Chương 42: Nam nhân 'ngốc'

"Ách ~" Mạc Hoa Khôi thở dài, Bạch Trục Nguyệt lúc ấy cũng chưa nói rõ ràng, hắn chỉ biết cô ở tại nơi này trong một tòa chung cư 10 tầng lầu thôi, cũng không biết số điện thoại của cô. Trong lúc nhất thời thật không biết tìm cô như thế nào, nghĩ nghĩ rồi lấy ra di động gọi cho A Hổ phân phó: "Lập tức tra ra số điện thoại và địa chỉ của Bạch Trục Nguyệt."

"Mạc tổng, lúc này ta cùng A Báo đang ở khu tây, muốn về công ty tra tư liệu của cô ấy ít nhất phải đợi nửa giờ." A Hổ ở đầu bên kia điện thoại xin lỗi.

"Ta biết rồi, tóm lại, tra bằng tốc độ mau nhất có thể, tra ra được liền lập tức gọi điện thoại cho ta." Hắn đặc biệt nghiêm túc nói, tắt điện thoại, đứng đợi ở cửa thang máy đợi một hồi rồi đi ngoài chung cư, ngồi trong xe châm lửa hút thuốc lá, kiên nhẫn chờ A Hổ gọi điện thoại tới.

Hắn vừa chờ được một lúc, một nam nhân thu mua phế liệu đạp xe ba bánh chạy tới. Ban đầu hắn chỉ giương mắt nhìn, lơ đãng thấy trên xe ba bánh để một cái loa lớn, đột nhiên thiên cơ linh động, hắn mở cửa xuống xe, bước nhanh tiến lên gọi người nọ, "Này vị mua phế liệu, ngươi lại đây một chút."

"Chuyện gì vậy, ngươi có giấy carton bán?" Nam trung niên dừng xe ba bánh, nhìn bộ dáng có tiền của hắn, kinh hỉ hỏi.

"Ta không có giấy carton cũ để bán, nhưng ta có một ý định muốn nói với ngươi" Hắn nhìn lên căn chung cư, một bên khóe miệng thâm ý nói.

"Ý định? Ý định gì?"

Hắn chỉ căn chung cư, cười nói: "Nhìn chung cư này đi, ngươi bắt loa hướng chung cư này kêu lên một tiếng Bạch Trục Nguyệt, ta liền cho ngươi trăm đồng."

"Thật sự?" Nghe vậy, người đàn ông mừng rỡ.

"Đương nhiên thật sự."

"Được, được, ta kêu." Ý định này sinh lời nha, nam trung niên lập tức hạ xe ba bánh xuống, cầm lấy loa hướng về chung cư mà kêu to: "Bạch Trục Nguyệt"

Mạc Hoa Khôi nói chuyện giữ lời, hắn hô một tiếng liền lấy tiền ra đưa cho hắn, nhìn nhìn chung cư rồi không quên kêu hắn gọi loa "Gọi nữa đi."

Nam trung niên thu được tiền, càng cao hứng, ngừng một chút lại hô lên, thanh âm lớn hơn rất nhiều, "Bạch Trục Nguyệt".

"Kêu nữa đi, càng lớn càng tốt." Lúc này, Mạc Hoa Khôi đưa cho hắn một lần 10 tờ 100. "Liên tục kêu 10 lần, đừng có ngừng."

Người đàn ông thu được tiền thì mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu. "Ha ha, được được được." Ngay sau đó, hắn làm một tràng thật to, "Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt ,Bạch Trục Nguyệt..."

"Phụt"

Hắn không ngờ tới, vừa kêu tới tiếng thứ tám thì một chậu nước từ trên trời đổ xuống đầu, biến hắn thành như con gà rớt vào nồi canh.

"Ai cmn thiếu đạo đức vậy, đã gần nửa đêm mà kêu la om sòm, có muốn cho người ta ngủ không?" Một người đàn bà ở một tầng lầu trên nhô đầu ra khỏi cửa sổ, bưng một chậu nước nhìn xuống chỗ Mạc Hoa Khôi và người đàn ông trung niên đứng mà đanh đá mắng, "Ta nói, lão nương đây là còn chưa dùng nước sôi hắt vào các ngươi, đem các ngươi biến thành heo luộc a!" Nói xong thì bừng bừng đóng cửa sổ lại.

Kiếm được tiền nhưng bị mất mạng, ai cũng biết thật là lỗ vốn.

Nghe người đàn bà kia đanh đá như vậy, người đàn ông sợ sệt, lau nước trên mặt rồi xin lỗi nói: "Tiên sinh, ta không kêu nữa, vừa rồi ngươi cho ta một ngàn, ta chỉ kêu được tám tiếng, giờ trả lại ngươi hai trăm."

