Chương 2: Bán thời gian

Bốn năm trước, Vệ Khởi Nam hai mươi bốn tuổi rời khỏi quân đội, chính thức tiếp quản tập đoàn Vệ thị đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, Vệ lão gia tử cố ý bày tiệc hoan nghênh Vệ Khởi Nam trở về.

Phía bên kia. "Oa, chị Tiểu Hạ, em vừa tìm được một công việc bán thời gian trên mạng rất tiết kiệm." Em gái Trình Dư Hạ là Trình Dư Thu ngồi trên sofa mềm mại nhà mình, trượt màn hình điện thoại di động, tay kia vỗ vào Trình Dư Hạ đang đang phát sầu với laptop. Nghe được tin tức này, Trình Dư Hạ vốn uể oải cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt lim dim sáng lên, cô quay đầu nhìn về phía Trình Dư Thu: "Nói!"

“Tập đoàn Vệ thị chúc mừng Vệ nhị thiếu gia giải ngũ trở về chính thức tiếp quản tập đoàn Vệ thị, mở tiệc rượu tại khách sạn Sands, số XX Đại lộ Tân Quang , tuyển gấp mười nhân viên tạm thời, mức lương hàng ngày là 500, tiền lương được thanh toán trong ngày." Trình Dư Thu không bỏ sót một chữ đọc xong nội dung trên màn hình điện thoại di động.

"Khi nào?" Trình Dư Hạ hỏi.

"Vừa mới phát hành, thời gian là... tối nay!" Trình Dư Thu kinh ngạc, lo lắng như vậy sao?

Trình Dư Hạ suy nghĩ một chút, nhìn sơ yếu lý lịch trên sổ tay của mình không có một câu trả lời, nghĩ đến làm việc bán thời gian cũng không tệ.

“Đăng ký tên của chúng ta đi!” Trình Dư Hạ nói với Trình Dư Thu.

"Vậy em đăng ký." Trình Dư Thu được Trình Dư Hạ đồng ý, báo danh.

Không ai nghĩ rằng, vì một cú nhấp ngón tay mà số phận của bọn họ đã thay đổi.

Đêm đó, hai chị em đến khách sạn Sands, nhìn vào, bức tường bên ngoài sáng bóng màu bạc, một loạt gương phát sáng hướng ra khung cảnh bên ngoài, trước cửa có hai cột lớn và một khu đất trống lớn, dường như đặc biệt giữ chỗ ngồi cho người lái xe đến đây, toàn bộ tòa nhà giống như một địa danh ở trung tâm thành phố, uy nghiêm bắn ra bốn phía đầy sang trọng.

"Vệ phủ không hổ là Vệ phủ, bút tích quả là lớn, một bữa tiệc hoan nghênh có thể lớn như vậy, rất là nể phục nha!" Trình Dư Thu trong miệng nói lẩm bẩm.

Lúc này, một người đàn ông mặc vest đi tới thoạt nhìn là quản lý bữa tiệc này. "Các cô là nhân viên tạm thời phải không? Mau theo tôi tới chỗ nhận quần áo, Vệ gia sẽ đến đây ngay, nhanh lên”. Chú quản lý thoạt nhìn rất gấp gáp, mồ hôi trên đầu toát ra.

“Ồ”. Trình Dư Thu đáp một tiếng, lôi kéo Trình Dư Hạ đi theo quản lý. Đi tới cửa sau khách sạn, hàng chục nhân viên phục vụ thay quần áo xong, đứng ở cửa sau chờ chú quản lý thông báo.

"Mười người này, phụ trách ăn uống, năm người này, phụ trách bổ sung thức ăn tự phục vụ, mười người này, phụ trách bưng cocktail và đi vòng quanh để đưa rượu cho khách, hiểu chưa?" Người quản lý chỉ vào người phục vụ và chỉ đạo.

Trình Dư Hạ và Trình Dư Thu đều được phân công bưng rượu. Mọi người nghe thấy lệnh, lần lượt đi đến vị trí của mình để bắt đầu làm việc.

"À chị, nghe nói bốn thiếu gia nhà họ Vệ mỗi người đều rất xuất sắc, hơn nữa còn rất đẹp trai, chị có tò mò bọn họ trông như thế nào không?" Trong lúc làm việc, Trình Dư Thu tiến đến bên tai Trình Dư Hạ hỏi.

"Có cái gì phải tò mò, hiện tại chị chỉ muốn biết sơ yếu lý lịch của chị đưa ra có ai xem, có ai coi trọng chị không." Đối với một sinh viên mới tốt nghiệp như Trình Dư Hạ chính là chỉ mong muốn tìm được việc làm, tâm tình của cô bây giờ rất rối rắm.

“Ôi chị ơi, chị thật sự không có khiếu hài hước, khó có thể đi vào những yến hội thượng lưu như này, trong đầu chị ngoại trừ đọc sách, công việc còn có cái gì chứ." Đương nhiên, đối với em gái mới học năm nhất đại học mà nói căn bản là rất khó lý giải được tâm tình của cô lúc này.