Chương 2: Chuyện gì cũng phải từ từ! Không cần manh động!

Sáu đứa trẻ?!

Lời nói này giống như một tiếng sấm, “Oanh” một tiếng nổ vang bên tai Tô Hằng. Tô Hằng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn dáng người mảnh mai Lâm Gia Dĩnh.

Sáu đứa trẻ, đùa gì thế?

Hơn nữa còn đều là con của mình!

Như vậy nói cách khác, một năm trước một phát, trực tiếp đã trúng sáu đứa?

Tô Hằng không dám tin.

Anh ấy đã thấy một điều khả thi như vậy trên tin tức. Trong cuộc sống hiện thực, anh chưa bao giờ nghe qua chuyện này.

Lâm Gia Dĩnh cũng đã liệu đến vẻ mặt không thể tin tưởng Tô Hằng.

Lâm Gia Dĩnh khôi phục lại vẻ mặt của mình nhưng khó khăn nén che mặt nói: “Sau đêm đó ngủ cùng anh. . . Tôi liền có.”

“Tôi như thế liền bách phát bách trúng?” Tô Hằng vẫn là không dám tin.

Chuyện này hiện tại quá xúc động. Đoán chừng dù ai đi chăng nữa đều không thể tin được.

Lâm Gia Dĩnh biết, bản thân mình chỉ nói thẳng ra cũng đã khiến người ta cũng không thể tin được nữa là. Khẽ thở dài, cô ra hiệu Tô Hằng đi cùng với cô. Tô Hằng không biết Lâm Gia định làm gì, nhưng để tìm ra chân tướng, anh không từ chối.

. . .

Hai người đi trên xe đạp điện nhỏ chậm rì của Lâm Gia Dĩnh, một tiêu khu cách trường học không xa. Sau khi đỗ xe, Tô Hằng đi theo Lâm Gia Dĩnh, đi vào tòa nhà có 8 tầng, lên tầng 6 phía đông có một căn hộ.

Sau khi vào cửa, Tô Hằng đánh giá chung quanh một lần. Đó là một căn phòng rất bình thường gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, đồ đạc và phong cách trang trí rất đơn giản. Thậm chí có thể nói quá mức đơn giản. Đồng thời Tô Hằng chú ý tới, phòng khách chất đầy những hộp đầy tã và sữa bột trẻ em.

Trong khi Tô Hằng đang nhìn, cửa phòng ngủ mở ra. Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước ra.

“Cô Lâm đã vêề, hôm nay còn sớm mọi khi.”

“Ân, dì Vương vất vả cho dì quá." Lâm Gia Dĩnh lễ phép cười một tiếng.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tô Hằng, Lâm Gia Dĩnh giới thiệu: "Đây là người mà tôi mời tới, dì Vương.”

“Xin chào.” dì Vương dò xét Tô Hằng trên dưới một lần, ánh mắt suy đoán.

“Xin chào.” Tô Hàng đơn giản gật đầu.

Dì Vương nhìn hai người, rất thức thời mượn cớ rời đi.

Sau đó, Lâm Giai dẫn Tô Hằng vào phòng ngủ chính.

Vừa vào phòng ngủ chính, Tô Hằng liền bị cảnh tượng trước mắt cho choáng váng.

Chỉ thấy một chiếc giường không lớn lắm, và có sáu đứa trẻ đang ngủ nằm ngay ngắn ở trên!!

Mỗi đứa giống như một con búp bê nhỏ bằng sứ, phấn điêu ngọc thế, với tã lót, và tay chân mũm mĩm lộ ra ở bên ngoài.

Nhìn thấy bọn chúng nhắm mắt lẳng lặng yên ổn mà ngủ, Tô Hằng cảm thấy trong lòng bình tĩnh không thể giải thích được.

Nhưng cho dù như vậy, Tô Hằng thật sự không có cách nào mà tin rằng mình là cha của sau đứa bé này.

“Bọn chúng đều là con của anh, bốn nữ, hai nam. . .”

“Chờ một chút.”

Lâm Gia Dĩnh vừa mở miệng, Tô Hằng liền hô ngừng lại.

Anh cau mày nhìn Lâm Gia Dĩnh nói: "Làm sao cô có thể chứng minh những đứa trẻ này là của tôi?"

Tô Hằng không nói, Lâm gia cũng hiểu.

Cô cau mày, cắn môi nói: "Đương nhiên bọn họ là con của anh! Bởi vì... Bởi vì tôi chỉ ngủ cùng với một mình anh...”

“Lâm giáo sư, chúng ta chỉ có một lần a.”

Tô Hằng lắc đầu nói tiếp: "Với lại hơn một năm chúng ta không có gặp, tôi làm sao biết lời cô nói là thật hay giả?"

Tô Hằng lo lắng cái này cũng là điều bình thường.

Suy cho cùng, người ngủ cùng mình một năm về trước nói mình là cha của sáu đứa trẻ, thì hắn vẫn cần phải cẩn trọng chuyện này, không thể để người khác đội cho cái nón mà nuôi con.

Nếu đây thực sự là con ruột của mình, mình hoàn toàn phải chịu trách nhiệm. Nhưng nếu như không phải. . .Tô Hằng nheo mắt nhìn về phía Lâm Giai Dĩnh.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, Tô Hằng nhìn thấy cái gì trên bàn, trong lòng chợt lóe lên.