Mạc Hoa Khôi đứng cách hắn hai mét, tuy rằng không bị hắt nước lên người nhưng ống quần bị bắn một ít nước, hắn nhìn chung cư một hồi rồi nói: "Hai trăm kia ngươi không cần trả, ngươi đưa cho ta cái loa là được."

"Được được được." Cái loa kia cũng chỉ giá trị mấy chục đồng mà thôi, bán cho hắn giá hai trăm, người kia đương nhiên đồng ý, đưa loa cho Mạc Hoa Khôi rồi lập tức leo lên xe ba bánh mà nhanh chóng rời đi.

Mạc Hoa Khôi cũng rất sợ người đàn bà đanh đá kia sẽ hất nước nóng, nhưng hắn không muốn từ bỏ, suy nghĩ một hồi liền bước nhanh về phía xe mình, ngồi vào trong xe, ấn cửa sổ xuống rồi bắt loa ra ngoài hướng chung cư mà bắt đầu hô to, "Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt... Em ở tầng nào? Anh đang chờ em ở dưới lầu... Bạch Trục Nguyệt, em nghe thấy tiếng anh không? Bạch Trục Nguyệt..."

...

Thu Tiểu Quân ở trong phòng, từ sô pha đứng lên, đi đến ban công mới mông lung nghe một chút thanh âm.

Ách ~, có ai kêu ta sao?

Cô nghe không rõ, hai tay chống vào lan can, tỉ mỉ quan sát nhưng cũng chỉ loáng thoáng thấy được một chiếc xe đậu ở dưới lầu thôi.

Nhìn một hồi, suy tư mấy giây, cô đi vào phòng ngủ lấy ra một cái kính viễn vọng, cẩn thận nhìn xuống. Lúc này mới thấy rõ chiếc xe kia màu bạc, cũng thấy rõ một người tay cầm loa, hướng chung cư kêu gì đó Mạc Hoa Khôi.

Thấy rõ hình ảnh như vậy, cô cười, cái cười có đến vài phần quỷ mị. Buông kính viễn vọng, cô lập tức bước nhanh đi ra cửa.

"Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, em nghe được tiếng anh kêu không? Nghe được liền chạy nhanh xuống đây gặp anh... Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt..."

Mạc Hoa Khôi như cũ cầm loa kêu, thanh âm rất lớn và vang vọng.

Hắn kêu lớn tiếng như vậy, làm người muốn ngủ cũng không tài nào ngủ được, đương nhiên không thể nghi ngờ khiến cho rất nhiều người ở chung cư thật phẫn nộ, ngoài người đàn bà đanh đá kia thì nhiều người khác cũng đã ra mở cửa sổ, hoặc đi ra ban công nhìn về hướng chiếc xe của hắn.

Người đàn bà đanh đá kia cũng thật tàn nhẫn, lần sau này hắt nước là dùng nước sôi thật, một chậu nước hất xuống, nóc xe Mạc Hoa Khôi đều toát ra khói trắng. Cũng may Mạc Hoa Khôi đã phòng bị tốt, cửa sổ xe đã kéo lên hơn được phân nửa, bằng không nước sôi xác định sẽ chắc chắn bắn lên người hắn.

"Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt... Bạch Trục Nguyệt..." Tránh thoát tai nạn, hắn giơ loa lên chưa từ bỏ ý định tiếp tục kêu, rất có tác phong của kẻ si tình, chưa tới phút cuối thì chưa hết phong cách hảo hán.

Đi ra ngoài chung cư, Thu Tiểu Quân thấy được chiếc xe của hắn bị hắt nước sôi đến bốc khói, cũng thấy được hắn ngồi trong xe cầm loa, gọi tên mình đến muốn khàn cả giọng, không hiểu tại sao trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười mà trong ánh mắt cũng có nét cười.

Cô lúc này đây, cười không lẫn bất cứ tâm cơ gì, là loại cầm lòng không được có sự cảm động sung sướиɠ mỉm cười, nhìn tới cực kỳ xinh đẹp.

Mạc Hoa Khôi bất chợt quay đầu, thấy được cách đó không xa, Thu Tiểu Quân đang đứng mỹ lệ tươi cười.

Cô cười như vậy trước giờ hắn chưa nhìn thấy, bất chợt nội tâm xẹt qua tia cảm động, không tiếp tục hô nữa mà si mê nhìn cô, giống như kẻ ngốc lần đầu rơi vào vòng xoáy tình yêu.