Chương 20

Thích mami tràn đầy sức sống như này nhất đó.

Chỉ Vân mami khó khăn gì cũng không sợ, tình hình nguy hiểm nào cũng có thể mỉm cười đối mặt, điều gì cũng không thể đánh bại, chính là người mà Đa Đa và Miêu Miêu yêu nhất.

Quê hương yêu dấu chúng tôi trở về rồi đây.

Chỉ Vân mami đưa cục cưng của cô ấy trở về chinh phục mọi người đây! Thành phố C, ban ngày.

Cánh cổng sắt cao quý uy nghiêm mở ra, chiếc Rolls Royce chống đạn tiến vào hoa viên của một khu biệt thự hào hoa rộng lớn.

“Thưa ông bà, nhị thiếu gia cậu ấy trở về rồi." Người làm kích động chạy vào nhà kính trong hoa viên, báo cáo với hai người già đang ngồi trên ghế mây thưởng trà.

“Hừ!” Cha Sở vẻ mặt uy nghiêm đặt tách trà trên tay xuống: “Còn biết về cơ đấy!"

Bà Sở đã vui đến mức cười lên rồi, bà đánh ông lão một cái: “Thật là, con trai khó khăn lắm mới về một chuyển, giả vờ cái gì!”

Bà ôn tồn nhìn người làm: “Cậu còn gì muốn nói sao?”

Bà Sở là một người phụ nữ rất biết quan sát nét mặt.

Tục ngữ nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột đào hổ thôi.

Ba anh em nhà họ Sở ai cũng là rồng là phượng, là nhân tài kiệt xuất, ngoại trừ vì sự nổi tiếng của dòng họ Sở thì vẫn nên tin vào sự vĩ đại của khoa học di truyền này.

Người làm do dự một lúc mới nói: “Ừm... nhị thiếu gia đưa một bé gái trở

“Bé gái!” Cha Sở cứ là nói tức giận liền tức giận: “Còn chưa kết hôn, thế mà lại đem bé gái về? Ở bên ngoài nhiều năm như thế, học cái gì tốt thì không học, học theo cái kiểu sinh con ngoài giá thú thì còn ra thể thống gì?"

“Nói cái gì vậy.” Bà Sở vội vàng cắt lời cha Sở: “Trong ba đứa con trai của ông thì Hàn Mặc là đứa ít phải lo lắng nhất, chẳng phải làm gì cũng theo trật tự nhất, cũng có nguyên nhân nhất sao, chẳng biết gì cả thì đừng nói mò.”

Cha Sở “hừ” một tiếng: “Ít phải lo lắng nhất? Ít phải lo lắng nhất thì sẽ không để đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, khiến chúng ta đến đứa cháu cũng không được bế! Hừ!"

Bà Sở chê bai nhìn cha Sở một cái: “Đừng có cả ngày cứ tóm được con trai là nói kháy, rồi sẽ có ngày ai cũng đắc tội với ông, đứa nào cũng không về, tôi xem đến lúc đấy có ông khóc đấy.”

Đang nói, người làm đã đưa Sở Hàn Mặc và Đa Đa đến.

Sở Hàn Mặc đối diện với cha mẹ mình, hơi hơi khom lưng, gọi một tiếng cha, mẹ.

Từ năm tám tuổi anh đã bị đưa đến đảo đặc công quốc tế đầy tàn khốc để tập luyện, thời gian ở nhà vô cùng ít ỏi, với mẹ còn đỡ, nhưng quan hệ với cha mãi vẫn không quá hòa hợp.



Nhưng chính vì quanh năm không thể ở bên cha mẹ hiếu thảo, trong lòng Sở Hàn Mặc cũng có cảm giác mắc nợ với cha mẹ mình.

Đặc biệt là cha mẹ mong anh có thể kết hôn sinh con nhưng anh lại cứ mãi không thể thực hiện nghĩa vụ của đạo làm con....

Đa Đa trốn đằng sau chân Sở Hàn Mặc, len lén nhìn hai ông bà phía trước.

Cha Sở tóc đã có sợi trắng rồi, nhưng vẫn không giảm đi sự tuấn tú của thời còn trẻ, khí khái bức người.

Mà bà Sở là một người phụ nữ ôn nhu dịu dàng động lòng người, phong thải khí chất không hề thua kém những cô gái trẻ.

Sở Hàn Mặc ôm Đa Đa từ đằng sau ra, dắt đến trước mặt cha mẹ.

về."

“Cha, mẹ, đây là Ngôn Thái Đa. Cô bé là con tin mà con cứu được trong lần làm việc trước, người nhà của cô bé đều gặp nạn trong trận nổ..vậy nên....”

“Ôi, một cô bé con thật là dễ thương." Bà Sở nhìn đôi mắt to chớp chớp, hai má tròn xoe ửng hồng của Đa Đa, nhất là nghe bảo người nhà của cô bé đã không còn, trái tim mềm hẳn ra: “Mau qua đây cho bà ôm ôm nào.”

