Chương 36: Nữ nhân, chọc phải ta, ngươi tiêu đời rồi!

....

Gã này biết rõ rồi còn cố hỏi, rốt cuộc muốn làm cái gì?

Thu Tiểu Quân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, âm thầm buồn bực rồi máy móc mở miệng: "Bạch Trục Nguyệt"

"Ngươi không biết cười sao?" Mạc Hoa Khôi thanh âm lạnh hơn một phần, toàn thân thực nghiêm túc, chung quanh nhóm mỹ nữ nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi.

"Không phải." Cô phủ nhận.

"Nếu không phải, vì cái gì vừa rồi trong lúc đi diễn, điệu bộ mặt mày lúc nào cũng giống như mặt người chết?"

"..." Cô không nói, nghe được "mặt người chết" 3 chữ này, trong lòng đột nhiên rất đau, rất khó chịu, bi thương tự nghĩ chính mình hai năm trước đã bị chết, từ này mặt người chết đối với chính mình thực đúng không sai chỗ nào.

"Ngoại trừ người này biểu hiện chưa được tốt, những người còn lại đều thực tuyệt hảo". Trầm mặc một hồi, Mạc Hoa Khôi nhìn chằm chằm vào cô rồi hướng qua người phụ trách huấn luyện nghiêm giọng nói "Hôm nay sau giờ tan tầm thì để cô ta huấn luyện thêm 2 giờ." Nói xong hắn quay người đi.

Hai vị trợ lý thấy thế vội vàng chạy theo sau.

"Bạch Trục Nguyệt, ngươi hôm nay bị Mạc tổng phê bình, thật là làm toàn đội chúng ta mất mặt." Đợi Mạc Hoa Khôi đi rồi, vị huấn luyện viên hướng tới Bạch Trục Nguyệt, vẻ mặt ghét bỏ nói "Mạc tổng nói, ngươi cũng nghe đó, hôm nay sau khi tan tầm thì ngươi ở lại chỗ này luyện tập thêm 2 giờ, đừng giống như một viên phân chuột phá hư một nồi cháo."

Thu Tiểu Quân biết, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loại việc lớn, nên thấp thấp đầu, trầm giọng nói "Lão sư, yên tâm đi, ta sẽ không lười biếng".

...

Kỳ thật, tìm Thu Tiểu Quân tra hỏi, làm cô mất mặt trước mọi người, cũng không phải là do Mạc Hoa Khôi muốn, chính là lúc ấy hắn cũng không biết mình vì cái gì mà làm vậy.

Có một số việc có làm cũng chẳng thay đổi được gì, cái này hắn biết nên cũng không hối hận, chỉ tưởng tượng đến chính mình làm khó cô trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng cũng có chút tăm tối. Hắn mở máy tính ra xem tài liệu, trong chốc lát thời gian trôi vùn vụt đã qua mấy tiếng, ngoài trời đêm cũng đã tới.

Giờ tay nhìn đồng hồ, rồi lại quay đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, hắn nghĩ tới Thu Tiểu Quân nên lập tức đứng dậy, bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi thang máy tới chỗ nhóm người mẫu tập luyện.

Hắn là đã tới muộn một bước, tới nơi đó thì mọi thứ đã tĩnh lặng, người đã đi hết.

Thu Tiểu Quân, ngươi đi đã bao lâu rồi? Không ở tại khách sạn thì ngươi hiện tại đang ở nơi nào?

Hắn nhìn phòng luyện tập tối thui, rồi quay người lại đi về hướng thang máy, trong lòng suy nghĩ tới những việc đã xảy ra giữa hắn với cô.

Đi tới trước thang máy chuyên dụng cho tổng tài, hắn bỗng nhiên nghe được tiếng giày cao gót, quay đầu lại, không nghĩ tới trong phút chốc liền thấy được bóng dáng mỹ lệ của Thu Tiểu Quân.

Cô chưa có đi?

Nhìn đến cô, trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ, chính là giữ gìn không muốn biểu lộ ra ngoài nên chỉ hơi hé hé mắt nhìn cô từ xa đi tới gần.

Thu Tiểu Quân là vừa từ phòng thay đồ của nhân viên đi ra, có điều lúc này hắn không nghĩ sẽ được thấy cô, mà cô cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy hắn.

Hắn nhìn đến cô trong lòng là kinh hỉ (kinh = kinh ngạc, hỉ = vui vẻ), cô nhìn đến hắn trong lòng lại buồn bực.

