Chương 11: Rượu Ngọt Tuyệt Vời Nhất, Một Lần Là Nghiện.

Đêm khuya, đèn sáng thâu đêm trong cục cảnh sát Paris.

Sở Hàn Mặc đứng trước mành cửa sổ ở văn phòng làm việc, chìa ra ngón tay thon dài mảnh khảnh, nhẹ nhàng hé đẩy miếng mành cửa sổ, ngắm nhìn thế giới đang ngủ say bên ngoài kia qua khe hở duy nhất.

Bóng ánh sáng lắc lư giữa gương mặt anh, nhưng cũng không thể nào soi ra được trong ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch ấy của anh, là đang âm thầm toát lên cảm xúc gì.

Bảy năm rồi.

Trong lòng anh lặng lẽ nhớ lại...

Bảy năm rồi...Ngôn Chỉ Vân, cô đang ở trong một “thế giới" nào đó, vẫn ổn chứ?

Vụ mất liên lạc của máy bay bảy năm trước đã được xác định là chuyện do bọn khủng bố tấn công.

Hài cốt và mảnh vụn của chiếc máy bay trong thời gian rất ngắn đã được trục vớt. Hộp đen khôi phục lại được một chút chân tướng cuối cùng trước lúc chiếc máy bay này gặp nạn.

Thế nhưng, bên trong lại không có bất cứ tin tức gì liên quan đến Ngôn Chỉ Vân.

Sở Hàn Mặc rất nhanh sau đó đã chủ động xin lệnh, đích thân phá tan tổ chức đứng sau cuộc tấn công này.

Nhưng ngay cả khi tự tay chặt đầu kẻ thù anh cũng không thể nào nguội ngoại nỗi đau ngấm ngầm đang dâng trào trong lòng anh.

Bởi vì, người đi rồi, cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Sở Hàn Mặc dành trọn cả khoảng thời gian 7 năm ròng để cưỡng ép bản thân tiếp nhận sự thật này.

Cưỡng ép bản thân thừa nhận hiện thực – Ngôn Chỉ Vân đã không còn nữa

rồi.

Cô gái ngẩng cao đầu kiêu hãnh nói với anh rằng “anh sẽ không hối hận", đã vĩnh viễn tan biến trong vạn dặm trời mây rồi.

Thế nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, mỗi khi cả thế giới chìm vào tĩnh lặng, nụ cười cô ấy và giọng nói cô ấy, vẫn sẽ xâm nhập vào đại não phòng ngự kiên cố của anh.

Anh sẽ lại cầm lòng không đặng mà nhớ đến cảm giác cô ngả vào l*иg ngực anh.

Sẽ nhớ đến lúc ngón tay trượt qua da thịt cô, cảm giác đó giống như xúc cảm chạm vào miếng mỡ nõn nà vậy.

Thân thể vừa mới thành niên của cô là một ly rượu ngọt ngào tuyệt vời, chỉ cần uống qua một lần liền nghiện ngay, đến cuối đời cũng khó mà quên được.

Anh khát khao cô sẽ lại một lần nữa mù mà mù mờ va vào thế giới của anh giống như năm đó vậy, nắm lấy cánh tay anh, chau đôi mày xinh xắn, nói với anh rằng, xin anh đó, cứu tôi với.

Nếu như lại có thêm một cơ hội như thế.

Anh sẽ không chần chừ và cự tuyệt như thế giống như lúc ban đầu, anh sẽ ôm chặt cô ngay tức khắc, và sẽ làm cô tan chảy bằng chính ngọn lửa của anh.

“Anh Sở, thông tin anh cần toàn bộ đã được trích xuất hoàn tất. Anh xem thử là ngày mai mới tiến hành sàng lọc chi tiết hay là bây giờ sẽ...” Giọng nói của nữ cảnh sát ngắt ngang mạch cảm xúc của Sở Hàn Mặc.



