Chương 37: Oan gia ngõ hẹp

Trở lại chung cư, thời gian vẫn còn sớm, chưa đến 9 giờ.

Bây giờ nên làm gì đây?

Thu Tiểu Quân đi đến ban công, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm chẳng có ngôi sao nào, đột nhiên nghĩ tới Jack muốn mình đến quán bar của hắn làm để trả nợ.

Nghĩ tới đó, cô vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy tức giận, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi đến Yến Vĩ Điệp đi làm. Có lẽ có chút nhàn rỗi, đi làm cho phong phú một chút cũng vui mà.

Ra cửa, cô đi tới trước cửa phòng Jack, định nói cho hắn biết rằng cô sẽ đi làm để gán nợ, không ngờ ấn chuông vài lần vẫn không thấy hắn mở cửa.

Thấy hắn không có ở nhà, cô khẽ thở dài rồi bước nhanh đi ra hướng thang máy.

Đến Yến Vĩ Điệp là vừa vặn 9 giờ rưỡi, có lẽ Jack đã nói chuyện của cô với giám đốc nên khi cô vừa đến quán bar, giám đốc liền đưa cho cô một bộ quần áo mới tinh.

Cô nhìn chung quanh một vòng, không thấy Jack đâu, liền cầm bộ quần áo tới phòng nhân viên thay, chỉ chốc lát tóc bới cao như đuôi ngựa, mặc một bộ đồ bó sát đi ra ngoài, tay bưng một cái khay đi đến quầy bar.

Không lâu sau, một đôi nam nữ đi vào.

Nam nhân kia cao lớn đĩnh đạt, ngũ quan tuấn mỹ, cả người thoạt nhìn vừa có vẻ nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nam tính, có thể nói cực phẩm nam nhân. Bên cạnh, nữ nhân thân mật ôm cánh tay hắn, vẻ mặt hâm mộ sung sướиɠ tươi cười, cũng có thể xem là một mỹ nữ.

Hai người bọn họ vừa tiến vào trong quán bar, mọi người đều chú ý nhìn đến, buông ra vài câu cảm thán.

Nữ thì: "Wa, nam nhân kia thực là cực phẩm".

Nam thì: "Hắc hắc, nữ nhân kia cũng thực đẹp mắt".

Trung niên thì: "Hai người này thực trai tài gái sắc."

Thu Tiểu Quân nghe nói thế cũng quay đầu nhìn lại 2 người, không nghĩ tới người nam lại là Mạc Thiếu Đình, còn người nữ lại là Mạc Thanh Nhã.

Không biết sao, khi nhìn bọn họ xứng đôi như vậy, lại xuất hiện thân mật cùng nhau, trong lòng cô có một chút khó chịu. Có lẽ là cảm thấy Mạc Thiếu Đình là người Bạch Trục Nguyệt yêu, hơn nữa lại chính là người hôn cô nụ hôn đầu tiên, lại có lẽ là do còn mang thù, cô nhớ rõ Mạc Thanh Nhã mắng mình là hồ ly tinh, không những thế còn đánh mình một bạt tai, đuổi mình ra khỏi khách sạn Hải Dật. Những việc này trong lúc nhất thời, cô không rõ ràng được là lý do nào.

Mạc Thiếu Đình cùng Mạc Thanh Nhã ngồi xuống một bàn khá xa sàn nhảy, gọi một ít đồ uống và đồ ăn vặt đến.

Mạc Thanh Nhã lần đầu tiên tới quán bar như thế này, nhìn trên sân khấu hai vũ nữ mặc bikini múa cột, rồi nhìn khắp nam nữ nhảy múa điên cuồn theo tiếng nhạc, tâm trạng vô cùng tốt, còn thêm chút hưng phấn: "Ha hả, Thiếu Đình ca, chúng ta ra khiêu vũ đi." Cô ôm lấy tay Mạc Thiếu Đình, vẻ mặt hưng phấn cười nói.

Mạc Thiếu Đình nhàn nhạt cười, nói "Ngươi đi nhảy đi, ta không thích khiêu vũ". Nói xong, hắn đưa ly rượu lên, ưu nhã uống một ngụm.

"A, Thiếu Đình ca, đây là lần đầu tiên chúng ta tới quán bar chơi, ngươi cùng ta đi nhảy đi." Cô chu chu miệng làm nũng với Mạc Thiếu Đình "Thiếu Đình ca, xin ngươi mà, cùng ta đi nhảy, được không?"

Ách, Mạc Thiếu Đình chịu không nổi thanh âm nũng nịu của cô, cảm giác cả người nổi da gà, nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ "Thôi được, ta cùng ngươi đi nhảy".