Cô như là đang giận dỗi hắn, nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không biểu lộ gì, cô cũng không chào hỏi gì, một chút gật đầu cũng không có, xem hắn giống như không khí, cô di chuyển cách xa hắn vài bước, chờ thang máy mở cửa ra thì lập tức đi vào.

"Từ từ!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi cửa thang máy sắp đóng lại thì Mạc Hoa Khôi lấy tay chặn lại rồi bẻ cửa thang máy ra, đi vào đứng cạnh cô.

Lúc này Thu Tiểu Quân không nhịn được nữa, trước khi cửa thanh máy đóng lại thì lạnh lùng nói "Mạc tổng, đây là thang máy nhân viên dùng."

Mạc Hoa Khôi tựa hồ không nghĩ tới cô có thể nói ra điều này, hơi ngớ người ra một chút rồi nhìn cô, tâm tình rất tốt mà nói: "Anh không có quy định tổng tài không được dùng thang máy của nhân viên."

"...." Cô không còn lời gì để nói, vì trong lòng rất rõ ràng, hắn là tổng tài, hắn lớn nhất ở đây, hắn nói cái gì là quy định cái đó, cho nên cô có nói gì cũng như không, chi bằng giữ im lặng.

Hai người trong thang máy kín mít, cô không nói lời nào, Mạc Hoa Khôi cảm thấy không khí an tĩnh đến đáng sợ, nhíu đôi lông mày tuấn tú rồi nghiêm túc hỏi: "Bạch Trục Nguyệt, em nhìn anh với ánh mắt thật không bình thường, có thể nói cho anh biết vì sao như vậy không?"

"...." Thu Tiểu Quân vẫn giữ im lặng, hắn hỏi mặc hắn, cô chỉ ở trong lòng oán hận trả lời, Mạc Hoa Khôi, ngươi là hại em gái ta tự sát, ta đương nhiên nhìn ngươi với ánh mắt không giống người thường.

"Em là vì muốn làm anh chú ý tới em, đúng không?" Hắn tiếp tục hỏi, hơi cúi đầu nhìn vào mặt cô.

"...." Cô như cũ vẫn trầm mặc không nói, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, tựa hồ mặc kệ hắn nghĩ thế nào cô đều cảm thấy không sao.

"Như thế nào, không nói tiếng nào cả, bị anh nói trúng rồi phải không?"

Cô vẫn luôn trầm mặc, đối với lời của hắn vẫn làm ngơ. Mạc Hoa Khôi có chút tức giận, nhưng cũng cảm thấy có áp lực, bèn cố dùng giọng điệu hài hước nói chuyện với cô. Hắn nâng tay lên, lấy ngón trỏ khơi khơi cái cằm nho nhỏ của cô "Em lúc này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Suy nghĩ dùng phương pháp đặc biệt nào để câu dẫn anh, làm thế nào để bò lên giường anh, dùng phương thức nhanh nhất để trở thành một người mẫu hàng đầu sao?"

Cô nhìn trân vào khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, suy nghĩ rồi bỗng nhiên yêu mị cười, nói "Mạc tổng, anh sai rồi, em không nghĩ phức tạp vậy đâu. Ngay lúc này, em chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để đem anh lên giường thôi. Em ở chung cư XX đường 88, nếu anh có hứng thú thì tối mai tự mình tắm rửa sạch sẽ rồi 9 giờ đến nơi đó tìm em."

Nhu mì nói xong, Thu Tiểu Quân nhón chân hôn một cái nhẹ lên môi hắn.

Cô tính toán đúng thời điểm, đôi môi mềm mại vừa rời khỏi môi của hắn thì cửa thang máy vừa mở ra. Cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, liếc hắn với đôi mắt vũ mị phong tình, rồi bước ra khỏi thang máy.

Mạc Hoa Khôi ngẩn người ra, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ chỗ khóe miệng mà cô hôn, ánh mắt sắc bén liếc theo bóng dáng mỹ lệ của cô, tà mị lẩm bẩm: "Bạch Trục Nguyệt, ngươi thật không biết trời cao đất dày, chọc phải ta, ngươi tiêu đời rồi!"

Ha hả, rốt cuộc, sẽ là ai tiêu đời đây? Chuyệnchưa đến kết cục, cũng chưa ai biết kết quả.