Sở Hàn Mặc quay người lại, cơn sóng dữ trong mắt anh đã ẩn núp thật sâu. Đôi mắt anh lại phủ lên một tầng sắc màu băng giá: “Bây giờ."

Đối với Sở Hàn Mặc trong trạng thái công việc mà nói, hai chữ nghỉ ngơi chưa bao giờ tồn tại.

Nữ cảnh sát theo sát nhịp độ mạnh mẽ hiên ngang của anh, ân cần nói: “Đã dựa theo yêu cầu của anh, đã khóa chặt được nhóm mục tiêu, hồ sơ của từng đứa trẻ cũng đã điều tra ra rồi, anh..."

Cô ấy còn chưa nói xong, Sở Hàn mặc đã bỏ lại cô xa xa từ phía sau.

Từ đầu tới cuối anh chưa từng nhìn cô ấy lấy một cái.

Nữ cảnh sát dừng chân đứng lại, không nhịn được mà than thở lên một tiếng, lại một lần nữa đi theo.

Sở Hàn Mặc là một huyền thoại.

Huyền thoại đại diện cho vẻ đẹp giả tưởng, và cũng đại diện cho sự tàn khốc của sự thật.

Không ham mê nữ sắc đã được coi là một đánh giá đáng ca ngợi.

Một ngày tiếp xúc ngắn ngủi, nữ cảnh sát cho rằng Sở Hàn Mặc không chỉ dừng lại ở chỗ không ham mê nữ sắc, mà tưởng chừng như anh không coi ai ra gì.

Trên màn hình lớn trong sảnh phòng họp, tất cả các hồ sơ của nhóm người bị nghi ngờ có mục tiêu gây án đã được sắp xếp gọn gàng.

Sở Hàn Mặc ngồi xuống, cảnh sát phụ trách giải trình liền đeo microphone lên.

“Lấy trị số trung bình, bắt đầu từ 6 tuổi, sau đó là 7 tuổi." Sở Hàn Mặc ra lệnh nói.

Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện ảnh chụp gần của một đứa bé.

“Jeremy, nam, 6 tuổi, gia đình sống ở khu 11, là học sinh lớp một tiểu học, sở trường là chạy bộ và leo núi, ba mẹ là những người có sở thích leo núi...”

“Louis, nam, 6 tuổi, gia đình sống ở khu 10, có mẹ là mẹ đơn thân nuôi dưỡng, ba là tái tội phạm móc túi...”

Sở Hàn Mặc gương mặt không cảm xúc nhìn màn hình, đợi đến khi cảnh sát bắt đầu giải trình đến những đứa trẻ 7 tuổi, anh giơ tay như thể rất thản nhiên: “Đợi đã, tại sao lại không có thông tin của bé gái?”

Vị cảnh sát vội vàng giải thích: “Căn cứ theo sự phát triển bình thường của những bé gái thông thường, 6 tuổi không có khả năng có thể lực như vậy, băng qua được cửa thông gió...”

“Sàng lọc qua một lượt các bé gái 6 tuổi.” Sở Hàn Mặc lạnh lùng ngắt lời nhân viên cảnh sát.

Có một khoảng lặng ngắn đi ngang qua sảnh phòng sảnh.

Thế nhưng nhân viên vẫn thao tác ở bên cạnh cứ theo lời anh nói mà hành sự.

Lời nói của Sở Hàn Mặc như thánh chỉ vậy, nếu như làm trái, chỉ cần bị ánh mắt anh quét qua một cái, thì đã đủ làm cho bạn đồng thành đá rồi.

“Tit” một tiếng, trên màn hình lớn hiện ra một bé gái đáng yêu như thiên sú...

Đồng tử mắt vốn dĩ lạnh lùng của Sở Hàn Mặc bỗng dưng co rút lại, anh lập tức ngồi thẳng thân người lên: “Đây là...”



