Chương 14: Có Người Tên Là Sở Hàn Mặc

"Ngài Sở, đã điều tra xong, những người dân ở gần đó khẳng định rằng họ hiểm khi thấy chủ nhân của ngôi nhà, nhưng vẫn có người từng nhìn thấy một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ xuất hiện."

Ánh mắt bình tĩnh của Sở Hàn Mặc lóe lên.

Một người phụ nữ. . . .

Là cô sao? Ngôn Chỉ Vân.

"Mọi người ở tại chỗ chờ lệnh." Anh đứng lên, bắt đầu đi đến vào trong phòng.

"Đợi đã ngài Sở."

Nhìn thấy Sở Hàn Mặc dừng bước, cấp trên bên phía Paris có chút do dự: "Ngài muốn tiến vào một mình sao?"

Tuy rằng Sở Hàn Mặc là anh hùng có tiếng là can đảm, nhưng đối phương dù sao cũng là tội phạm nguy hiểm quốc tế cấp S, nếu đi gặp một mình thì có phải là quá tùy tiện rồi hay không.

Ánh mắt lạnh lùng của Sở Hàn Mặc quét qua: "Ở tại chỗ chờ lệnh."

Anh không thích lại phải ra lệnh lần thứ hai, nhưng mà những cảnh sát Paris này cũng không phải là người làm việc với anh lâu năm.

Tôn trọng một cách đúng mức cũng là cho người khác mặt mũi.

Nhưng mà, tôn trọng như vậy so với uy hϊếp càng làm cho người ta run sợ.

Nhân viên cảnh sát bên phía Paris vừa thấy ánh mắt uy nghiêm của anh, tất cả đều đột ngột im lặng, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Khi thế của Sở Hàn Mặc quá mức mạnh mẽ.

Một ánh mắt tùy ý, một câu nói cũng dễ dàng đè ép linh hồn của người khác.

Nhưng mà khi anh bước vào bên trong vườn hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng vang của cánh quạt trực thăng truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Lông mày của Sở Hàn Mặc cau lại, anh xoay người, sắc mặt hơi lạnh đi "Tôi có cho các anh điều động trực thăng sao?"

Cấp trên vô cùng mờ mịt: "Không có, ngài không ra lệnh, chúng tôi làm sao dám bố trí chứ?"

Sở Hàn Mặc lại ngẩng đầu lên lần nữa.

Lần này, anh thấy rõ ràng trên thân của máy bay trực thăng có một logo tin tức rất lớn.

Đây là trực thăng của một tập đoàn truyền thông báo chí.

Gương mặt của Sở Hàn Mặc tối lại như muốn nổi lên sấm chớp, trong giọng nói của anh hơi mang theo sự tức giận: "Là ai để lộ tin tức, báo tin cho phóng viên?".

Nhóm cảnh sát Paris ngơ ngác nhìn nhau, là ai báo tin cho phóng viên?



Bọn họ đều là tới nơi này rồi thì mới biết là phải làm gì. Ai có thể thông báo tin tức cho phóng viên chứ?

"Sếp." Đúng lúc này, quân đội mai phục của Sở Hàn Mặc ở gần Paris nhất đã vội vã chạy đến.

Nữ cấp dưới trẻ tuổi tiến lên chào anh một cái theo nghi thức quân đội.

"Mọi chuyện không ổn rồi, các đài truyền hình lớn ở Paris bây giờ đang phát tin tức này. Nói tội phạm Dover cấp S đã uy hϊếp một gia đình ở nông thôn và muốn nói chuyện với cảnh sát."

Cô ta đưa một cái màn hình nhỏ qua.

Chỉ thấy trên màn hình, Dover đang đeo một cái mặt nạ quỷ trong lễ Halloween, trong tay cầm một con dao nhọn, hung dữ thúc ép người phụ nữ trong ngực: "Mau hô cứu mạng"

Người phụ nữ ở trong l*иg ngực với đôi mắt to đen láy và chiếc mặt nạ đen trên mặt như hòa vào với nhau, căn bản không thể nhìn ra khuôn mặt, càng không thể nhìn ra là có phải vô cùng sợ hãi hay không.

Nhưng giọng nói của cô ngược lại lại vừa đủ thể hiện rõ: "Cứu mạng

Lỗ tại của Sở Hàn Mặc không tự chủ được mà giật giật.

Giọng nói này, mặc dù là tiếng Pháp, nhưng giọng nói lại giống với cô gái nhỏ bảy năm trước. . . . . . đến bảy tám phần.

Trong biệt thự, Miêu Miêu tắt video trên mạng, giơ ngón tay cái lên với Chỉ Vân: "Mami, diễn giỏi lắm."

Thật không ngờ, đài truyền hình ở Paris lại có hiệu suất cao như vậy.

Bọn họ nhận được tin tức tổ giác về hành vi nghi phạm tội, vậy mà lại phải cả trực thăng qua đây.