"Ha hả, Thiếu Đình ca, ngươi thật tốt." Mạc Thanh Nhã cực kỳ cao hứng, nhịn không được ghé đôi môi đỏ mọng hôn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn một cái, "Muah". Ngay sau đó mặt mày hớn hở kéo hắn, cầm tay nhanh chóng đi vào giữa đám đông đang đong đưa trên sàn nhảy.

Trên sàn nhảy cả trai lẫn gái đều nhảy lung tung chẳng theo điệu nào, Mạc Thiếu Đình một chút cũng không thưởng thức. Bị Mạc Thanh Nhã kéo vào sân nhảy, hắn lộ ra vẻ ghét bỏ nhìn những người đang nhảy ở xung quanh, rồi vặn vẹo vòng eo chỉ nhảy cho có lệ.

Mạc Thanh Nhã thấy hắn vì mình mới đi vào sàn nhảy nên cũng không bắt hắn nhảy cho tốt. Ngược lại muốn hấp dẫn hắn mà thả lỏng, vặn vẹo thân mình, nhảy điên cuồng lên so với những nữ nhân xung quanh.

Nhưng cô không nghĩ tới việc bị phản tác dụng, nam nhân xung quanh thấy cô nhảy đến vũ mị như thế thì bắt đầu tiến đến gần quay quanh đưa cô vào giữa.

Có chút buồn cười, Mạc Thiếu Đình thấy tình hình như vậy, không cảm thấy như ăn giấm cũng không tức giận, ngược lại thở ra nhẹ nhõm một hơi, nhân cơ hội đó rời sàn nhảy mà đi về phía toilet.

"Các ngươi thật khả ố, cút ngay hết cho ta!" Bị mười mấy nam nhân quay chung quanh, Mạc Thanh Nhã buồn bực, lại không thấy Mạc Thiếu Đình đâu, trong lòng còn nóng nảy hơn. Cô dừng nhảy, một bên mắng, một bên dùng sức đẩy các nam nhân đó ra, cực nhanh rời khỏi sàn nhảy.

"Thiếu Đình ca, Thiếu Đình ca..."

Thấy Mạc Thiếu Đình không ở trên chỗ ngồi, cô trong lòng nóng như lửa đốt. Nhìn chung quanh một vòng, kêu tên của hắn khắp nơi "Thiếu Đình ca, ngươi ở đâu? Thiếu Đình ca..."

Tìm vài phút, cô vẫn chưa thấy Mạc Thiếu Đình, nhưng ngoài ý muốn lại thấy Thu Tiểu Quân bưng một khay bia đang đi tới một phòng khách thuê.

"Hồ ly tinh?" Vừa thấy cô, Mạc Thanh Nhã liền nhớ ngày ấy cô ngồi trong xe Mạc Thiếu Đình, ở trong biệt thự xa hoa của Mạc Thiếu Đình thật lâu. Sự ghen ghét cùng phẫn hận thiêu đốt trong lòng Mạc Thanh Nhã, cô xạm mặt lại, lập tức bước nhanh theo sau vươn tay dùng sức giữ chặt Thu Tiểu Quân.

"Đại tiểu thư, ngươi làm gì đó?" Thu Tiểu Quân quay đầu, cố giữ thăng bằng khay bia, liếc nhìn Mạc Thanh Nhã đang nắm chặt cánh tay mình lôi, nhìn thẳng vào mặt Mạc Thanh Nhã cố nhẫn nại mà lạnh lùng hỏi.

"Ngươi nói đi?" Mạc Thanh Nhã trừng mắt hỏi lại "Ngươi là hồ ly tinh không biết xấu hổ. Mau nói, ngươi đem Thiếu Đình ca giấu đi nơi nào?"

Thu Tiểu Quân thật là chịu không nổi, cảm thấy cô giống một loại chó điên đang cắn người, khóe môi trào phúng cong lên "Ngươi bệnh tâm thần à?"

"Cái gì? Ngươi nói ta bệnh tâm thần?" Nghe Thu Tiểu Quân mắng mình "bệnh tâm thần", Mạc Thanh Nhã mặt xám xịt, chợt vung tay lên, toan giống lần trước hung hăng đánh vào mặt cô, không ngờ cánh tay mới vừa giơ lên đã bị Thu Tiểu Quân cầm chặt, cô làm thế nào cũng không rút tay ra được.

"Mạc tiểu thư, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi tát ta nữa hay sao?" Thu Tiểu Quân cầm cổ tay cô, nhìn mặt cô ẩn ý cười "Ngươi tốt nhất là vừa phải thôi." Nói xong thì mới buông tay, bưng khay bia đi tiếp tới phòng của khách.

Cô không nghĩ tới làm cho Mạc Thanh Nhã cảm thấy bị nhục nhã vô cùng, oán hận nhìn theo bóng của cô, không buông tha mà đi theo, vươn tay đẩy cô về phía trước...