Tiếng cười trong văn phòng tắc nghẽn đi, bất giác rơi vào trong một bầu không khí có chút sợ hãi.
Sở Hàn Mặc trầm lặng nhìn chăm chăm, đã khiến cho tất cả mọi người cảm thấy như đang âm thầm bị áp bức.
Vị sĩ quan cảnh sát cũng ý thức được bản thân đã nói đùa không được thông minh cho lắm.
Ông ta vội nghĩ ra cách cứu cảnh lại: “Xin lỗi anh Sở, chúng tôi biết anh là thiên tài, thế nhưng, trên thế giới này người giống như anh, triệu người cũng không có 1 người."
Sở Hàn Mặc đứng dậy: “Thực hiện một cuộc điều tra kỹ lưỡng tất cả những đứa trẻ đã đến thăm quan Viện bảo tàng Louvre trong 3 năm gần đây, tôi muốn có toàn bộ danh sách đó!”
Nói xong câu này, anh đã bước đến cửa của văn phòng.
Sĩ quan cảnh sát phía sau kinh hoảng hỏi lại: “Anh Sở, cụ thể là từ bao nhiêu tuổi đến bao nhiêu tuổi?”
Bước chân của Sở Hàn Mặc hơi khựng lại: “3 tuổi đến 8 tuổi."
3 tuổi đến 8 tuổi...
Phạm vi này, là bao gồm tất cả những đứa bé từ nông thôn cho đến các khu biệt thự của Paris.
Ngôn Đa Đa và Ngôn Miêu Miêu, năm nay vừa tròn 6 tuổi.
Ding dong...
Tiếng chuông cửa reo lên.
Ngôn Chỉ Vân đang sửa lại bột cho mẻ bánh quy thứ hai trong nhà bếp, cô cao giọng hỏi: “Ai đó?"
Đa Đa đã nhanh chóng tắt đi hệ thống chiến đấu trong vài giây, rút ra đĩa hệ thống giấu bên dưới chậu hoa.
Chân của Miêu Miêu cũng nhanh nhẹn giẫm lên đường góc tường.
Rầm một tiếng, tất cả dụng cụ dùng để vẽ tranh bao gồm cả hai bức tranh cũng bị quấn bởi một lớp màng bọc mỏng, lật xuống căn phòng bí mật dưới sàn nhà.
Cánh cửa mở ra, Đa Đa ngẩng đầu lên mang theo một nụ cười ngọt ngào có thể khiến tất cả những ông chủ lớn hơn yêu quý.
Cô bé nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
“Chú ơi, chủ là đến đây để ứng tuyển làm daddy của con sao?"
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh để lộ ra cơ bắp trên cánh tay, cùng với nụ cười có 8 chiếc răng: “Đúng vậy, bé con."
Đa Đa quay đầu lại chạy vào như một cơn gió, vừa chạy vừa la: “Miêu Miêu...Người ứng tuyển daddy đến để phỏng vấn nè, mau gọi người phỏng vấn ra đây!”
Hai phút sau đó, Chỉ Vân người toàn là bột mì bị hai bé con áp tải đến phòng khách.
Cô chớp đôi mắt to tròn, gương mặt hồ đồ ngơ ngác nhìn người đàn ông trên ghế sofa, hỏi bé con của mình: “Chú ấy là...thợ sửa ống nước mới đến hå?"
Đa Đa và Miêu Miêu đều vịn trán.
Oh, no!
Mami vẫn luôn không để tâm vào những tình huống như thế này.
Đã nhiều năm như vậy rồi, bọn chúng luôn trăm phương nghìn kế giới thiệu biết bao nhiêu đàn ông cho cô, cô không cho rằng người ta là công nhân quét dọn, thì cũng cho là nhân viên bản hàng, trong một lần nọ phóng đại nhất, cô còn cho rằng người ta là trộm vào phòng cô hành nghề ăn trộm.
Đa Đa và Miêu Miêu vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại của bản thân.
Điều không hài lòng duy nhất đó là tại sao bọn chúng lại không có daddy cơ chứ?
Hỏi mami.
Mami lại dùng giọng điệu ngôn từ chính nghĩa mà nói với bọn chúng rằng: “Các cục cưng yêu dấu, mami của các con là một mỹ nữ quyết giữ thân mình thuần khiết. Mami từ lúc sinh bọn con ra đến giờ, cũng chưa yêu đương qua một mối tình nào, đến cả tay đàn ông còn chưa sở qua nữa!”