Ông Sở cổ ý sa sầm mặt mày, dạy dỗ Sở Hàn Mặc một bài: “Sau này làm gì thì phải gọi một cuộc trước. Tuy rằng con đã là người lớn rồi nhưng vẫn không nên tùy tiện tự mình quyết định. Chuyện này..." Ông chỉ chỉ Đa Đa: “Không có lần sau.”

Sở Hàn Mặc nghe ông cụ nói như vậy, trong lòng liền biết, tuy ông cụ vẫn phụng phịu lắm, nhưng thật ra trong lòng đã hoàn toàn đồng ý việc nhận nuôi Đa Đa rồi.

Phải đó, một bé con xinh đẹp như này, ai nhìn thấy mà không thích cơ chứ.

Nhất là khi hai ông bà cử luôn ngóng được bể cháu, đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, tự dưng rơi từ đâu xuống một bé con dễ thương đáng yêu, làm sao có thể từ chối được?

Bà Sở cười ngọt ngào như đường mật, bà đùa hỏi Đa Đa: “Bé ngoan, con tên là gì?”

Sở Hàn Mặc vội vàng giải thích: “Mẹ, con bé bị kinh hãi vì vụ nổ, bây giờ tạm thời không thể nói chuyện, vì vậy....”

Ai biết được, anh còn chưa nói xong...

Đa Đa đột nhiên mở miệng, giọng non nớt nói: “Con tên Ngôn Thái Đa, bà kêu con Đa Đa là được ạ.”

“Chao ôi, Đa Đa, một cái tên thật đáng yêu, đáng yêu giống như bé con con vậy.” Bà Sở cười đến không thấy mắt đâu.

Sở Hàn Mặc ngạc nhiên đơ luôn rồi.

Chẳng phải bác sĩ tâm lí bảo Đa Đa tạm thời không thể nói chuyện sao? Tại sao đến đây rồi, bảo mở miệng là mở miệng liền thế?

Anh không do dự khuỵu chân xuống, vẻ mặt hiền lành nói với Đa Đa: “Đa Đa, gọi chú đi."



Đa Đa lập tức trốn vào trong lòng bà Sở, chu môi lắc lắc đầu.

“Biến biến biến!" Bà Sở đánh vào vai con trai: “Xem con hung dữ kìa, dọa bé cưng của chúng ta rồi, con mau đi chỗ khác đi, đừng ở đâu hủ mọi người nữa."

Sở Hàn Mặc.

Mẹ, người giả rồi cũng đứng núi này trông núi nọ nhỉ?

Anh vừa mới chân trước bước vào nhà, chân sau đã sắp

bị đuổi ra rồi.

Cha Sở nhìn Đa Đa ngả vào lòng bà Sở, trong lòng không nhịn được mà ngứa ngáy, xoa cái đầu nhỏ trơn mượt của Đa Đa, dỗ dành với vẻ mong chờ: “Đa Đa bé cừung, gọi một tiếng ông nhé?”

“Ông!” Đa Đa gọi giòn tan, rất tự nhiên không hề ngượng ngập.

“Ơi!” Ông Sở lần này vui phải biết, một chốc vui vẻ mà hình tượng nghiêm túc cũng bay biến mất.

Ông chỉ vào thằng con trai còn đang khuỵu gối trên mặt đất, khua khua tay: “Con xem con đi, chẳng giống người tốt chút nào, vì thế bé cưng người ta mới không gọi con đấy. Được rồi được rồi, con cũng không hợp chăm sóc trẻ con, Đa Đa cứ ở lại đây với chúng ta, con quay về chăm chỉ làm việc, cống hiến sức mạnh cho hòa bình thế giới đi."

Sở Hàn Mặc.

Tại sao bỗng dưng cảm thấy Đa Đa vừa đến ngôi nhà này, địa vị của bản thân liền trượt dốc không phanh, sắp cùng đẳng cấp với Đại Hoàng - người trông cửa ngoài cửa lớn luôn rồi.

Trong mắt bà Sở và ông Sở xưa nay không có Sở Hàn Mặc thằng con trai này.

Hai cụ giả giành ôm Đa Đa, không ngừng bảo cô bé gọi ông gọi bà.

Bà Sở luôn miệng khen Đa Đa: “Dung mạo này, khuôn mặt này, thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là con của người đẹp, ấy, ông nói xem, còn có vài phần giống với Hàn Mặc nhà chúng ta này."

Ông Sở nhìn Đa Đa, rồi lại nhìn Sở Hàn Mặc, không ngừng lắc đầu: :"Đầu ra, thằng oắt này có điểm nào hơn Đa Đa của chúng ta chứ. Đa Đa, lại gọi “ông” lần nữa nhé?”

Sở Hàn Mặc...

Được rồi, tùy hai người muốn nói thế nào thì nói.

Hai người vui là được.

Trong lúc cả nhà đang vui vẻ, một người phụ nữ bước vào, nhỏ giọng kinh ngạc vui mừng: “Hàn Mặc, anh về rồi đấy à?"