Anh bước nhanh cầm cái kéo lên rồi đi về phía giường.

“Anh muốn làm gì!”

Nhìn thấy Tô Hằng nhặt cái kéo lên, Lâm Giai Dĩnh phản ứng đầu tiên là đứng trước mặt những đứa bé này.

Cô tức giận nhìn Tô Hằng, nói: "Anh có thể không tin tôi, nhưng là không thể thương tổn con của anh chứ!"

“Yên tâm đi, tôi không có thất đức như vậy.”

Tô Hằng nhún vai, dưới ánh mắt nghi ngờ của Lâm Gia Dĩnh, anh đi vòng quanh cô và dùng kéo cắt một ít tóc trên đầu các em bé.

“Ngươi làm sao vậy?” Lâm Giai Dĩnh nhìn hành động của Tô Hằng, không khỏi buồn bực.

"Tôi phải xác minh những gì cô nói."

Nói xong, Tô Hằng liền tìm hộp khăn giấy, đem sáu túm tóc cẩn thận từng li từng tí sắp xếp gọn gàng.

Làm xong tất cả những chuyện này, Tô Hằng liền xoay người rời khỏi phòng không chút do dự, chỉ để lại một cái nghi hoặc cho Lâm Giai Dĩnh.

. . .

Sau khi rời khỏi tiểu khu, Tô Hằng bắt xe, đi vào trung tâm Tư Pháp giám định thân phận ở Thượng Hải.

Chu Phàm là bạn thân của Tô Hằng, hiện tại đang làm việc ở đây.

Khi Chu Phàm nhìn thấy Tô Hằng lấy ra lên sáu gói đựng tóc, lập tức sửng sốt.

“Đây là. . .”

“Tôi có một người bạn. . .” Tô Hằng nói.

“Cậu nói người bạn này có phải hay không chính là cậu?”

“Ừ.” Tô Hằng không có phủ nhận, ngược lại vén một sợi tóc của chính mình.

“Tôi đi đây, anh cái này. . .” Chu Phàm sững sờ nhìn hành động của Tô Hằng.

Trong đầu của anh ta, toát ra một ý nghĩ rất tồi tệ.

"Được rồi, đừng nói nhảm, mau đi đi."

Tô Hằng phất tay, thúc giục hắn nhanh lên.

Với các phương pháp hiện đại bây giờ, sau ba giờ có thể lấy được kết quả.

Tô Hằng ở phòng nghỉ đợi ba giờ, Chu Phàm cầm báo cáo giám định, hốt hoảng chạy tới.

“Mẹ nó, cậu đến cùng làm cái gì vậy!” Chu Phàm kích động hét lên với Tô Hằng.

“Đừng nói nhảm!”

Nhíu mày, Tô Hằng cầm tập tài liệu trong tay Chu Phàm, nhanh chóng mở ra.

"Sau khi xét nghiệm, tỷ lệ trùng khớp của 7 mẫu là 98,9999%, nên chứng minh được 7 mẫu xác nhận quan hệ huyết thống. trung tâm giám định Tư Pháp Thượng Hải, năm 2020. . .”

Nhìn thấy kết quả này, Tô Hằng trong lòng có chữ "minh bạch" thật lớn!

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sáu đứa trẻ này thực sự là con ruột của anh!

“Choáng váng. . .”

Tô Hằng cảm thấy có chút phiền muộn, ngồi xuống ghế, cố gắng bình tĩnh lại.

Làm bạn thân, Chu Phàm mặc dù bình thường thường xuyên cùng Tô Hằng thường xuyên gây gổ.

Nhưng vào lúc này, hắn không thể nói một lời chế nhạo.

“Lão Tô, ngươi. . . Ai!” Chu Phàm muốn nói lại thôi, không biết nói cái gì cho phải.

Lúc này Tô Hằng không nói lời nào, mà là yên lặng ngồi một chỗ.

Thời gian này gia đình anh sa sút, và bố mẹ anh vẫn đang phải làm việc để trả nợ.

Trong một thời điểm khó khăn như vậy, nuôi sáu đứa con, có chết cũng khó?!

Nghĩ đến đây, Tô Hằng trong lòng trở nên hỗn loạn.

"Có điếu thuốc nào không?"

Nhìn Tô Hằng có chút buồn bực, Chu Phàm quăng xuống một câu "Không được hút thuốc trong phòng chờ".

Sau đó Chu Phàm lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Tô Hằng, cầm bật lửa lên, châm cho anh một điếu.

Sau đó hai người cứ như vậy hút thuốc lá trong yên lặng.

Sau khi hút một điếu thuốc xong, tâm trạng Tô Hằng đã bình tĩnh trở lại.

Nếu như đã xác định là của chính mình, vậy mình sẽ phải gánh chịu trách nhiệm này.

“Cậu đi đâu?”

Nhìn thấy Tô Hàng đứng lên, Chu Phàm hỏi.

“Trở về gặp con của tôi.”

Tô Hàng vứt xuống một câu, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Nhìn thấy Tô Hằng rời đi, Chu Phàm lâm vào trầm tư.

Xem ra chuyện này, không đơn giản a. . .

. . . .