Đa Đa và Miêu Miêu tưởng chừng như là tuyệt vọng rồi.
Mami đến cả tay đàn ông còn chưa đυ.ng qua, vậy chúng nó làm thế nào mà đến được thế giới này?
Chẳng lẽ đây chính là dưa chuột thụ thai tiếng đồn vang xa ngàn dặm trong lời đồn?
Không không không...
Cái này không có khoa học!
Sau vô số đêm thương lượng với nhau Đa Đa và Miêu Miêu đã đưa ra một quyết định thật vĩ đại.
Đó chính là, không có daddy, thì bọn chúng sẽ tạo ra một người daddy!
Đàn ông trên thế giới này nhiều đến như thế, trong hàng nghìn hàng vạn người, luôn sẽ có một người có thể làm daddy của bọn chúng.
Thế nhưng sau vô số lần xem mắt, Đa Đa và Miêu Miêu cũng bắt đầu hoài nghi về quyết định vĩ đại này của bản thân.
Nhìn mami mỗi một lần phản ứng với người ứng tuyển, hai bé con cũng từ từ mà tin rằng, mami quả thật từ trước đến giờ chưa từng dắt tay đàn ông.
Có thể ngay cả đàn ông và phụ nữ có gì khác biệt mami cũng không phân biệt được!
Tuy rằng mỗi người ứng cử viên không thể làm daddy của bọn chúng, đều chảy nước bọt thèm thuồng, nhưng mami xinh đẹp lại chưa từng đối đãi với người ta như đàn ông.
Đàn ông cầu hôn mami không ít, nhưng người có thể bước ra được ngôi
nhà này tứ chi nguyên vẹn, thì thực sự rất ít.
Về mặt này tất nhiên là công sức của mami Chỉ Vân rồi, nhưng cũng có cả công lao của hai bé con này.
Ví dụ như người đàn ông hôm nay đến, xem ra rất đẹp trai.
Nhưng ngồi được một lát thì đã bắt đầu khoe khoang khoác lác
rồi.
Người đàn ông này là một người thi đấu thể hình, nên Đa Đa và Miêu Miêu sẽ nhảy vào người anh ta, bởi vì thân hình anh ta thật sự rất đẹp, Đa Đa cho rằng ít nhất có thể trở thành bạn đồng hành tập luyện võ thuật với cô bé.
Thế nhưng sau một hồi nói chuyện, Đa Đa phát hiện, người đàn ông này ngoài việc thi đấu ra thì căn bản không có thu nhập đáng tin cậy và cũng chẳng có nghề nghiệp gì chính đáng cả.
Anh ta khoác lác với Chỉ Vân: “Baby, em có biết mục tiêu cả đời của anh chính là có một thân hình cơ bắp tuyệt vời như thế này vĩnh viễn. Anh và em kết hôn với nhau, anh chỉ cần mỗi ngày tập luyện để chạy show, còn em không ngừng sinh con cho anh. Nếu em sinh 8 đứa, chỉ cần nhận phúc lợi xã hội thôi chúng ta cũng đủ phát tài rồi.”
Đa Đa và Miêu Miêu giương mắt đờ đẫn, 8 đứa con?
sao?
Hắn ta cho rằng mami xinh đẹp của bọn chúng là heo nái
Những đứa con được sinh ra đều là heo con lấy bán đi kiếm tiền hay sao?
Mấu chốt là Chỉ Vân vẫn gật đầu, không đếm xỉa tới mà sửa lại miếng bánh quy bị khét trả lời: “Được đấy...”
Không được!
Đa Đa và Miêu Miêu gần như muốn phát nổ rồi.
Mami chính là sinh vật khiến người ta bận tâm lo lắng nhất trên thế giới này, đối với chuyện tìm daddy cho bọn chúng, chuyện trọng đại cả đời người quan trọng như vậy, từ trước đến giờ cô lại thờ ơ, cẩu thả như thế,
Đa Đa và Miêu Miêu bàn bạc một chút, quyết định dùng cách “dịu dàng” nhất để loại trừ người ứng tuyển ham muốn có được mami của bọn chúng.
