến ra mắt với chúng tôi~”

Trong ký túc xá vang lên một âm thanh đầy "chỉ trích’. Giang Linh chắp trán, kịp thời chấm dứt những suy đoán hoang đường của mấy đứa bạn cùng phòng: “Ừm, để tôi giới thiệu, đây là chú tôi”.

Sau khi lên đại học, Giang Linh coi như mình đã trưởng thành rồi, chuyện đời thường không nên làm phiền Diệp Quý Châu nữa. Thỉnh thoảng anh rảnh, anh sẽ gọi điện rủ cô đi ăn.

Vì vậy, bạn cùng phòng của cô chưa bao giờ gặp anh trước đây.

Diệp Quý Châu gật đầu chào hai cô gái với nụ cười trên môi, gần như ngay lập tức chiếm được trái tim của bọn họ. Chu Hành Ngạn thậm chí còn nắm lấy cánh tay Giang Linh, thì thầm vào tai cô: “Xin lỗi, nhưng mà cậu đang cần dì đúng không? Cậu nghĩ sao về tôi?”

Không chịu thua kém, Cố Mạnh cũng tham gia: “Còn có tôi nữa! Đừng quên, tôi giúp cậu nấu ăn nhiều nhất trong bốn năm đại học đó!”

Giang Linh: “...”

Chu Hành Ngạn vẻ mặt nghiêm túc: “Giang Linh, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi”.

Giang Linh nhìn hai người hai người họ bằng ánh mắt "đừng có mơ’ rồi nhún vai: “Xin lỗi nha, chú tôi đã có vợ chưa cưới mất rồi. Chú ấy đã đính hôn một năm trước. Dì tôi hiện đang học tiến sĩ ở Anh. Hai người họ là dự kiến

sẽ kết hôn vào ngày Quốc khánh năm nay đấy”.

Chu Hành Ngạn giả vờ ôm ngực như đang than thở về sự bất công của số phận, thật tàn nhẫn khi bị bóp cổ đến chết trước khi hạt giống tình yêu kịp nảy mầm.

Giang Linh vỗ vai cô tỏ ý an ủi, khóe mắt cô nhận ra Diệp Quý Châu đang cúi đầu nhìn đồng hồ, liền vội vàng nhét mấy món đồ nhỏ trên giường vào túi xách.

Tối qua cô đã cất dọn gần hết đồ đạc vào vali và chỉ cần cất thêm một vài thứ.

Sau khi cất xong, Giang Linh nhìn quanh để chắc chắn không có đồ vật nào bị thiếu, sau đó vẫy tay chào tạm biệt hai người bạn cùng phòng.

Tối qua bốn người họ đã dùng bữa chia tay và đã nói hết những lời cần nói, cho dù sau này họ có xa nhau và khó có thể gặp lại nhau, họ cũng không đặc biệt cảm động vào lúc này.

Diệp Quý Châu cầm chiếc vali 26 inch của Giang Linh, thắc mắc tại sao hành lý của con gái lại nặng như vậy, chẳng lẽ lại chứa đầy gạch sao? Tay kia anh xách một chiếc túi vải thô, để cô chỉ mang chiếc túi nhỏ của mình.

Giang Linh yên tâm hưởng thụ sự quan tâm của ‘người lớn tuổi’, vui vẻ nhảy tới trước mặt anh, nghĩ xem sau này sẽ ăn gì.

Hai người đi xuống lầu, Diệp Quý Châu trước tiên cho hành lý vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn: “Buổi trưa muốn ăn gì?”

Giang Linh đã suy nghĩ kỹ rồi, chỉ đợi Diệp Quý Châu hỏi: “Con muốn ăn nhà hàng ở phía Tây thành phố. Gần đây con bận rộn vì làm giấy tờ tốt nghiệp. Hơn nữa cũng không có thời gian ăn uống tử tế, nên con muốn ăn một bữa thịnh soạn!”

Đại tiểu thư đã mở miệng, Diệp Quý Châu sao có thể không được: “Đại tiểu thư thật biết chọn chỗ!”

Anh biết nhà hàng mà Giang Linh sẽ nói, nếu không đặt trước nửa tháng thì không thể có bàn được. Tuy nhiên, anh thường có cuộc họp công việc ở đó và mỗi lần đến đều nói chuyện với ông chủ, nên có thể bỏ qua việc đặt bàn trước nửa tháng.

Chiếc xe lao ra khỏi cổng trường hòa vào dòng xe cộ trên đường.

Giang Linh quay đầu nhìn biển hiệu trường học đang thu nhỏ lại qua cửa sổ ô tô cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.