Chương 3: Kết quả xét nghiệm quan hệ cha con

Sau khi ra khỏi trung tâm xét nghiệm quan hệ cha con, Tô Hằng trở lại nhà của Lâm Giai Dĩnh một lần nữa. Khi đứng trước cánh cửa, Tô Hằng mang theo tâm trạng phức tạp gõ cửa nhà Lâm Gia Dĩnh.

Sau khi cửa mở ra, Lâm Giai Dĩnh kinh ngạc nhìn Tô Hằng.

Cô nghĩ rằng Tô Hằng sẽ không trở lại. Bị Tô Hằng nhìn chằm chằm vài giây, Lâm Giai Dĩnh nghiêng người sang một bên nhường đường cho Tô Hằng đi vào.

Sau khi vào cửa, Tô Hằng đi thẳng vào phòng ngủ chính. Trên giường, sáu đứa trẻ vẫn được xếp ngay ngắn.

Bọn chúng vẫn đang ngủ, và không có ý định thức dậy.

Hình như bọn chúng có thể đang mơ một giấc mơ nào đó, và cái chân nhỏ nhắn của giống như một con búp bê sẽ đá nhẹ góc chăn. Nhìn thấy cảnh này, Tô Hằng bất giác mỉm cười. Mấy đứa bé này, tựa hồ đánh vào nội tâm của hắn một nhu tình.

Nó dường như cũng đã đánh thức một ý thúc một tinh thần trách nhiệm nặng nề hơn, nhưng lại vô cùng quan trọng.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng này của Tô Hằng, Lâm Giai Dĩnh có chút kinh ngạc.

Nhìn bộ dạng này, có vẻ anh ta tin rằng đây chính là con ruột của mình?

Nhưng làm sao anh có thể đột nhiên tin được?

Cũng bởi vì những sợi tóc ấy?

Lâm Gia Dĩnh cau mày, nhanh chóng kịp phản ứng. Tô Hằng hẳn là đã đi kiểm tra giám định quan hệ cha con, bằng không làm sao có thể có biến hóa lớn như vậy.

. . .

Sau khi nhìn bọn trẻ xong, Tô Hằng nhẹ nhàng đóng cửa lại, cùng Lâm Giai Dĩnh đi vào phòng ngủ.

“Anh đi kiểm tra quan hệ cha con?” Lâm Giai Dĩnh nhìn Tô Hằng bằng ánh mắt phức tạp.

“Ân.” Tô Hàng không có trốn tránh.

Quả nhiên, Lâm Giai Dĩnh không có bất ngờ chỉ gật gật đầu.

Hai người trầm mặc, Tô Hằng nhìn những hộp sữa bột trống không chất đống trong phòng khách, cau mày hỏi:

“Đứa nhỏ vẫn luôn uống sữa bột sao?” Lâm Giai Dĩnh bất lực gật đầu.

“Sáu đứa trẻ. Tôi. . .”

Lâm Giai Dĩnh giọng nói có chút ngưng trệ, có chút ngượng ngùng: "Ta không đủ sữa, cư nhiên là cho bọn chúng uống thêm sữa bột."

"Tuy nhiên, tôi luôn cho chúng uống loại sữa bột tốt nhất dành cho trẻ em!

Nói đến đây, khóe mắt Lâm Giai Dĩnh chợt rũ xuống, sống mũi có chút nghẹn lại nói: "Chỉ là ... sáu đứa nhỏ, chi phí quá lớn."

"Số sữa bột còn lại có thể uống nhiều nhất trong ba ngày. Một hộp sữa bột sẽ có giá hơn 600 tệ. Với số tiền hiện tại mà tôi có không thể mua nổi một hộp sữa bột."

Lâm Giai Dĩnh càng nói thì hốc mắt càng đỏ hơn.

Tô Hằng mơ hồ nhìn thấy trong mắt cô có một chút óng ánh.

Quả nhiên là bởi vì vấn đề tiền bạc.

Tô Hằng nhíu mày.