Thế là, người đàn ông thể hình cơ bắp này sau khi ra khỏi nơi đây, không thể nào hiểu được tại sao lại xuất hiện hình xăm một con rùa lớn trên lưng, lúc tham gia thi đấu cả vùng lưng bừng sáng lên, chọc cười tất cả ban giám khảo và khán giả.
Hơn thế nữa, đến cuối đời cũng không thể rửa sạch.
Miêu Miêu nói: “Hừm, đây là hình phạt dành cho người không làm mà muốn hưởng."
Thật ra người này đã là người tốt nhất trong tất cả những người ứng tuyển rồi.
Trước đó sớm hơn một chút, Đa Đa và Miêu Miêu còn đón tiếp một vị tiến sĩ vật lý du học tại Pháp.
Học lực của tiến sĩ xem ra còn xứng đáng làm daddy của Miêu Miêu hơn.
Thế nhưng người đàn ông này vừa đến thì đã yêu cầu Chỉ Vân kết hôn với hắn ta, để giúp hắn ta có được quốc tịch nước Pháp.
Còn nói là muốn đón ba mẹ họ hàng thân thích đang ở trong nước của hắn ta qua đây ở chung.
Lúc hắn ta phát hiện ra Đa Đa và Miêu Miêu là con cưng của Chỉ Vân, thì lại nổi trận lôi đình với Chỉ Vân: “Cô là người phụ nữ không đứng đắn, rõ ràng là đã có hai đứa con rồi! Cô còn đi lừa gạt tôi!"
Lúc đó Đa Đa và Miêu Miêu miệng há to như quả trứng gà.
Thôi cho xin đi, trong gợi ý tìm bạn trăm năm trên mạng xã hội viết rõ ràng là Chỉ Vân đã có một cặp em bé long phụng thai rồi còn gì.
IQ của vị tiến này khiến cho người ta phải hoài nghi rằng anh ta ngay cả tiểu học còn chưa tốt nghiệp nữa.
Miêu Miêu tiếp theo đó tiện thể phát hiện ra, sau khi tất cả các tiến sĩ tốt nghiệp căn bản không thể tìm được công việc, hiện hắn đang kiếm sống bằng nghề bán bαo ©αo sυ.
Thế là, sau khi vị tiến sĩ rời khỏi căn nhà này.
Mỗi một cái bαo ©αo sυ được bán ra, đều là thổi một cái sẽ rách.
Đa Đa sẽ không nói với hắn ta rằng, cô bé đã dùng kim chọc qua một lượt tất cả sản phẩm trong hộp của hắn ra.
Trong đêm tối, Đa Đa và Miêu Miêu cùng nằm trên giường nhìn lên những ngôi sao bên ngoài cửa sổ.
Miêu Miêu hỏi Đa Đa: “Chị Đa, có thể chúng ta vĩnh viễn cũng không tìm được daddy đúng không?”.
Đa Đa ôm em trai tương đối hào hùng, vỗ vào vai cậu: “Yên tâm đi, nhất định sẽ tìm thấy.”
Miêu Miêu có chút thương cảm: “Thế nhưng tại sao daddy cũng chưa từng tìm qua chúng ta? Ông ấy không cần mami nữa sao?”
Đa Đa suy nghĩ, cô bé chỉ tay lên một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nói với Miêu Miêu: “Có nhìn thấy không, đó cũng giống như daddy của chúng ta vậy, ông ấy không phải không cần chúng ta nữa, mà là bởi vì ông ấy là ngôi sao chói sáng nhất, phải phụ trách chiếu rọi bầu trời đêm vào buổi tối, vì vậy mà không có thời gian đến tìm chúng ta. Thế nhưng ông ấy luôn soi sáng cho chúng ta, soi sáng cho mami của chúng ta."
Miêu Miêu tràn đầy mong đợi hỏi: “Vậy daddy của chúng ta là anh hùng phải không?”
“Yên tâm đi.” Đa Đa ôm chặt em trai: “Daddy của chúng ta nhất định phải là một vị anh hùng to lớn.”
Miêu Miêu an tâm nhắm đôi mắt lại: “Ngủ ngon, chị Đa
."
“Ngủ Ngon, tiểu Miêu."
“Ngủ ngon, mami và daddy của chúng con.”