Trên TV, nữ phát thanh viên nôn nóng truyền tin: "Những gì mọi người vừa xem là một đoạn video do phần tử tội phạm gửi về. Nghe nói Dover là một tên tội phạm hung tàn, là người già, phụ nữ hay trẻ em thì anh ta cũng không buông tha. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nổi tiếng thế giới Sở Mặc Hàn cũng đã đến hiện trường. Từ khi Sở Mặc Hàn đảm nhiệm chức đội trưởng đến giờ đã tuyên bố không bao giờ củi đầu trước bất kỳ một thế lực gian ác nào. Bây giờ, đối mặt với một người phụ nữ yếu đuối tay không tấc sắt bị uy hϊếp, liệu anh có bất ngờ củi đầu không? Phóng viên của chúng tôi đang cố gắng phỏng vấn anh ấy. Hãy kết nối với phía hiện trường. Alo ..."

Sắc mặt Sở Hàn Mặc đã đen hơn cả bầu trời đêm.

Những tay săn tin chỉ biết gây rắc rối, vì thu được tỉ lệ người xem mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!

Ghê tởm hơn là rốt cuộc là ai để lộ tin tức, báo cho bọn họ đến đây.

Chẳng lẽ là Dover đã biết anh đến đây nên tự báo tin tức cho truyền thông, vì để làm cho anh rơi vào hoàn cảnh khó xử.

"Sếp." Nữ cấp dưới vô cùng xấu hổ mà báo cáo với anh: " Theo tin tức mới nhất, hầu hết mọi người đều kêu gọi cảnh sát cúi đầu vì tính mạng của con tin. Họ đều cho rằng mặc dù không biết người phụ nữ đó như thế nào, nhưng hai đứa trẻ, thật sự rất dễ thương. Đường dây nóng của đài truyền hình sắp bị đánh sập rồi....".

"Đứa trẻ?" Đáy lòng của Sở Hàn Mặc nảy lên một cái.

Đúng vậy, cặp song sinh đó, Ngôn Thái Đa và Ngôn Thái Thiếu, theo điều tra cũng là ở nơi này.

Sở Hàn Mặc cầm lấy màn hình và xem một loạt video mới về vụ bắt cóc.



Bên trong, một cặp song sinh xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn quỳ xuống đang bị trói chặt vào nhau rất đáng thương, dùng tiếng khóc có thể làm tan chảy bất cứ ai nói: "Cô chủ ơi, cứu chúng cháu với ..."

Trong mắt Sở Hàn Mặc nổi lên một cơn bão.

Dover.......

Có phải anh ta cùng với người phụ nữ và đứa trẻ trong video đang diễn kịch hay không, giờ đã không quan trọng nữa rồi.

Điều quan trọng là, người phụ nữ bên trong đó rất có thể là Ngôn Chỉ Vân mà Sở Hàn Mặc đã tìm kiếm suốt 7 năm qua.

Và đứa trẻ bên trong đó rất có thể chính là con ruột của Sở Hàn Mặc.

Dover là kẻ thù lớn nhất của Sở Hàn Mặc, mà kẻ thù này đã ở cùng với người phụ nữ và con cái của anh trong bảy năm, chuyện đến mức này mà còn lợi dụng họ để anh ta tự trốn thoát.

Việc này thật đáng chết!

"Tất cả mọi người, ở tại chỗ chờ lệnh." Nói ra những lời này, Sở Hàn Mặc cảm giác mình đã nghiến gãy răng. Đây là lần thứ ba trong hôm nay anh đưa ra cùng một mệnh lệnh, cũng là lúc tức giận nhất trong bao nhiêu năm qua của anh.

Tức giận đến mức gần như mất lí trí.

Nói xong câu đó, anh liền sải bước đi vào trong phòng.

Ở tầng hai.

Miêu Miêu đang xem các tin tức hàng đầu.

"Mọi người đang gây áp lực lên phía cảnh sát và chính phủ. Tình hình của

chúng ta rất lạc quan." Miêu Miêu nói với Dover và chị Đa, cậu bé lập tức hôn lên mu bàn tay của Chỉ Vân: "Mami cũng diễn rất tuyệt."

“Kế tiếp phải làm sao đây?" Đa Đa hỏi em trai.

Miêu Miêu nghĩ một chút: "Cảnh sát nhất định là sẽ không bỏ qua Dover. Chúng ta có thể ngăn chặn bọn họ, để Dover có thêm thời gian chạy trốn."

“Nếu mục đích của cảnh sát là mấy người thì sao?” Dover ngắt lời Miêu Miêu.

"Vậy thì càng dễ làm hơn rồi." Đa Đa buông tay: "Chuyện đã làm lớn rồi, hãy xem mọi người tin họ hay là tin chúng ta?"

Đối với toàn bộ nước Pháp, không, toàn bộ người dân trên thế giới đều tin rằng, một cặp bảo bối mềm mại ngọt ngào như vậy không thể là cặp đôi tội phạm khét tiếng trộm tranh suốt hai năm qua, trừ khi khoét mắt họ ra.

Cái chữ thiên tài này chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết.

Người bình thường mấy đời cũng không đạt tới cấp độ của chị Đa và em Miêu, cho nên họ không thể tưởng tượng được thế giới của thiên tài không hợp lẽ thường đến mức nào.

"Nhưng còn có một vấn đề." Dover khẽ nhíu mày: "Nếu chỉ là cảnh sát bình thưởng và tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế thì không có gì đáng sợ. Tuy nhiên, bên trong đó có một người đàn ông tên là Sở Hàn Mặc. . 11