Nếu như là 1 năm về trước, anh sẽ nghĩ rằng đây không phải là vấn đề gì cả, và anh sẽ chỉ viết séc bằng một cây bút.

Nhưng hiện tại, Tô Hằng cảm thấy đây là một vấn đề lớn!

Hiện tại hắn chỉ là một trợ giảng, bởi vì chưa tốt nghiệp, chỉ có thể coi là ở trường đánh giá khảo hạch, cho nên không có lương.

Thậm chí hiện tại anh cần phải tiết kiệm để đóng học phí cho việc sau này học lên cao học, anh chỉ có thể đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Vốn là thời gian hiện tại đang khó khăn, bây giờ lại có thêm 6 cái đứa trẻ.

Tô Hằng cảm thấy trên vai có một gánh nặng vô hình, hắn gần như bị ép sắp không thở nổi.

Bất quá việc đã đến nước này, lại nói cái khác đã không có ý nghĩa.

Cách duy nhất bây giờ là làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, để sáu em bé này có một cuộc sống tốt.

Nhưng. . .

Chúng ta phải làm gì trước tình cảnh thiếu tiền như hiện tại?

“Người giữ trẻ một ngày hết bao nhiêu tiền?” Tô Hằng hỏi.

“Dì Vương là 500 tệ mỗi ngày, còn những người giữ trẻ khác thì nhiều hơn.” Lâm Gia Dĩnh thật thà trả lời.

“Ân. . .”

Tô Hằng suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên xoay người, chuẩn bị rời đi.

“Anh muốn đi đâu vậy?” Lâm Giai Dĩnh có chút khẩn trương.

“Đương nhiên là đi kiếm tiền.”

Tô Hằng quay đầu lại cười với Lâm Giai Dĩnh, sau đó xoay người rời đi.

Cũng không thể đợi Lâm Giai Dĩnh tự chính mình cho mấy bé con này ăn, phải không?

. . .

Sau khi rời khỏi đó, Tô Hằng vừa đi vừa nghĩ.

Muốn đi đâu kiếm tiền đây?

Hơn nữa, số tiền này hàng ngày vẫn phải chi ra, dù sao ngày mai cũng phải nhanh tìm một người đến để chiếu cố chăm nom lũ trẻ.

Tô Hằng cũng không nóng nảy, cũng không hoảng sợ, lấy điện thoại di động ra, cẩn thận xem qua các thông báo tuyển dụng trên APP.

Làm người biên tập, chỉnh sửa video?

Việc này cũng không thể giải quyết những vấn đè chi tiêu hằng ngày được.

Đi giao nước đóng chai?

Một ngày chỉ có 150 tệ.

Đến công trường làm thợ hồ?

Môi giới còn muốn cắt xén tiền công.

Đến club Hắc Mã làm. . .

Ân. . . . .

Tô Hằng cúi đầu liếc mắt nhìn.

Buôn bán vũ khí cho các băng đảng, nhưng là....

Chính mình xem như là người đã có gia đình.

Quên chuyện này đi.

Tô Hằng cau mày tiếp tục kiểm tra trên ứng dụng.

Một lát sau, hắn thoát ứng dụng phần mềm.

Không có công việc nào phù hợp hơn với mình.

Quên đi, trước mắt hãy làm những gì mình có thể kiếm được tiền, sau đó rồi tính dến cái khác.

Tô Hằng đang đề cập đến việc có thể kiếm tiền là công việc bán thời gian của anh ấy là viết tiểu thuyết bán cho nhà xuất bản.

Sau khi trở về ký túc xá của khoa và giảng viên, Tô Hằng bật máy tính để bắt đầu viết lách.

Một khi bắt đầu làm việc, thời gian trôi nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến buổi chiều.

Sau khi Tô Hằng gửi bản thảo đã chỉnh sửa cho người biên tập, hôm nay anh có thể nhận tiền.

150 tệ.

Tính thêm 300 tệ trên người Tô Hằng, cũng chỉ là 450 tệ, mời người giữ trẻ cũng phải thiếu 50 tệ, huống chi mua sữa bột.