“Xin lỗi.” Nhân viên thao tác cũng tắt đi hình ảnh, anh vội vàng xin lỗi: “Tôi chiếu lên đứa bé bị loại khỏi danh sách rồi, tôi sẽ sửa ngay...”

“Đợi đã!" Sở Hàn Mặc đã đứng dậy: “Cô bé vừa rồi, tôi muốn thông tin của cô bé đó!”

Tất cả mọi người đều mang theo biểu cảm không thể lý giải nổi nhìn Sở Hàn Mặc.

Kể từ lúc đón anh ở sân bay đến bây giờ. Vị thiên tài xuất thân từ lính đặc chủng quốc tế này từ đầu đến cuối gương mặt vẫn luôn lạnh lùng như bị tê liệt, cũng chưa từng để lộ ra thần sắc nào khác ngoài vẻ lạnh lùng như băng.

Thế nhưng bây giờ nhìn mặt của anh, lại âm ỉ bùng cháy một ngọn lửa chợt rõ ràng rồi chợt mở ảo nào đó, đôi mắt anh cho dù đang cố gắng giữ sự điềm tĩnh thế nhưng nó vẫn bán đứng lại nội tâm đang dao động mãnh liệt không ổn định của anh.

Sở Hàn Mặc hít thở một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Anh nói lại bằng giọng nói ổn định vững vàng: “Cô bé vừa nãy, chiếu lại một lát.”

Nhân viên thao tác chọn lại trở về.

Cô bé con đáng yêu như thiên sứ lại xuất hiện trên màn hình.

Sở Hàn Mặc nhìn thấy đôi mắt đen láy trong veo như cặp mắt nai con của cô bé, cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đó đập mạnh một cái.

Bảy năm rồi...

Trong bảy năm nay, chính là đôi mắt giống như thế này khiến anh nhớ mong không biết bao nhiêu đêm dài.

Nhân viên cảnh sát giải trình tiếp: “Ngôn Thái Đa, nữ, 6 tuổi, gốc châu Á, học lớp cấp một trường tiểu học khu 13."

Ông ta lắc đầu: “Các môn học bình thường thì vẫn tốt, nhưng môn thể dục thì không đạt, tổ chất cơ thể cực kém, đã từng xảy ra tình trạng ngất xỉu khi chạy cự ly ngắn.”

Cô bé như thế này, căn bản không có khả năng làm ra chuyện trộm tranh được.

Sở Hàn Mặc không hề nghe thấy lời thuyết minh của nhân viên cảnh sát, anh chỉ lẩm bẩm: “Ngôn...Cô bé họ Ngôn...”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đội trưởng Sở như người bị điên vậy, cứ nhìn mãi vào tấm hình cô bé gái trên màn hình.

Không phải chứ, một cô bé gái xinh đẹp khiến người ta muốn khóc như thế mà lại đem đi đánh đồng với chuyện mất trộm Viện bảo tàng Louvre sao?

Ánh mắt của Sở Hàn Mặc gần như mất kiểm soát, anh hỏi vị nhân viên cảnh sát: “Mẹ của cô bé...là ai?”

Nhân viên thao tác vội vàng điều tra hồ sơ, cách một hồi sau mới trả lời: “Hai anh em bọn chúng đều không có ba mẹ, là cô nhi, được một đôi vợ chồng tên là Benjamin nhận nuôi.”

“Hai anh em?” Sở Hàn Mặc có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, là đôi song sinh, chị tên là Ngôn Thái Ða, em trai tên là...” Nhân viên thao tác đã phóng ra hình của một cậu bé trai khác: “Ngôn Thái Thiếu."

Lúc ông ta nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, cùng với một người khác đều quay người lại, nhìn thẳng vào Sở Hàn Mặc, toàn bộ đều kinh hãi...

Nhóc con trên màn hình, dung mạo tinh xảo đẹp để ấy và sống mũi cao thẳng tắp kia...tưởng chừng như chính là Sở Hàn Mặc phiên bản trẻ con vậy!