“Ục ục “

Nghe từ trong bụng reo lên thì ra là đã đến giờ ăn cơm, Tô Hằng khẽ nhíu mày.

Tùy tiện mua chút gì đó ăn, hắn lại lần nữa hướng nhà Lâm Giai Dĩnh đi đến.

Lần này, anh không có gọi xe. Đi bộ, tiết kiệm tiền. Nhất thời, trong lòng Tô Hằng có ngũ vị tạp trần.

Phải biết rằng khi trước hắn đi bar, hàng chục nghìn đô la một đêm ngay cả mí mắt đều khônh liếc nhìn lấy một cái.

Hiện tại. . .

Nghĩ đến sáu đứa nhỏ đang chờ được cho ăn, Tô Hằng hàm răng đều cảm thấy quan trọng.

Ít nhất, anh không thể để con mình bị ủy khuất!

“Leng keng, hệ thống khóa lại bên trong!”

Một giọng nữ điện tử vang lên bên tai Tô Hằng.

Ân?

Tô Hằng sửng sốt, nhìn xung quanh, không thấy đồ vật giống cái loa.

“Chúc mừng chủ nhân, tôi là hệ thống Vυ" Em, khóa lại thành công!”

Thanh âm này phát ra từ trong đầu của chính mình?

Hệ thống?!

Thân là một nhà tiểu thuyết gia trên, Tô Hằng đương nhiên không xa lạ với các hệ thống.

Anh nhanh chóng bình tĩnh lại tâm trạng, vội vàng nói: "Hệ thống ngươi tự giới thiệu."

“Vâng, chủ nhân.”

"Hệ thống này là hệ thống làm Cha. Chỉ cần chủ nhân chăm sóc đứa trẻ này thì lập tức có thể nhận được nhiều phần thưởng ngẫu nhiên khác nhau."

"Cách thức chăm sóc cụ thể như thế nào thì chủ nhân tự mình tìm hiểu."

"Nếu tùy tiện chăm sóc thì người sẽ không được thưởng."

Mặc dù hệ thống giới thiệu tương đối đơn giản, nhưng Tô Hằng cũng đã hiểu đại khái là như thế nào.

Chăm sóc bọn trẻ và được nhận phần thưởng.

Mình bây giờ, không phải vừa vặn có điều kiện này sao?

Anh không chỉ có con, mà còn có tới sáu đứa!

Mặc dù Tô Hằng không biết cách chăm sóc trẻ em một chút nào, nhưng khi nghĩ đến hệ thống có tặng thưởng, Tô Hằng quyết định thử một lần!

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Hằng lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà của Lâm Giai Dĩnh.

Nhìn thấy Tô Hằng trở lại nhanh như vậy, Lâm Giai Dĩnh không khỏi kinh ngạc

Sau khi nhìn thấy trên trán Tô Hằng lấm tấm mồ hôi, cô liền rót một ly nước đưa qua

"Ừng ực--!"

Tô Hằng uống cạn một hơi, thở phào nhẹ nhõm

Nhíu mày với Tô Hằng, Lâm Giai Dĩnh cau mày, nghiêm túc nói: "Tôi vừa rồi không có kịp nói, anh vẫn là làm trợ giảng nên không có lương.

"Hơn nữa, cậu vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, sau này có thể phải đến trường để thi nghiên cứu sinh. Cậu vẫn nên có kế hoạch cho tuần này? Cho nên ..."

Tô Hằng nhìn Lâm Giai Dĩnh, chưa kịp nói xong đã nói ra suy nghĩ của mình.

"Ngày mai, cô vẫn đi dạy như bình thường. Cô không cần mời người giữ trẻ, tôi sẽ đến chăm sóc sáu đứa nhỏ."

Lâm Giai Dĩnh như nghe được điều gì đó lạ lùng, trừng đôi con ngươi kinh ngạc đánh giá Tô Hằng

“Anh. . . nghiêm túc chứ?”

. . . .

. . . . .

. . . . .